Chương 17: Hạ màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Tiêu thấy lời của nữ nhi nói có vẻ không phải là giả, liền buông xuống nghi hoặc.

"Vậy thì tốt, nhưng lòng người khó đoán, ngươi cũng cần phải cảnh giác. Quầy hàng ta không quá rõ, ngươi đi hỏi quản gia xem, nếu gặp khó khăn thì cứ bảo hắn trợ giúp. Còn có, ngươi đừng ở trong cái viện đấy nữa, chọn một cái ngươi thích trong phủ sau đó chuyển vào trong đi. Được rồi, ta có chút mệt, đi nghỉ ngơi trước, ngươi quay về đi, buổi tối nhớ đến đây dùng cơm với cha."

Nói xong hắn quay trở về nơi ở của mình.

Mộ Dung Tuyết đi tìm quản gia thu dọn giúp nàng, tối nay nàng không muốn lại bị muỗi cắn nữa đâu.

Lúc Đông Lăng Dạ ra khỏi tướng quân phủ, Chu Sóc và Thanh Phong Thanh Yên đã đợi ở trước cửa, nhìn thấy hắn ra, Chu Sóc lập tức tiến lên phía trước, cung kính hỏi: "Chủ tử, bây giờ hồi phủ sao?"

"Ừm" Một chữ lạnh băng, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt trước đó.

Xe ngựa chạy được một lúc, trong xe truyền ra tiếng nói của Đông Lăng Dạ: "Thanh Phong, tối nay đến phủ tướng quân đem Mộ Dung Vũ tới địa lao, đừng để người khác phát hiện, mỗi loại hình cực đều phải để nàng ta nếm thử!"

Dám động đến người của hắn thì phải trả giá.

Thanh Phong rùng mình một cái, xem ra đệ nhất mỹ nữ kinh thành trước đây đã đến lúc phải kết thúc! Ai bảo người nàng ta đắc tội là Ly Vương.

"Vâng." Có điều những chuyện này cũng không liên quan đến hắn, chỉ cần nghe theo lời chủ nhân dặn dò là được.

Mấy người bọn họ do Vương gia nhặt về, vì Vương gia, sẽ giết tất cả những kẻ không thuận mắt.

"Chu Sóc, bây giờ vào cung một chuyến trước."

Hắn phải sớm đem hôn sự này ổn định, tránh đêm dài lắm mộng, với tính cách bướng bỉnh của nha đầu kia, nói không chừng còn sắp xếp cho hắn một "người đẹp khác", không gả cho mình nữa.

Còn chưa đi vào Thính Vũ Các đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế cùng với tiếng chửi bới.

Lúc Mộ Dung Tuyết tìm thấy quản gia, hắn vẫn đang giám sát trừng phạt Mộ Dung Vũ.

Chỗ y phục ở mông và sau lưng của Mộ Dung Vũ đều bị máu thấm đỏ, một người đã quen với máu me như nàng nhìn còn cảm thấy có chút thảm không chịu được. Nhưng càng đáng thương thì càng đáng hận. Loại người này không đáng để được đồng tình!

"A! Ta cầu xin ngươi đừng đánh nữa....Huhu..... Mộ Dung Tuyết ngươi sẽ chết không được tử tế, ta hận ngươi! Ta cho dù chết có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi! A! Mấy tên cẩu nô tài các ngươi, bổn tiểu thư sẽ không bỏ qua....A!"

Mộ Dung Tuyết trực tiếp làm lơ mấy lời chửi bới của Mộ Dung Vũ, đi đến bên cạnh quản gia cười nói: "Hạ bá bá, ta tìm ngươi có chút chuyện, cứ để mấy người này từ từ chăm sóc đại tỷ của ta đi."

"Nhị tiểu thư đừng khách khí, có chuyện gì người chỉ cần nói một tiếng là được." Hạ Minh thay đổi thái độ nghiêm túc vừa nãy, nở nụ cười với Mộ Dung Tuyết.

Hắn theo bên cạnh tướng quân đã mười mấy năm, trước nay chưa từng gặp một người bình dị dễ gần như nhị tiểu thư. Nàng đối với Song Nhi giống như bạn bè, nhưng nếu ngươi đắc tội nàng thì sẽ không có kết qủa tốt, giống như mẹ con Mộ Dung Vũ bọn họ.

"Ở đây ồn ào, chúng ta ra ngoài nói." Nói xong nàng quay người đi ra bên ngoài, một ánh mắt dư thừa cũng không thèm cho Mộ Dung Vũ, coi nàng ta như không khí.

Những người trước đây bị Mộ Dung Vũ mắng chửi bao nhiêu, bây giờ đại bản đánh lên người nàng ta lại dùng lực bấy nhiêu. Mộ Dung Vũ bị đánh hơn ba mươi cái liền ngất đi, sau đó lại bị đánh cho tỉnh, quả thực rất đáng thương. Đợi nàng ta chịu xong 50 cái đã chỉ còn một hơi thở, bị hạ nhân kéo đi vứt ở phòng củi. Đây là do Mộ Dung Tuyết cố ý sắp xếp, nàng chính là khiến cho Mộ Dung Tuyết từ từ chờ đợi cái chết!

