Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng đang điều tra bối cảnh Thanh Hà chân nhân, chuyện Bạch Vân Quan làm ra năm đó tạo nên Bạch Vân Quan ngày nay, làm đạo quan ngày càng xuống dốc, làm sao cũng không nên đưa bà ta đến đây.

Sắc mặt Tư Đồ Tu trầm xuống, nhìn ra ngoài cửa, lại quay đầu thấp giọng nói: "Ngũ ca, đại ca bị phế là vì yếm thắng thuật, phụ hoàng thống hận đạo giáo nhất, không chỉ Bạch Vân Quan, mà còn các đạo quan khác trên Hoa quốc, đều không còn thịnh vượng như trước."

"Ca biết chứ." Tư Đồ Cảnh vội nói, "Vì vậy bà ta cải trang đến đây, người khác sẽ không nhận ra. Đệ chỉ cần để cho bà ta tính một lần là tốt rồi, năm nay ca bất lợi, chỉ mong đệ khác ca, đệ không cần lo lắng."

Thấy hắn nóng vội, Tư Đồ Tu đảo mắt, "Ngũ ca biết bà ta khi nào?"

"Cái này..." Tư Đồ Cảnh do dự nói, "Trước đó vài ngày ca có gặp  quỷ, mọi thứ không thuận lợi, có người đề nghị đi Bạch Vân Quan, bây giờ tốt hơn rồi, vừa lúc nghĩ đến đệ. Thất đệ, đệ tin ca một lần đi." Hắn rất khó khăn để ra quyết định này, đang rất lo lắng độc trong người Tư Đồ Tu, giọng nói lớn hơn chút, "Lẽ nào ca có thể hại đệ sao?"

Giọng nói mang theo uất ức.

Tư Đồ Tu ngạc nhiên.

Chàng vốn là người thông minh, nghĩ lại liền hiểu, xem ra Tư Đồ Cảnh đi Bạch Vân Quan trị mê hương, là biết ý đồ của Hứa tiệp dư rồi sao? Nhưng hắn còn mang Thanh Hà chân nhân tới.

Nhìn ánh mắt quan tâm của nam nhân đối diện, chàng trăm vị hỗn loạn, trước khi chết đã từng hận hai mẫu tử bọn họ, nhưng với Tư Đồ Cảnh, chàng luôn mang theo do dự, mà nay do dự đã giải, có loại cảm giác bi thương không nói nên lời xông thẳng vào lòng chàng, cũng bi thương thay Tư Đồ Cảnh.

Đến cùng hắn còn có vài phần thật tình với chàng, chàng thật sự vui mừng, chàng cân nhắc trong khoảnh khắc, "Nếu ngũ ca nắm chắc không có người thấy thì đệ đi một lần."

Thanh Hà chân nhân vào phòng khách, ăn mặc y phục bình thường, tiến lên bái kiến Tư Đồ Tu.

Mắt thấy ghế cao trong phòng, nam nhân trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tròng mắt sâu, khuỷu tay đặt lên thành ghế, ánh mắt lạnh như đá tuyết, lẳng lặng nhìn bà ta, Thanh Hà chân nhân không tự chủ được rùng mình một cái.

Làm sao có thể? Tư Đồ Cảnh có tướng thái tử, vì vậy lúc Hứa tiệp dư còn trẻ, vì đại phú đại quý, bà ta mới có thể giúp đỡ Hứa tiệp dư, thậm chí nghiên cứu ra mị hương, đến một ngày Tư Đồ Cảnh leo lên đế vị sẽ giúp đỡ đạo giáo, nhưng người trước mắt này... Bà ta vội bói toán.

Quẻ bói hạ xuống, bà ta định thần nhìn lại, trong lòng trầm xuống, thế gian có quẻ kì lạ như vậy sao? Thảo nào sư phụ từng căn dặn, mọi chuyện không có tuyệt đối, trong nháy mắt, dù có long trời lở đất cũng là chuyện thường. Bà ta khom người nói: "Năm nay vương gia suông sẻ, phúc trạch ngập trời, không có chuyện buồn lòng."

