Chương 27: Ta không thích nữ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt của Quách Dao Dao giống như một con ác lang nhìn thấy một con cừu, Mộ Dung Tuyết bị nàng ta nhìn đến phát run cả người "Hic, ta nói Quách đại mỹ nữ, không phải ngươi tìm ta có việc sao? Lẽ nào là muốn giống hổ báo nhìn ta chằm chằm như vậy?"

Quách Dao Dao dù sao cũng là một nữ tử, bị nàng nói thế liền ngại ngùng không tiếp tục nhìn nữa, đứng lên cúi đầu nũng nịu nói: "Đây không phải là vì người ta rất lâu chưa nhìn thấy ngươi sao, là nhớ ngươi đấy!" Nói xong hai má nổi lên hai rặng ửng hồng.

Mộ Dung Tuyết bị dáng vẻ đó của nàng ta làm cho đầu nổi đầy hắc tuyến.

"Đi theo ta!" Nói xong nàng đi về khu nghỉ ngơi ở phía sau.

Phía sau phòng khám Mộ Dung Tuyết có giữ lại một phòng cho riêng mình, bình thường nếu mệt thì có thể ở đó nghỉ ngơi.

Tần đại phu muốn cùng mình chỉ có hai người nói chuyện riêng với nhau thôi sao? Quách Dao Dao vui tới nỗi suýt nữa thì nhảy cẫng lên, nhưng nhớ tới những lời A Bích nói với mình, nàng lại nhịn xuống, nữ tử phải dè dặt.

"Tần đại phu, ngươi muốn nói gì với ta? Cô nam quả nữ ở một phòng như vậy, người ta ngại lắm đó...."

Mộ Dung Tuyết thật sự sắp nội thương đến nơi. Nàng khéo léo khuyên Quách Dao Dao: "Quách tiểu thư, chúng ta thật sự không hợp, ta vừa không có quyền lại vừa không có tiền, căn bản không xứng với ngươi. Thiên hạ này nam tử tốt rất nhiều, ngươi hà tất cứ phải bám chết lấy cái cây này như ta. Ngươi từ bỏ ta, vẫn còn rất nhiều những cây to trong rừng để ngươi có thể lựa chọn."

Lần này Quách Dao Dao đã thật sự bị tổn thương, nước mắt rơi lã chã: "Ta không quan tâm đó là cây gì, rừng gì. Ta chỉ thích ngươi, muốn gả cho ngươi! Ta có chỗ nào không tốt, khiến ngươi không thích ta." Đây đã là lần thứ hai nàng mặt dày nói ra hết những lời thật lòng của mình cho hắn, hắn tại sao vẫn không muốn tiếp nhận mình chứ?

Mộ Dung Tuyết có chút cạn lời, thứ nàng không muốn thấy nhất chính là người khác khóc, khóc khiến lòng nàng cảm thấy phiền phức, nhịn không được hướng về phía nàng ta nói: "Không phải là ngươi không tốt, ngươi rất tốt rất đẹp, nhưng vấn đề là ta không thích nữ nhân! Ta làm sao có thể lấy ngươi!"

Lời này của nàng, khiến Quách Dao Dao dại ra.

Cái gì gọi là không thích nữ nhân! Hắn không thích nữ nhân lẽ nào lại thích nam nhân? Chẳng trách hắn luôn cự tuyệt mình? Hắn là đoạn tụ? (Bê đê đó mọi ngừi)

Nàng ta nghi ngờ nhìn Mộ Dung Tuyết: "Ý của ngươi là.... ngươi thích nam nhân? Ngươi sẽ không vì muốn cự tuyệt ta nên cố ý lừa ta đấy chứ?" Nàng ta mặc dù bình thường ngang ngược, nhưng não cũng rất linh hoạt.

"Ta không ngại nói thật với ngươi, ta thật sự rất hứng thú với nam nhân, không thích nữ nhân!" Chỉ cần nàng ta biết mình là đoạn tụ, thì sẽ bỏ cuộc sớm thôi.

