Chương 29: Mất mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như vì muốn kiểm chứng suy nghĩ của Mộ Dung Tuyết, Đông Lăng Dạ nhìn nàng, mỉm cười nói: "Không cần nôn nóng, ta tiễn nàng về xong, tự nhiên sẽ đi." Trong lòng hắn có chút mất mát, phải như thế nào mới có thể tiến vào lòng Tuyết Nhi đây?

Mộ Dung Tuyết không thèm quan tâm nữa, hắn muốn đưa về thì đưa, dù sao hắn đường đường là Ly vương nàng còn không sợ, thì sợ cái gì! Cùng lắm để tất cả mọi người trong kinh thành biết nàng và Ly vương là bạn bè tốt, chuyện này còn có thể giúp nàng tránh được mấy thứ phiền phức giống như Quách Dao Dao.

Ra ngoài đã hơn nửa ngày, cái đó của nàng còn chưa thay, không biết có bị tràn ra hay không. Thứ đó ở cổ đại làm từ vải, không bị tràn ra đấy chứ? Vừa nghĩ vừa bất tri bất giác duỗi tay sờ ra sau quần của mình, không cẩn thận sờ vào nơi không nên sờ. Nàng giật mình vội vàng thu tay lại, cả mặt ửng đỏ.

Thế nhưng đã không kịp nữa, bởi vì Đông Lăng Dạ ôm nàng ngồi xuống, mông của nàng vừa hay ở giữa hai chân của hắn, hành động của nàng khiến cho Đông Lăng Dạ cả người căng cứng, ngữ khí trầm thấp nói: "Tuyết Nhi, nàng đang châm lửa đấy!" Cho dù sức chịu đựng của hắn có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là đối với người ngoài, còn đối mặt với sự chòng ghẹo của nữ tử mà mình thích, hắn có phần chịu không nổi.

Mộ Dung Tuyết càng thêm ngại ngùng, giơ tay muốn đẩy hắn ra, còn chưa đợi nàng kịp hành động đã bị ôm chặt, Đông Lăng Dạ dùng âm thanh khàn đục nói nhỏ: "Tuyết Nhi, nàng đừng động nữa, coi như ta cầu xin nàng đó!" Nói xong ôm nàng dịch lên trên một chút, tránh xa nơi đó ra.

Lần này Mộ Dung Tuyết quả thực không dám động đậy, nàng thật sự không ngờ sự việc sẽ biến thành như vậy, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với nam nhân ở một khoảng cách gần như bằng không này, nhất thời không biết phải nên nói gì.

Cả hai đều lúng túng khó xử, khiến không khí trong xe bỗng trở nên an tĩnh.

Song Nhi cùng với phu xe ngồi ở phía trước, tất cả những chuyện xảy ra ở trong xe bọn họ đều không biết. Từ khi Ly vương ở trong xe, Song Nhi không dám tiến vào, nàng không muốn làm bóng đèn của Ly vương đâu.

Chiếc xe cứ yên tĩnh như vậy mà đi, tiến thẳng đến cửa lớn của tướng quân phủ.

"Ngươi xuống trước đi, ta trực tiếp sai người đánh xe ngựa đi về phía cửa sau, ta không muốn đi vào bằng cửa lớn." Mộ Dung Tuyết sợ quần của mình bị bẩn, nếu như nàng xuống trước, hắn ở phía sau chắc chắn sẽ nhìn thấy, không thể mất mặt như vậy được.

Đông Lăng Dạ có chút lo lắng cho sức khoẻ của nàng, cả đoạn đường nghỉ ngơi được một lúc, nhưng sắc mặt của nàng vẫn trắng bệch khiến hắn đau lòng.

"Có phải là quá mệt nên không muốn đi đường không? Vậy để ta ôm nàng đi vào là được." Nếu như có thể, hắn chỉ muốn cứ như vậy ôm nàng không buông tay.

Tên này rốt cuộc là muốn làm gì! Nàng có thể cảm giác được chỗ đó đã ướt, nếu hắn còn tiếp tục không đi thì rất có thể sẽ bị hắn phát hiện. "Ta ăn mặc thành thế này, làm sao có thể đi vào bằng cửa lớn. Ngươi cứ đi trước đi."

Đông Lăng Dạ không thèm để ý, trực tiếp nói với bên ngoài: "Đến cửa sau." Không tự mình đưa nàng về, hắn quả thật không yên tâm.

Phu xe không dám làm trái mệnh lệnh của Ly vương, lập tức vâng dạ đánh ngựa đến cửa sau.

Mộ Dung Tuyết quả thực sắp khóc đến nơi: "Đại ca à, ta cầu xin ngươi, ngươi đi đi."

Đông Lăng Dạ cuối cùng cũng phát hiện ra nàng có chỗ nào không đúng, có chút nhịn không được cười nói: "Nàng làm gì mà phải sờ xuống dưới mông của mình? Không phải không nhịn nổi tiểu ướt quần đấy chứ?" Chẳng trách nàng cứ muốn đuổi hắn đi, hoá ra là vậy.

