Chương 33: Tiềm chất thê nô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Tiêu và Đông Lăng Dạ đã gián tiếp phá hỏng kế hoạch của Tô Hinh Nguyệt, khiến nàng ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt Mộ Dung Tuyết mới được!

"Lý ma ma, ngươi ra phố tìm một quầy thuốc tên là "Bảo Đức Đường", sau đó..." Mộ Dung Tuyết, hôm nay nhất định là ngày chết của ngươi.

Mộ Dung Tuyết đột nhiên hắt hơi một cái, trời không có gió, sao nàng cảm thấy lạnh lạnh nhỉ? Mà không biết rằng có một âm mưu nhằm hãm hại nàng đang chuẩn bị xảy ra.

Ăn xong bánh kem thì cũng đến lúc dùng bữa trưa, buổi lễ tạm thời dừng lại, chờ sang buổi chiều sẽ tiếp tục tiến hành, Đông Lăng Dạ không tiện rời đi nên đã ở lại cùng dùng bữa.

Phu thê Tần lão thừa tướng vì tuổi tác đã cao, không chịu được mệt mỏi nên sau khi ăn xong bánh kem đã rời đi, trước khi đi không quên dặn Mộ Dung Tuyết mấy ngày nữa tới phủ, Mộ Dung Tuyết nghe xong gật đầu đồng ý.

Nơi tổ chức yến tiệc buổi chiều là một khu đất trống, cạnh một đầm sen phía sau hậu viện của phủ tướng quân, bình thường là chỗ Mộ Dung Tiêu luyện võ, vì vậy khá rộng rãi, có thể bày hơn trăm chiếc bàn.

Bàn chính có Ly Vương điện hạ, Mộ Dung Tiêu, Mộ Dung Tuyết và một vài vị quan nhất phẩm của triều đình, Tô Hinh Nguyệt và Mộ Dung Tương chỉ có thể ngồi ở bàn khác.

Tô Hinh Nguyệt nhìn thấy Ly Vương điện hạ đang nói chuyện vui vẻ với Mộ Dung Tuyết, trong lòng xuất hiện ý nghĩ tốt đẹp.

Nếu Mộ Dung Tuyết chết, Ly Vương điện hạ sẽ cưới nữ nhi của mình là Mộ Dung Tương, nàng sẽ trở thành nhạc mẫu. Đến lúc đó, Mộ Dung Tiêu sẽ cho nàng làm chính thê.

Không thể không nói, tiện nhân luôn thích mơ mộng ảo tưởng.

Tô Hinh Nguyệt dẫn Mộ Dung Tương đi tới bàn chính, Mộ Dung Tương nghe được kế hoạch của Tô Hinh Nguyệt thì hưng phấn không thôi, Mộ Dung Tuyết chết, nam nhân như thần kia sẽ là phu quân của mình, nàng sẽ là Ly Vương phi tương lai.

Mộ Dung Tiêu trông thấy Tô Hinh Nguyệt đang dắt theo Mộ Dung Tương tiến đến, nét mặt lập tức đen lại, hai kẻ này muốn làm gì? Xem ra phải cho người nhốt vào mới không để bọn họ tiếp tục làm loạn.

"Các ngươi qua đây làm gì? Còn không mau về chỗ ngồi của mình, Ly Vương ở đây, ngươi đừng có lỗ mãng." Mộ Dung Tiêu đứng dậy, thấp giọng nói với Tô Hinh Nguyệt.

Nhưng tiện nhân Tô Hinh Nguyệt cứ muốn tìm chỗ chết, lớn tiếng nói: "Lão gia, ngươi không thể thiên vị như vậy, Tương Nhi cũng là nữ nhi của ngươi, trong mắt ngươi trong lòng ngươi không thể chỉ có mình Mộ Dung Tuyết được." Thôi thì nàng cũng chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, dù sao hắn ta cũng không yêu nàng, chỉ cần có thể khiến Ly Vương gặp Tương Nhi, yêu Tương Nhi, vị trí Ly Vương Phi sẽ nằm trong tay nữ nhi của nàng.