"Ta không tin! Ngươi nhất định là lừa ta! Trừ phi ngươi có thể lấy ra chứng cứ." Nếu như hắn thực sự có thể chứng minh hắn là đoạn tụ, vậy mình phải làm sao đây?

Đông Lăng Dạ vừa từ trong hoàng cung đi ra liền nghe Thanh Trúc bẩm báo Mộ Dung Tuyết lại bị Quách Dao Dao quấn lấy.

Hắn vội vàng đuổi đến thì nhìn thấy một màn này. Nàng vậy mà lấy lí do đoạn tụ ra để cự tuyệt người ái mộ. Có điều hắn thích.

Tuyết Nhi, sức hấp dẫn của nàng đúng là quá lớn.

"Chứng minh? Được thôi. Song Nhi, ngươi vào đi." Mộ Dung Tuyết đợi chính là câu nói này của nàng ta, hôm nay nàng cố ý để Song Nhi mặc nam trang đến đây.

"Tần công tử, ngươi gọi ta." Song Nhi đẩy cửa tiến vào, cung kính nói với Mộ Dung Tuyết.

"Qua đây, bảo bối à, Quách tiểu thư đây muốn ta chứng minh ta yêu ngươi nhiều như thế nào." Mộ Dung Tuyết dịu dàng vẫy vẫy tay với nàng.

Nghe thấy lời này, Song Nhi biết tiểu thư đã bắt đầu diễn kịch. Nàng chầm chậm đi đến bên cạnh Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết thuận thế ôm chặt nàng trong tay.

Quách Dao Dao run rẩy hỏi: "Ngươi.... ngươi thật sự thích nam nhân?" Chuyện này làm sao có thể! Một nam tử ưu tú như hắn làm sao có thể là đoạn tụ!

"Thế nào? Vẫn không tin sao? Có cần ta hôn cho ngươi xem không?" Mộ Dung Tuyết như cười như không nhìn nàng ta.

Quách Dao Dao như bị thiên lôi đánh trúng, ngây ngốc đứng ở đó.

Mộ Dung Tuyết thấy nàng ta vẫn chưa có ý muốn rời đi, quay người lại, ôm lấy Song Nhi định hôn nàng một cái, chính là lúc môi nàng chỉ cách mặt của Song Nhi có một xíu, nàng đột nhiên rơi vào một vòng tay lạ lùng mà ấm áp.

Mấy người chỉ nghe thấy của sổ bỗng dưng mở ra, chớp mắt, Mộ Dung Tuyết đã bị Đông Lăng Dạ ôm ở trong lòng.

Đông Lăng Dạ suýt tức chết! Nữ nhân này có biết nàng rốt cuộc đã làm cái gì không? Nàng đối với hắn lúc nào cũng cách xa vạn dặm, vậy mà có thể đối với một nha đầu nói hôn là hôn! Mặc dù đối tượng là nữ, nhưng như vậy cũng không được!

Ly vương của chúng ta hoá ra là một hũ giấm lớn.

Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu lên phát hiện là Đông Lăng Dạ, có chút kinh ngạc, gia hoả này tại sao lại ở đây? Đã tới bao lâu? Mình vậy mà không phát giác.

"Bỏ ra! Ly vương điện hạ ngươi là một nam tử, ôm ấp như vậy còn ra thể thống gì!" Đáng chết, cái tên mặt lạnh này sao mà khoẻ vậy, nàng làm thế nào cũng không thoát được.

Song Nhi và Quách Dao Dao đối với sự xuất hiện của Ly vương đều cảm thấy kinh ngạc.

"Thế nào? Lúc nãy không phải ngươi còn ôm một nam nhân rồi còn định hôn sao? Bị ta ôm một lúc thì thế nào?" Nàng cho rằng mắt hắn không tốt, nhìn không rõ?

Song Nhi và Quách Dao Dao dựa người vào bên cạnh, tận lực giảm đi sự tồn tại của mình, tránh khiến cho Ly vương không vui, cái mạng nhỏ của bọn họ liền không còn.