Nhìn thấy biểu tình tỏ vẻ "hoá ra là vậy" của hắn, Mộ Dung Tuyết thật muốn một tay tát chết hắn! Nàng hung ác hướng về phía hắn hét lên: "Đồ thần kinh! Ngươi mới tiểu ướt quần ấy, mau chóng cút cho lão nương, ta không muốn nhìn khuôn mặt thiếu đánh này của ngươi nữa!"

Đông Lăng Dạ cũng không đùa với nàng nữa, xem ra nàng thật sự đang rất không ổn, hắn còn ngửi thấy mùi máu tanh tanh phảng phất: "Tuyết Nhi, nàng rốt cuộc là chỗ nào không dễ chịu? Sắc mặt của nàng rất kém, lẽ nào là bị thương ở đâu? Để ta xem xem." Nói xong cũng không đợi Mộ Dung Tuyết kịp phản ứng, lật người nàng lại.

Khi hắn nhìn thấy vết máu trên y phục của nàng, khuôn mặt biến sắc, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nàng bị thương ở đâu?" Vừa nói vừa muốn cởi y phục của nàng ra, nhất quyết muốn xem đến cuối cùng.

Mộ Dung Tuyết vội vàng từ trên người của hắn nhảy xuống, quay người ngồi đối diện, cả mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Không phải bị thương, ta đây chỉ là.....aiya! Ngươi quản nhiều vậy làm gì!" Thật là mất sạch mặt mũi. "Ngươi mau đi đi."

Ly vương điện hạ của chúng ta mặc dù rất thông minh nhưng cũng có chút nghĩ không thông. Nàng bị thương đến chảy máu, hắn chỉ muốn giúp nàng xem thôi, đâu có gì to tát, tính cách của nàng không phải rất thoải mái cởi mở hay sao? Tâm tư của nữ nhân giống như mò kim đáy bể, quá khó hiểu!

Nếu như không làm rõ ràng chuyện này, hôm nay hắn khẳng định sẽ không được an giấc. Mộ Dung Tuyết cúi gằm mặt xuống, hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu nàng: "Tuyết Nhi, nàng rốt cuộc là bị làm sao? Nếu nàng không nói rõ ràng thì ta sẽ không đi!" Bị chảy nhiều máu như vậy, hắn làm sao có thể yên tâm rời khỏi.

Mộ Dung Tuyết sắp bị hắn làm cho tức điên! Nàng cắn chặt răng, giọng lí nhí: "Ta là đến thời kì kinh nguyệt, làm sao có thể cho ngươi xem chứ?" Càng nói càng cúi thấp mặt.

Quả thực là quá mất mặt! Quá mất mặt! Mặt mũi hai kiếp của nàng chỉ trong hôm nay thế là đã mất sạch.

Cũng may Đông Lăng Dạ là người luyện võ, nếu không thì thật sự sẽ không nghe rõ được rốt cuộc nàng đang nói cái gì.

Nhưng sau khi hắn nghe rõ được nàng nói cái gì, mặt không nhịn được nóng lên, có chút không tự nhiên: "Hèm hèm..... Hóa ra là Tuyết Nhi của ta đã trưởng thành!" Nói xong hắn cởi áo khoác đen bên ngoài của mình, ngồi ở đối diện nhẹ nhàng khoác lên người cho nàng.

Đúng lúc bên ngoài truyền đến âm thanh của Song Nhi: "Vương gia, Tần đại phu, đến cửa sau rồi ạ."

Đông Lăng Dạ không nói hai lời ôm nàng đứng dậy, cứ như vậy mà ôm nàng ra ngoài.

Mộ Dung Tuyết đã không còn mặt mũi nào để gặp người nữa, chỉ biết úp mặt vào ngực Đông Lăng Dạ giả chết.

Song Nhi thấy Ly vương ôm tiểu thư đi xuống, tưởng rằng mâu thuẫn của hai người đã được giải quyết, vui đến nỗi suýt nữa thì nhảy lên. Ly vương đối với tiểu thư tốt như vậy, tiểu thư gả cho ngài ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc!

Không thể không nói đây là một hiểu lầm tốt đẹp.

Đông Lăng Dạ ôm Mộ Dung Tuyết vào Mộ Tuyết Các, đúng lúc Hạ Vũ đang ở trong vườn tưới hoa, nhìn thấy một nam tử đẹp đến kinh thiên động địa đang ôm một người tiến vào trong viện, ngây ra đến nỗi trực tiếp làm bình tưới trong tay rơi xuống, đợi đến khi hắn hồi phục, Đông Lăng Dạ đã ôm người vào đến vườn hoa.

Hạ Vũ đang định đuổi theo thì bị Song Nhi chạy từ phía sau đến ngăn cản: "Được rồi, ngài không cần phải quan tâm đâu, cứ tiếp tục tưới hoa của mình đi."

Hạ Vũ đơn thuần vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, có chút lo lắng: "Nhưng người kia là ai? Hắn đang ôm một người đi vào phòng của tiểu thư, nếu như để tiểu thư biết chúng ta sẽ phải chịu phạt đó!" Mặc dù tiểu thư đối với hạ nhân rất khoan dung, nhưng nếu như phạm phải lỗi, vẫn sẽ phải chịu phạt.