Mộ Dung Tiêu bị Tô Hinh Nguyệt nói như vậy thì có chút cứng lưỡi, hắn vốn là một võ phu, vốn từ hạn hẹp, những lời Tô Hinh Nguyệt nói lại là sự thật, hắn cũng không tiện ở trước mặt đông người mà giáo huấn nàng, đành sai hạ nhân đem thêm hai phần bát đũa, để hai mẹ con nàng ta cùng ngồi.

Có Ly Vương ở đây, mọi người trong lòng có ý kiến gì cũng không dám ho he. Không thấy Ly Vương điện hạ sủng ái Mộ Dung Tuyết như thế nào sao? Ai không muốn giữ mạng mà bàn luận chuyện của phủ tướng quân?

Mộ Dung Tương từ sau khi tới đây, mắt không hề dời khỏi Đông Lăng Dạ. Ly Vương điện hạ anh tuấn vô song, trước đây đã từng gặp nhưng nàng không dám nhìn thẳng, bây giờ có thể ngồi cùng bàn với hắn, thật hạnh phúc!

Mộ Dung Tuyết liếc mắt nhìn hai mẹ con Tô Hinh Nguyệt, thấy Mộ Dung Tương bộ dáng hoa si, hai mắt chăm chăm dán vào Đông Lăng Dạ, trong lòng lập tức không dễ chịu, nếu đã là vị hôn phu của nàng, há có thể để kẻ khác mơ tưởng?!

Mộ Dung Tuyết lộ mùi giấm chua cảnh cáo: "Tam muội, trên mặt Ly Vương có ngân phiếu hay là mọc hoa sao, đến nỗi khiến ngươi không thể dời mắt được?" Chẳng lẽ đã nhìn trúng tên này thật?

Đông Lăng Dạ khẽ mỉm cười, trong lòng nở hoa, Tuyết Nhi đang ghen sao?

Mộ Dung Tương bị Mộ Dung Tuyết nói làm đỏ mặt, ngại ngùng cúi thấp đầu: "Nhị tỷ, ngươi đang nói gì vậy!"

Mộ Dung Tuyết bị doạ sợ. Đây.... đây là Mộ Dung Tương ư? Chẳng lẽ nàng ta cũng bị hoán đổi linh hồn như nàng? Biết ngại ngùng cơ đấy!

Đông Lăng Dạ toàn tâm chú ý vai trò thê nô của hắn, vừa chậm rãi gắp thức ăn cho Mộ Dung Tuyết vừa nói: "Tướng quân, Đông Lăng Quốc này từ khi nào mà ngay cả tiểu thiếp cũng có thể ngồi tiếp khách vậy?"

Mộ Dung Tương vừa còn vẻ mặt ngại ngùng e thẹn, nháy mắt đã trắng bệch, Ly Vương điện hạ lại ở trước mặt nhiều người như vậy vũ nhục nàng và mẹ nàng.

Đông Lăng Dạ dường như còn cảm thấy chưa đủ, bảo đảm với Mộ Dung Tuyết: "Tuyết Nhi, loại nữ nhân vô liêm sỉ này nàng cứ trực tiếp làm lơ là được, đừng để ảnh hưởng đến khẩu vị, nàng gầy quá, ăn nhiều một chút." Lúc nói còn không quên gắp thức ăn cho Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tương nước mắt dàn giụa, tại sao Ly Vương điện hạ đối xử với Mộ Dung Tuyết dịu dàng ấm áp, còn đối với mẹ con nàng tàn nhẫn như vậy. Nàng không can tâm!

"Mộ Dung Tuyết, ngươi là một tiện nhân, yêu nữ, chắc chắn là ngươi đã mê hoặc Ly Vương điện hạ..."