Mộ Dung Tuyết cùng quản gia vào trong đình nói chuyện mình muốn mở một phòng bệnh, cuối cùng: "Đúng rồi, ngươi cho người thu dọn cho ta một viện, tối nay ta muốn ở, lấy Thính Vũ Các của Mộ Dung Vũ trước đây đi, những thứ ở trong đó ta không cần, toàn bộ thay mới hết, ta không thích dùng lại đồ của người khác. Tên viện cũng phải đổi, gọi là Mộ Tuyết Các!"

Nàng giống như đã được định trước mà xuyên đến đây, Mộ Dung Tuyết chết để nàng trọng sinh sống lại. Hai nàng đều là quỷ đoản mệnh, nhưng ông trời lại cho nàng cơ hội trọng sinh.

"Được, tất cả đều làm theo dặn dò của tiểu thư, chỉ là nếu như mở một phòng bệnh, hai quầy hàng kia sẽ phải tu sửa lại từ đầu, trước đây nó là nơi bán bánh ngọt. Đến lúc đó tiểu thư có ý kiến gì thì có thể nói với thợ sửa, bảo bọn họ sửa theo ý của người."

"Ừm, qua hai ngày nữa ta sẽ đưa hình thiết kế cho ngươi, ngươi dặn bọn họ làm theo hình của ta là được. À, trong tay ta gần đây không có tiền, muốn mua chút đồ cũng không tiện, ngươi đưa cho ta một ít đi! Ta cũng phải mua cho bản thân mấy bộ y phục, ngươi xem, đồ ta đang mặc bây giờ cũng đều là của người khác thải ra." Nàng có chút tự diễu nói.

"Vâng, để ta sai người đi mời Lệ nương có tiếng nhất kinh thành tới giúp người may y phục, nàng ta vẫn nể mặt mũi của tướng quân phủ. Chút nữa ta sẽ sai người mang tiền đến cho người, người cứ giữ mua lấy những thứ mình thích là được, còn tiền y phục, ta sẽ lấy ra từ phòng thu chi."

Hạ Minh trước nay không có lập gia đình, hắn xem Mộ Dung Tuyết như con của mình mà đối đãi, luôn tận lực nghĩ cho nàng.

"Được, làm phiền ngươi, Hạ bá bá, ta trở về trước." Bận cả một buổi sáng, nàng còn chưa ăn cơm.

Trên đường trở về.

Song Nhi hỏi một vấn đề mà nàng nghi hoặc từ rất lâu: "Tiểu thư, người quen được một người bạn giỏi y thuật khi nào mà ta không biết? Ngày nào ta cũng ở cùng người, tại sao chưa từng gặp?"

"Chưa từng gặp? Chẳng phải hôm qua ngươi cùng hắn đi dạo phố đó sao?"

Nàng cảm thấy Song Nhi này thật sự rất ngây thơ, nhưng rất nghe lời của nàng, nàng nói cái gì chính là cái đó, vì thế nàng một chút cũng không lo lắng Song Nhi sẽ phản bội lại mình.

"A, hôm qua ta rõ ràng cùng tiểu thư đi dạo phố mà, đâu có đi cùng người khác. Tiểu thư tại sao người lại bắt đầu nói linh tinh vậy?"

Nàng thích tiểu thư của bây giờ, tiểu thư của bây giờ thông minh, nhìn xa trông rộng, xinh đẹp tứ phương, hoạt bát đáng yêu, mặc dù có lúc trêu chọc nàng nhưng cũng không sao, hơn nữa đối với nàng rất tốt.

"Ai nói linh tinh, Song Nhi, bây giờ ta sẽ nói với ngươi một chuyện rất quan trọng, ngươi nhất định phải nhớ kĩ, nếu không thì đừng đi theo ta nữa, để Hạ quản gia sắp xếp cho ngươi một chủ nhân mới."

Nha đầu này quá ngây thơ, rất dễ bị người khác lừa, bị nàng lừa thì không sao, nếu như bị người khác lừa, vậy toi thật sự.

"Đừng mà! Tiểu thư người yên tâm đi, ta nhất định sẽ ghi nhớ lời người nói, tiểu thư người đừng đuổi ta!" Song Nhi vừa nói vừa sắp khóc đến nơi.

"Ài, nha đầu này, ta vẫn còn chưa đưa ngươi cho người khác, tại sao lại khóc chứ? Chỉ cần ngươi nghe lời, ta cũng không nỡ!" Vừa nói vừa giúp nàng lau nước mắt.

"Vâng, ta nhất định nghe theo tiểu thư!" Nói xong nàng bật cười, thật sự khiến Mộ Dung Tuyết rút lưỡi. Nha đầu thật giống một đứa trẻ, nói khóc liền khóc, nói cười liền cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net