Chương 138

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh, hai cái tiểu gia hỏa đã chơi với nhau, nói mấy câu chữ không ai nghe hiểu, thế mà cũng có thể khí thế ngất trời.

Đứa này bô bô hai lần, đứa kia y y nha nha đáp lại, còn dùng tay diễn tả liên tục, khiến ba tỷ muội Bùi Ngọc Kiều trợn mắt há hốc mồm.

"Có khi nào hai đứa đó lại hiểu không?" Bùi Ngọc Họa vô cùng kinh ngạc.

Bùi Ngọc Anh nói: "Cái này không thể nói chắc chắn được, đứa trẻ không giống như người lớn chúng ta, không chừng có thể hiểu."

"Mặc kệ có hiểu hay không, dù sao thường để tụi nó chơi cùng nhau là được rồi." Bùi Ngọc Kiều kéo tay Bùi Ngọc Anh: "Tỷ nghe vương gia nói, muội phu từ Hàn Lâm viện ra, cũng muốn ở lại kinh thành, không đi nơi khác." Rồi đắc ý khoe vườn rau nhà mình: "Tỷ trồng một chút đồ ăn ngon. Hậu viện rất lớn, mới phát hiện không thể ăn hết, nếu các muội muốn, tỷ sẽ thường xuyên đưa đến."

"À, thì ra là đang khoe khoang vương phủ." Bùi Ngọc Họa bĩu môi: "Cơ mà nếu tươi xanh, lại do chính tay vương phi nương nương trồng, người khác sao có thể hưởng thụ được? Cho nên muội cũng muốn." Rồi nhớ đến một chuyện, sai nha hoàn đem bột phấn son nước đến: "Vốn định đưa cho hai tỷ, nhưng bây giờ hai tỷ đã ở đây. Đây là lấy từ Giang Nam đấy, phấn vừa mịn lại thiên nhiên, thoa trên mặt người khác sẽ không nhìn ra, ngay cả đại tỷ cũng chưa có đâu, chính là do ngoại tổ của tướng công độc quyền bán cái này nên mới có đó."

Nữ tử đều thích mấy thứ này, hai người cầm phần của mình nói cảm ơn.

Bùi Ngọc Họa cười tủm tỉm nhìn các nàng, dù sao Bùi Ngọc Kiều thường tặng đồ cho nàng ấy, nàng ấy muốn tặng lại đồ vật cho có qua có lại, trong lòng luôn cảm thấy thiếu nợ, bây giờ cũng coi như hòa nhau.

Ba người nói chuyện một lát, bất tri bất giác đã đến giữa trưa, Bùi Ngọc Họa mời hai người ở lại dùng cơm, ai ngờ rèm cửa được vén lên, một công tử mặc áo choàng màu xanh lá bước vào, vội vàng đến hành lễ, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười: "Thì ra là đại tỷ và nhị tỷ đến, là đệ đường đột, đệ chẳng biết gì hết. Bất quá nên như thế, từ khi nương tử có thai vẫn luôn buồn bực không vui, đệ xin hai vị tỷ tỷ khuyên nàng ấy, đệ sẽ hậu ta hai người."

Bùi Ngọc Họa bị hắn nói đến dở khóc dở cười.

Từ trước đến nay miệng hắn rất ngọt, lại ngay thẳng, Bùi Ngọc Anh hé miệng cười nói: "Không cần phải hậu tạ, chúng ta còn không biết có thể khuyên giải được không?"

"Đây là một phần tâm ý của đệ, hai vị tỷ tỷ..." Còn chưa nói xong, Bùi Ngọc Họa đã chống nạnh khiển trách: "Chàng nói bậy bạ gì đó, thiếp buồn bực không vui chỗ nào chứ? Vậy mà lại nói xấu thiếp trước mặt tỷ tỷ, thiếp mang thai nên không vui, nhưng vẫn là vợ chàng mà, chàng là ghét bỏ thiếp không đủ hiền lành phải không?"

Hoa Tử Dương biến sắc: "Không có không có, nương tử là thê tử hiền lành nhất thiên hạ, kinh thành ai mà không biết? Đều nói là do ta trèo cao!"

Lần này Bùi Ngọc Kiều không thể nhịn được, bật cười.

Bùi Ngọc Họa lại giương mắt nhìn, không làm gì được hắn, bàn về da mặt dày, nếu như hắn đứng thứ nhất thì không có ai đứng thứ hai, nàng ấy cắn khẽ môi nói: "Sao bây giờ chàng đã trở về rồi? Không phải nói năm nay muốn thi Hương ư, ngày nào mà không đến ban đêm mới trở về chứ?"

"Còn không phải lo lắng cho nàng ư, sợ nàng ăn cơm không thấy ngon." Hắn gọi người đứng sau lưng cầm hộp cơm đến, vừa mở ra mùi thơm bay khắp nơi: "Ta đặc biệt đến Hoài Hương lâu mua đấy, không phải hôm qua nàng nói muốn ăn sao, ta trở về cũng vì muốn ăn cơm với nàng."

Giọng nói ôn nhu, đôi mắt phượng lại tràn ngập thâm tình, khiến hai người kia đều nổi da gà.

Đã như vậy, sao có thể ở lại được chứ? Nếu là Bùi Ngọc Họa mời các nàng ở lại, các nàng cũng không muốn, giống như quấy rầy tiểu phu thê này nói chuyện yêu đương, vội vàng ôm nhi tử của mình, quay người cáo từ.

Bùi Ngọc Họa dậm chân nói: "Chàng nhìn chàng đi, đều tại chàng không tốt!"