Không đợi Mộ Dung Tương nói xong, Tô Hinh Nguyệt vội vàng bịt chặt miệng nàng, nàng đã mất một nữ nhi, không thể mất thêm nữ nhi duy nhất được nữa.

Nét mặt Đông Lăng Dạ lập tức đen lại, ánh mắt trở nên sắc bén âm trầm.

Mộ Dung Tiêu thấy vậy, không dám kéo dài lâu, sợ chỉ cần khiến cho Ly Vương tức giận thì cả nhà hắn sẽ phải cùng với hai mẹ con Tô Hinh Nguyệt chết chung, trực tiếp sai người kéo hai mẹ con này đi, tiếp tục nhốt lại tại nơi ở của Tô Hinh Nguyệt.

Mộ Dung Tuyết không nói câu nào, trong lòng thầm nghĩ, hai mẹ con nàng cả đời này đừng hòng mơ tưởng có thể dời khỏi Hinh Nguyệt Cư, đúng là gieo nhân nào thì gặp quả nấy!

Lúc này sắc mặt của Đông Lăng Dạ mới tốt lên chút.

Sau bữa trưa, ngoại trừ Đông Lăng Dạ, những người khác đều ai về nhà nấy.

Bởi vì hồi sáng vẫn chưa kiểm kê hết số lễ vật, cho nên buổi chiều phải mất thêm 2 canh giờ để kiểm kê số còn lại.

Mộ Dung Tiêu ngỏ ý muốn mời Đông Lăng Dạ cùng dùng bữa tối, nhưng hắn từ chối, Mộ Dung Tiêu thầm nghĩ có lẽ Ly Vương vẫn đang để bụng chuyện trưa nay, cũng không tiện nói nhiều.

Thực chất Đông Lăng Dạ quay về để chuẩn bị cho kế hoạch tối nay của hắn, hai mẹ con Tô Hinh Nguyệt làm hắn vô cùng không vừa mắt, nhất là Tô Hinh Nguyệt, vừa nhìn là biết không phải người tốt, nếu vẫn để nàng ta lởn vởn bên cạnh Tuyết Nhi sẽ là mối nguy hiểm lớn.

Sau khi Đông Lăng Dạ dời đi, Mộ Dung Tiêu liền giao lại hai lễ vật lớn cho Mộ Dung Tuyết: "Tuyết Nhi, ngươi hãy giữ lấy những thứ này, đây đều là lễ vật của ngươi, đợi lát cha sai người mang tới Mộ Tuyết Các, của hồi môn năm đó của nương ngươi vẫn được giữ gìn rất tốt, sau này ngươi xuất giá, cha sẽ giao hết cho ngươi làm của hồi môn, gả vào Ly Vương phủ sẽ không phải chịu thiệt thòi. Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, dùng xong bữa tối thì mau chóng nghỉ ngơi đi."

Mộ Dung Tiêu nhìn thấy một đống lễ vật ở ngoài vườn ăn thì có chút u buồn, Tuyết Nhi vừa mới khỏe đã phải gả cho người ta. Hắn thực không nhẫn tâm, nhưng đây là nữ nhi duy nhất của hắn và Hoan Nhi.

Tuyết Nhi thấy cha mình phút chốc dường như đã già đi mấy tuổi, nhìn thấy người cha cô độc thì trong lòng phức tạp.

Kiếp này mặc dù không có mẹ, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc: "Cha, hay là ta không gả đi nữa, sau này sẽ ở bên cạnh người, số lễ vật này chúng ta trả lại có được không?" Xuất giá sẽ không được tự do, nhất là gả cho hoàng tộc, bao nhiêu là lễ nghi, phiền chết đi được, nàng ghét nhất là phiền phức.