Không biết là thật hay giả, nhưng hôm nay Tư Đồ Cảnh dẫn bà ta tới đây không phải là vì xem bói, hắn đảo mắt qua nhìn, Thanh Hà chân nhân hiểu ý, mỉm cười nói: "Bần đạo còn thông tướng thuật, nếu vương gia không ngại, xin vươn tay cho bần đạo xem."

Tư Đồ Tu nhìn Tư Đồ Cảnh.

Tư Đồ Cảnh cười nói: "Ca đã xem rồi, chân nhân hiểu khí công, xoa bóp bàn tay, thần thanh khí sảng."

Nhìn hắn khó khăn ra vẻ, Tư Đồ Tu vươn tay ra, hai ngón tay của Thanh Hà chân nhân vừa đặt lên, định vận khí, Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Chân nhân dám ra tay, nói vậy gan lớn hơn người, đạo pháp tinh xảo, sau khi Dư Thiện chân nhân đền tội, Bạch Vân Quan coi ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó sao?"

Chàng nhìn chằm chằm bà ta, mi mắt rũ xuống như bóng ma, tròng mắt sắc như lợi kiếm, tựa như đang cảnh cáo bà ta, đừng lấy toàn bộ Bạch Vân Quan ra làm tiền đặt cược.

Trên trán bà ta đột nhiên đổ mồ hôi, quả thực Hứa tiệp dư từng đưa tin cho bà ta, nói Tư Đồ Cảnh có lẽ sẽ tìm bà ta giải độc cho Tư Đồ Tu, bảo bà ta bày mưu tính kế, nhưng hôm nay đến gần Tư Đồ Tu, toàn thân chàng đề phòng, bà ta hơi vô ý là khó giữ được đầu, nào dám gian lận, thấp giọng nói: "Vương gia, bần đạo chỉ kiếm miếng cơm ăn mà thôi, còn có thể như thế nào? Vương gia khen nhầm rồi."

Tập trung tinh thần, chân khí nhiều năm luyện thành bay ra từ đầu ngón tayhòa với giải dược đi vào mạch chàng, có hương thơm nhàn nhạt bay ra, trong nháy mắt tan biến không còn dấu tích.

Chàng thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, liền biết độc đã giải hết, thật ra chàng không sợ, chờ khi tra ra manh mối, lúc thiên thời địa lợi, bắt lấy Thanh Hà chân nhân. Ai ngờ Tư Đồ Cảnh sẽ lựa chọn chàng, vậy cũng được, theo tính tình Hứa tiệp dư, đến chết cũng sẽ không thay đổi.

Sớm muộn gì vẫn là một con đường chết.

Chàng cười một cái: "Quả nhiên không tệ, chỉ tay của ta, chân nhân thấy thế nào?"

"Vương gia đây là gãy Quế vân, chủ quang vinh lộ vẻ, có câu nói là, 'Gãy Quế văn danh có đại tài, Nho chủ thi đậu quyết cao khôi', nếu là học trò thì sẽ đậu Quế bảng, nếu không phải thì sẽ hưởng hết vinh hoa phú quý."

Vốn là hậu duệ quý tộc, làm sao không có phú quý? Tư Đồ Tu nhướng mày, thầm nghĩ Thanh Hà chân nhân chuyên khoác lác, không cần biết có học vấn thật hay không, chỉ biết người chế loại thuốc bẩn thỉu đó là không phải người tốt rồi. Chàng thản nhiên nói: "Nếu ngũ ca không ngừng khen bà thì bà đúng là có chút bản lĩnh."

Chàng thưởng cho bà ta mấy mười lượng bạc, dù sao muốn diễn cũng phải diễn cho xong.

Tư Đồ Cảnh cười nói: "Nghe cho vui thôi, có điều nghe nói đệ suông sẻ, trong lòng ca thoải mái hơn nhiều, không tính là uổng công."