Song Nhi không biết nên giải thích thế nào, chỉ biết nói một câu, đó là bạn của tiểu thư gọi đến, dưới ánh mắt hoài nghi của Hạ Vũ, nàng kéo hắn ra khỏi viện, tránh làm phiền Ly vương, lại chết lúc nào không biết.

Mộ Dung Tuyết bị ôm vào trong phòng, nàng mở to mắt, biểu thị muốn hắn thả mình xuống, sau đó quay người đối diện, cởi áo khoác trên người đưa cho hắn: "Ngươi đi trước đi, ta muốn thay y phục." Y phục nàng đang mặc trên người rất không thoải mái, bắt buộc phải thay cái khác.

Đông Lăng Dạ biết lúc này hắn không tiện lưu lại: "Ừm, vậy ta đi ra ngoài, có gì cần cứ gọi ta." Nói xong đi ra ngoài.

Mộ Dung Tuyết ừm một tiếng, nhanh chóng vào phòng thay y phục.

Nàng sửa soạn cho mình xong, Đông Lăng Dạ vẫn chưa rời khỏi, mà ở trước sảnh đột nhiên còn nhiều thêm một người.

Trí nhớ của Mộ Dung Tuyết rất tốt, tên kia chính là một trong những người bắt nàng và Song Nhi hôm đó. Nàng là một người rất nhớ thù, mặc dù bây giờ vẫn chưa trả tiền cho Đông Lăng Dạ, nhưng nàng chính là từ lúc đó mà bắt đầu dây dưa với tên Ly vương vô lại này.

Đông Lăng Dạ thấy nàng ra ngoài, vội vàng lên phía trước lo lắng hỏi: "Tuyết Nhi, nàng đỡ hơn chút nào chưa? Đây là canh tức ngư ta vừa sai người đem về từ Tuý Tiên Lâu, giúp bổ huyết, nàng đến uống xem có thích không, bây giờ vẫn hơi nóng." Hắn đưa nàng đến trước bàn ngồi xuống, giúp nàng múc một bát canh.

Nói đến bổ huyết, mặt của Mộ Dung Tuyết lại nóng lên! Thật là đen đủi, mỗi lần gặp gia hoả này đều không có chuyện tốt!

Thanh Phong ở trước cửa không còn gì để nói, hắn là thị vệ của vương gia, đâu phải là một tên tiểu nhị. Vương gia vậy mà lại sai hắn sử dụng khinh công, dùng tốc độ nhanh nhất đem đến cho hắn một phần canh bổ huyết. Hắn trước đó rất buồn phiền, không biết vương gia muốn canh bổ huyết để làm gì, bây giờ cuối cùng đã hiểu.

Hoá ra là để nịnh nọt vị hôn thê. Sau khi kết hôn nhất định là thê nô! Vương gia nhà hắn không phải xuất danh là lãnh khốc vô tình sao, từ lúc nào đối xử với người tốt như vậy? Thật không ngờ gặp được Mộ Dung tiểu thư liền biến thành một người dịu dàng! Ngay cả Chiêu Dương công chúa ở trong cung cũng không nhận được đãi ngộ này, Chiêu Dương công chúa chính là người có quan hệ thân thiết nhất với vương gia ở trong số các hoàng tử công chúa.

Chiêu Dương công chúa, nữ nhi thứ ba của hoàng đế, tính cách hoạt bát cởi mở, thông minh đáng yêu, là nữ nhi được hoàng đế yêu thích nhất trong các công chúa, cũng là công chúa có mối quan hệ tốt nhất với Ly vương.

Nhưng vương gia đối với Chiêu Dương công chúa chưa từng dịu đang ấm áp đến vậy, xem ra trên thế gian này chỉ có Mộ Dung tiểu thư là có thể khiến vương gia biến thành một người bình thường, không lạnh nhạt xa cách.

Mộ Dung Tuyết không khách khí, ngồi xuống uống hết chén canh, có chút ngại ngùng bảo hắn múc thêm cho nàng chén nữa, hoạt động hơn nửa ngày, nàng cảm thấy rất đói. Uống liền hết 3 chén canh, đến khi bụng no mới thôi.

Đông Lăng Dạ thấy nàng uống nhiều như vậy, nói: "Nếu như nàng thích, mấy ngày sau ta lại sai người đến Tuý Tiên Lâu đem về cho nàng."

"Không cần đâu, thứ này thỉnh thoảng ăn thì còn được, nếu ngày nào cũng ăn, thì sẽ nôn ra mất." Hơn nữa, nàng cũng không thích món này, toàn mùi vị của thuốc, nếu không phải là đang quá đói, bây giờ lại quá giờ ăn trưa, nàng một ngụm cũng không muốn uống.

Nhìn nửa canh còn đang thừa trong bát, nàng đột nhiên hỏi một câu: "Canh này không phải ngươi sai thủ hạ của ngươi đi mua về đấy chứ?" Bởi vì nàng biết, gia hoả này nhất định sẽ không tự mình đi mua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net