Mộ Dung Tiêu nghe nàng nói như vậy thì dở khóc dở cười, đứa con gái này thật là, lúc nào cũng làm cho hắn cảm thấy ấm áp: "Đứa bé ngốc, làm gì có đạo lý không gả, hơn nữa đây còn là lễ vật của Ly Vương điện hạ, sao có thể nói trả là trả? Sau này ngươi chỉ cần thỉnh thoảng quay trở về thăm cha, cha đã rất vui rồi!"

Mộ Dung Tuyết không nói gì, dù sao Ly Vương phủ và tướng quân phủ cách nhau không xa, chỉ cách nhau có hai con phố mà thôi, sau này nàng muốn ngày nào về ăn cơm cùng cha đều không thành vấn đề.

"Đã xong hết cả chưa?"

"Bẩm phu nhân, đã xong hết rồi ạ. Nói không chừng hôm nay sẽ là ngày chết của Mộ Dung Tuyết."

"Rất tốt. Mộ Dung Tuyết, ngươi có ngày hôm nay đều là do ngươi tự chuốc lấy, ta có xuống địa ngục cũng phải kéo ngươi theo!" Tô Hinh Nguyệt đi đến cửa sổ, khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy hung ác.

Không sai, Lý ma ma được Tô Hinh Nguyệt sai đi làm việc đã quay trở lại, trưa nay hạ độc không thành, Tô Hinh Nguyệt liền sai Lý mama đến Liên minh sát thủ ra mục tiêu treo thưởng. Lần này Tô Hinh Nguyệt hạ sát chiêu, tiêu tốn 1 vạn lượng bạc mua mạng của Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết bây giờ đã không giống như trước, nhớ khi nàng mới xuyên qua, dùng 1 trăm lượng bạc đã có thể mua mạng của nàng, nhưng hiện tại nàng là vị hôn thê mà Ly Vương hết mực yêu thương, thân phận đó tất nhiên phải có giá trị hơn.

"Tiểu thư, nước nóng đã chuẩn bị xong, nô tỳ xin phép ra ngoài." Mộ Dung Tuyết không quen có người nhìn nàng tắm rửa, vì vậy Song Nhi sau khi chuẩn bị xong nước nóng liền rời đi.

Mộ Dung Tiêu đã sai người chuyển hết số lễ vật đến kho của Mộ Tuyết Các, nàng bây giờ ở đây cũng được xem như là một tiểu phú hào.

"Ừ." Mộ Dung Tuyết bỏ cuốn sổ ghi chép lễ vật vào trong chiếc hộp đựng trang sức,
bước đến phòng tắm.

Mộ Dung Tuyết đi được hai bước thì phát hiện có gì đó không đúng, cả khu viện yên tĩnh đến đáng sợ, 1 cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.

Nàng cảm nhận được sát khí mãnh liệt. Xem ra tối nay nơi ở của nàng sẽ không được yên ổn. Song Nhi bọn họ chắc đã gặp nguy hiểm.

Nhưng nàng hiện giờ đến bản thân cũng khó bảo toàn nên không còn tâm tư đâu mà lo chuyện khác, bởi vì nàng biết cả khu viện của nàng đã bị bao vây hoàn toàn.

Trực giác nàng mách bảo, ở đây ít nhất phải có 5 cao thủ trở lên.

"Các vị nếu đã tới, hà cớ gì còn chưa chịu lộ diện?" Nàng rất ghét cảm giác địch ở trong tối mình ở ngoài sáng như vậy.

Mấy tên này hình như là một nhóm, một tên nam tử có vẻ là thủ lĩnh lên tiếng: "Kẻ sắp chết còn nhiều lời vậy làm gì! Các huynh đệ, mau xông lên, giết vị cô nương này xong, chúng ta nhanh chóng nhận tiền thưởng rồi còn quay về ngủ."

Mộ Dung Tuyết có chút buồn bực, chẳng lẽ lại có người treo thưởng mua mạng của nàng? Lần trước là Mộ Dung Vũ, lần này sẽ là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net