"Làm ngũ ca phí tâm rồi." Chàng cười rộ lên, "Ngũ ca đã tới thì ở lại ăn bữa cơm đi."

"Được, ta muốn gặp Hi nhi, không phải biết gọi rồi sao? Có gọi phụ thân không?"

Tư Đồ Tu thở dài: "Chỉ gọi nương thôi, có điều đệ ít khi ở nhà, cũng là chuyện đương nhiên." Lại hỏi, "Ngũ tẩu có khỏe không? Bây giờ ổn định chưa?"

Nhắc tới Viên Diệu Huệ, mặt Tư Đồ Cảnh hiện lên một tia bất đắc dĩ, hắn nghĩ mẫu thân và thê tử không tin người đệ đệ này, còn coi như hắn làm chuyện sai lầm, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Tư Đồ Tu, hắn biết mình không có làm sai. Nếu hắn khoanh tay đứng nhìn, sợ rằng lúc này trong lòng sẽ không có bất kỳ vui sướng nào.

Hai người cười nói đi tới thư phòng.

Không ngờ Tư Đồ Cảnh sẽ cùng theo tới, Bùi Ngọc Kiều giật mình, vội vàng đứng lên, "Ngũ ca."

Tư Đồ Cảnh cười nói: "Thất đệ muội, lại làm phiền."

"Ta giữ ngũ ca lại ăn cơm." Tư Đồ Tu nói, "Nàng đi phân phó phòng bếp, bảo bọn họ chuẩn bị thêm cơm, còn có rượu, không thể thiếu."

Bùi Ngọc Kiều vâng một tiếng đi ra ngoài, tới cửa, quay đầu nhìn lại, đã thấy Tư Đồ Cảnh ôm Hi nhi vào trong ngực, đang đùa với bé, trong bụng nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi.

Cho đến khi hai huynh đệ dùng cơm xong, Tư Đồ Tu tiễn Tư Đồ Cảnh đi ra ngoài, nàng mới đi đến bên cạnh chàng, nhỏ giọng hỏi: "Không phải chàng nói Hứa tiệp dư muốn hại chàng?"

"Đúng vậy, nhưng ngũ ca làm trái ý bà ta." Tư Đồ Tu ngồi xuống giường, trên mặt mang nụ cười giễu, chuyện này bị Hứa tiệp dư biết, nhất định là sẽ tức giận tới hộc máu. Bởi vì bà ta vẫn luôn thích khống chế người khác, bây giờ nhi tử ruột không nghe lời bà ta, còn lấy lòng kẻ thù, sao bà ta có thể không tức giận?

Bây giờ chàng càng thân thiết với Tư Đồ Cảnh thì Hứa tiệp dư càng nổi trận lôi đình.

Thống khoái! Chàng thật sự muốn nhìn hai mẫu tử bọn họ xa cách thì sẽ như thế nào? Hứa tiệp dư làm sao kéo tâm nhi tử bà ta lần nữa, lại ra vẻ làm người tốt sao?

Chẳng buồn cười chút nào.

Dưới ánh nến, thần sắc quỷ dị, giống như lưỡi dao sắc bén đã được tôi luyện, Bùi Ngọc Kiều rất hiếm thấy dáng vẻ này của chàng, nàng có chút sợ.

Do do dự dự nói không ra lời, chàng ngước mắt, cầm cánh tay nàng kéo, làm nàng ngã vào trong ngực, nâng cằm nàng hỏi: "Làm sao? Sợ ta sao?"

Nàng len lén nhìn chàng, chàng đã khôi phục vẻ mặt bình thường, mặt mày mỉm cười, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác, nàng nhẹ giọng nói: " Ngũ ca là người tốt sao?"

"Bây giờ thì đúng vậy." Chàng nhíu mi, "Nhưng không thể thả lỏng, trên đời này, khó đoán nhất là lòng người, trước khác nay khác."