Quách Dao Dao làm sao còn dám tiếp tục thích Mộ Dung Tuyết, Ly vương là người nàng không đụng nổi.

Mộ Dung Tuyết hết lời để nói, gia hoả này nhất định là đã ở bên ngoài rất lâu, nếu không cũng không biết nàng muốn hôn Song Nhi.

"Ngươi là gì của ta sao? Ta hôn ai thì có liên quan gì đến ngươi? Bỏ ra!" Tên này cứ tiếp tục ôm mình như này, chút nữa không khéo Quách Dao Dao phát hiện ra mình là nữ tử, thì lại phiền phức thêm!

"Sao lại là không có quan hệ gì chứ? Quan hệ của chúng ta không phải rất thân thiết sao? Có cần ta giúp ngươi nhắc nhở một chút không?" Nói xong hắn đưa mắt quét qua Quách Dao Dao một lượt, trở nên lạnh như băng.

Dám động đến nữ nhân của hắn! Đúng là không muốn sống!

Mộ Dung Tuyết thuận theo ánh mắt của hắn nhìn thấy Quách Dao Dao, đột nhiên nảy ra một chủ ý!

Nàng cắn răng cắn lợi nói một câu: "Vậy ngươi để cho ta hôn một cái? Ta cho ngươi ôm!" Vì để Quách Dao Dao buông tha mình, nàng đúng là phải làm bằng mọi giá. Phải biết đây chính là nụ hôn đầu của nàng.

Nghe thấy lời này, tức giận trong lòng Đông Lăng Dạ nháy mắt biến mất, ánh mắt lập tức loé tinh quang, nhưng vẫn cố ra vẻ lạnh nhạt: "Muốn hôn cũng có thể, nhưng phải là hôn miệng." Đây chính là lần đầu tiên Tuyết Nhi hôn mình, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này.

Gia hoả này thật sự là càng ngày càng được nước lấn tới! Xét từ phương diện nào cũng đều thấy người chịu thiệt là nàng, hắn vậy mà lại...... Nhưng vì những ngày tháng thanh tịnh sau này, nàng chỉ có thể đáp ứng, dù sao sau này cũng gả cho hắn, làm loại chuyện như này là không thể tránh khỏi, từ trong cổ họng nghiến răng thốt ra hai chữ "Được".

Âm thanh chỉ vừa thốt ra, miệng của nàng liền bị một đôi môi mềm mại ấm áp giữ trọn "Ưmmm....." Ngươi buông ra! Rõ ràng là nói nàng hôn hắn, thế nào lại đổi ngược?

Đông Lăng Dạ một tay ôm chặt lấy eo của nàng, tay còn lại giữ chặt lấy gáy không cho nàng thoát ra, nhẹ nhàng cắn lấy môi, thừa lúc nàng mở miệng hô hấp, lưỡi liền trực tiếp tiến vào, ở bên trong không ngừng công kích.

Song Nhi và Quách Dao Dao ở một bên bị một màn trước mắt này làm cho tròng mắt suýt chút thì rơi luôn xuống dất.

Người này còn là Ly vương không?

Điều Quách Dao Dao nghĩ lại là, không phải Ly vương muốn lấy nữ nhi của Mộ Dung tướng quân Mộ Dung Tuyết sao? Đang xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Ly vương cũng là đoạn tụ?

Mộ Dung Tuyết trước đây mặc dù đã gặp qua không ít đôi nam nữ hôn nhau trên phố, nhưng bản thân lại là lần đầu tiên nếm trải, nàng không biết phải hôn như thế nào nữa. Não bộ có phút chốc bị thiếu oxi, nhưng sau khi đã hồi phục thì bắt đầu tranh loạn kịch liệt "Ưm.....ưm..." Nàng sắp không thở nổi rồi!