Nàng hỏi: "Chàng cũng vậy sao?"

Chàng cười rộ lên: "Vậy phải xem là đối với người nào."

"Đối với ta." Nàng mở to mắt nhìn chàng, giống như trăng sáng trong đêm, ánh sáng xoay chuyển, ôm cổ chàng, "Đối với ta sẽ như thế nào?"

Chàng hừm một tiếng: "Vậy ta phải suy nghĩ thật kỹ..."

"Còn phải suy nghĩ sao?" Nàng sốt ruột, "Người khác nói một ngày phu thê trăm ngày ân ái, chúng ta thành thân đã nhiều ngày, rất nhiều tình cảm đó, chàng không thể thay đổi."

Nói tới chuyện này, chàng còn nhiều nợ cũ chưa tính toán đó, đời trước là hai ba năm, nàng đâu có nhớ ân tình? Đồ không biết xấu hổ, bây giờ lại nói đến chuyện này. Chàng thật sự muốn nói ra rồi tính toán thật tốt số nợ đó.

Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp, chàng ôm nàng lên, "Tình cảm là phải tính, tính suốt đêm được không?"

"Ít như vậy?" Nàng không phục.

"Nàng biểu hiện tốt một chút là có thể tính mấy ngày." Chàng cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng, bị nàng đánh vài cái vào ngực, chàng cười lớn đi vào.

Sau khi Hi nhi biết gọi nương là bắt đầu mở miệng gọi phụ thân, tổ phụ, tổ mẫu, giống như một hạt đậu nảy mầm, nhanh chóng mọc lên thành cây, hoàng thượng hoàng hậu biết được, gọi vào cung mấy lần, Tư Đồ Hằng Thành khen hài tử này thông minh.

Bùi Ngọc Kiều thích nhất là nghe đánh giá như vậy, nhất định là con giống như Tư Đồ Tu, nàng càng chăm chỉ đọc Tam Tự Kinh cho con nghe, hy vọng sau khi trưởng thành, học bài dễ hơn, tập võ hay hơn, sau này ra khỏi cửa sẽ không bị nói ngu ngốc.

Nhìn xem, nhi tử nàng thật thông minh nha!

Đương nhiên Hi nhi không có phụ lòng nàng, biết nói sớm, ngay cả đi cũng đi sớm, nắm bàn tay nhỏ bé mập mạp của bé là bé có thể đi được một khoảng cách thật xa.

Vi Thị nghe nói, cười nói với cung nhân tâm phúc, "Phải gọi người chuẩn bị đồ vật đoán tương lai rồi, đến lúc đó trong cung náo nhiệt một chút, để hoàng thượng vui vẻ." Cho người chuẩn bị đồ gửi tặng Tiết Qúy Lan, Viên Diệu Huệ.

Cung nhân đồng ý, thuận tiện bẩm tin tức: "Chỗ Hứa tiệp dư, ngũ vương gia vào cung, bên trong náo loạn một trận, sau đó có người báo bể chén dĩa."

"Ồ? Thật hiếm thấy, bọn họ vẫn luôn là mẹ hiền con hiếu mà." Vi Thị nhướn mày, "Xem ra là có ý kiến khác nhau." Đang lúc nói, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Hạ Phương Bình cầu kiến, bà ta đứng lên đón.

Năm đó Tư Đồ Uyên bị phế, cây đổ bầy khỉ tan, duy chỉ có Hạ Phương Bình là không hề từ bỏ hắn, vẫn thuần phục mẫu tử hai người, cho người lui, Vi Thị hỏi: "Có chuyện gì quan trọng?"

"Tìm được đạo sĩ hãm hại thái tử." Hạ Phương Bình không che giấu được vẻ kích động, "Không biết là người nào đưa tới, đã bao nhiêu năm mà hắn vẫn sống rất thoải mái." Hắn quỳ xuống chúc mừng, "Nương nương, cuối cùng có thể giải oan cho thái tử rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net