Đông Lăng Dạ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng lên mới chịu thả ra: "Đồ ngốc! Lẽ nào nàng không biết điều tiết hơi thở sao?" Vừa nói vừa ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng để giúp nàng thuận khí.

Mộ Dung Tuyết không thèm quan tâm người đang ôm mình là ai, vừa được thả tự do liền không ngừng hít từng ngụm khí lớn, nghe thấy lời của hắn, lập tức phát hoả: "Ngươi mới là đồ ngốc, ta chưa từng hôn bao giờ thì làm sao biết điều tiết!" Con hồ ly đáng chết, tiện nghi của nàng đều bị hắn chiếm hết, còn dám nói ra những lời mát mẻ!

Nàng vừa nói xong, trong lòng Đông Lăng Dạ tràn ngập hạnh phúc, hoá ra đây cũng là nụ hôn đầu của Tuyết Nhi! Thật tốt, lần đầu của bọn họ chính là dành cho nhau.

Hắn nở nụ cười ma mị, từ từ thả Mộ Dung Tuyết ra, nhìn vào đôi môi đang hơi sưng của nàng, ngọn lửa ban nãy còn chưa hạ lại lập tức bùng lên: "Có muốn thử lại một lần nữa không, ta dạy nàng." Hắn vẫn chưa đủ đâu.

Lời này của hắn khiến Mộ Dung Tuyết nhớ lại nụ hôn lúc nãy, mặt lại đỏ lên, có chút hổn hển hướng về phía hắn hét: "Đồ thần kinh! Ai muốn cùng ngươi thử lại lần nữa, cút cho ta!" Nói xong nàng tung một cước, bị hắn nhẹ nhàng né đi.

Đông Lăng Dạ kéo tay của nàng, dịu dàng nói: "Nàng nha, lúc nào cũng thích tức giận như vậy, ta phải làm sao với nàng hả?"

Mộ Dung Tuyết bị ngữ khí sủng nhược đó của hắn làm cho giống như quả bóng bay bị xì xơi, tức giận nhất thời tiêu tan hết, lộ ra tư thái của một tiểu nữ nhi hiếm có, thấp giọng nói: "Ai bảo ngươi cứ muốn gây chuyện với ta!"

Hắn không muốn bộ dáng hiện tại của nàng bị người khác nhìn thấy, liền kéo nàng ra phía sau của mình, quay đầu nhìn Quách Dao Dao đang đứng ở một góc, ngữ khí dịu dàng ban nãy lập tức khôi phục lạnh lẽo như bình thường: "Quách tiểu thư, nếu như ngươi vẫn muốn cái ghế thượng thư của cha ngươi được bảo toàn, từ nay về sau tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt của vị "Tần đại phu" này, bây giờ ngươi có thể cút!"

Quách Dao Dao bị doạ đến cả người phát run, không dám tiếp tục ở lại đây nữa, quay người vừa khóc vừa chạy ra ngoài, nàng ta bây giờ đến một ý nghĩ cũng không còn nữa.

Hoá ra Ly vương là đoạn tụ! Nàng biết được bí mật này mà vẫn chưa bị thủ tiêu, đã là có phúc lắm rồi, làm gì còn dám tiếp tục tới tìm Tần đại phu chứ! Nàng chưa muốn chết sớm đâu.

Song Nhi lúc đó cũng tính chuồn đi, để lại không gian cho hai người họ.

Mộ Dung Tuyết từ sau lưng hắn đi ra, nhìn thấy Song Nhi đi đến cửa, vội vàng gọi nàng: "Song Nhi, ngươi đi đâu? Nếu như ngươi dám bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng quay về nữa!" Nếu như Song Nhi cũng đi thì tình cảnh này biết làm như nào, ít nhất có Song Nhi ở đây, hắn cho dù muốn làm gì với mình thì cũng sẽ có chút kiêng kị.

Nàng thật sự là quá bi thúc, mới 15 tuổi đã mất đi nụ hôn đầu! Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo bản thân kĩ không bằng người, nàng chỉ đành chịu thiệt thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net