Hoa Tử Dương nói: "Là ta không tốt, đến đây, nương tử ăn một miếng trước đi." Tự tay gắp đồ ăn đến miệng nàng ấy, ôn nhu thì thầm: "Nương tử, ta đọc sách cũng vì muốn thi lấy công danh, tương lai để nàng làm nương tử cử nhân, sau này nàng ra ngoài kết giao với các phu nhân khác, không phải sẽ hãnh diện hơn sao?"

Đây là đương nhiên, dù sao Hoa lão gia uy phong như thế, nhưng lại là công công của nàng ấy, mà một nữ nhân muốn dựa vào cuối cùng cũng chỉ có trượng phu, nàng ấy nghĩ thầm Bùi Ngọc Kiều gả cho vương gia, Bùi Ngọc Anh gả cho Thám hoa, tướng công này của nàng ấy, cũng không thể quá kém.

Nhìn nàng ấy gật đầu, Hoa Tử Dương nói: "Nàng hiểu rõ thì tốt, sau này không được trách ta đọc nhiều sách, ta sẽ tận lực để dành thời gian dỗ nàng."

Người trước mặt vừa cẩn thận vừa kiên nhẫn, so với nương của nàng ấy chàng còn đối tốt với nàng ấy hơn, Bùi Ngọc Họa sờ sờ bụng, thầm nghĩ nhìn theo góc độ này thì sinh một đứa trẻ cho hắn cũng đáng giá, nàng ấy cười tủm tỉm ăn đồ ăn hắn gắp.

Còn hai tỷ muội đang vội vàng ra cửa, Bùi Ngọc Anh nói: "Muội phu nhìn phong lưu tuấn tú nhưng lại quan tâm đến tam muội từng li từng tí, khó trách Nhị thẩm không thích hôn sự này, nhưng từ khi Tam muội gả đi, nghe nói cũng chưa từng bất mãn điều gì."

"Đúng vậy nha." Bùi Ngọc Kiều hơi vui mừng, như vậy xem ra hai người họ sẽ không ly hôn, nàng nhìn Bùi Ngọc Anh: "Nhị muội phu cũng đối với muội thế này phải không? Có từng mua đồ ăn ngon gì cho muội không?"

Bùi Ngọc Anh đỏ mặt nói: "Sao lại hỏi cái này chứ?"

"Đương nhiên là vì quan tâm đến muội muội rồi." Nàng thì thầm với muội ấy: "Muội muội sống hạnh phúc, tỷ cũng yên tâm."

Bùi Ngọc Anh nhân tiện nói: "Trong nhà chúng ta đầu bếp còn kém xa vương phủ, mặc dù có mấy món đặc biệt, đầu bếp không thể làm ra được tư vị giống vậy, đương nhiên tướng công sẽ mua cho muội ăn rồi." Lúc nàng ấy ở Hầu phủ thường ăn sơn hào hải vị, Từ Hàm sợ khi nàng ấy đến Từ gia ăn không quen, nên rất chú ý đến mấy việc này, mặc dù bình thường hắn không nói nhiều, không giống như Hoa Tử Dương hủ đường này, hành động đó cũng chứng tỏ là một tướng công tốt.

Thì ra muội muội cũng được ăn đồ ăn được mua trong tửu lâu, chỉ có Tư Đồ Tu chưa từng mua, dù sao vương phủ cái gì cũng có sẵn, có thể nói Tưởng đầu bếp tay nghề tuyệt hảo, nhưng cũng có món không làm được, ví dụ như Vịt bát bảo(*) ở Bát Bảo lâu, Hoài hương lâu thì có đậu tây cuộn, đều là bí quyết gia truyền mấy chục đời, Tưởng đầu bếp cũng nấu không bằng.

(*) Vịt bát bảo: là loại vit được nấu với 8 loại thảo mộc tốt chó sức khỏe

Nhưng rất lâu rồi nàng chưa được nếm qua.

Trở lại vương phủ, Tư Đồ Tu đang dùng cơm trưa, mặc dù hôm nay không phải ngày hưu mộc, nhưng chàng vẫn còn nghỉ ngơi chưa đi nha môn, lại không ngờ Bùi Ngọc Kiều về sớm như vậy, hỏi: "Hoa gia vậy mà không giữ nàng lại ăn cơm?"

Ba tỷ muội tình cảm rất tốt, chàng còn tưởng Bùi Ngọc Kiều sẽ không về.

Bùi Ngọc Kiều gọi nhũ mầu đến dẫn Hi nhi đi ngủ, tiểu gia hỏa và A Ngạn cùng nhau chơi đùa, ăn không ít đồ ăn vặt, nên cũng đã no rồi, bây giờ đang buồn ngủ, nàng nói: "Đường nhiên giữ lại, kết quả Tam muội phu không ở lại thư viện dùng cơm, nói là phải về bồi Tam muội, còn mua rất nhiều thức ăn đặc sắc của Hòai Hương lâu nữa! Thiếp và muội muội làm sao lại không có ý tứ ở lại chứ."

Tam muội phu hơi ngốc đó đương nhiên chàng biết, khóe miệng giật giật cười nói: "Nếu đã vậy, vừa vặn nàng có thể ăn cơm cùng ta."

Bùi Ngọc Kiều ngồi xuống, ăn được mấy ngụm, nhìn Tư Đồ Tu không nói gì, nàng hơi rầu rĩ không vui.

Vừa rồi nàng có nói ba chữ Hoài hương lâu, còn đặc biết nhấn mạnh nữa, vậy mà chàng còn không nghe ra, lại nói: "Nhị muội phu cũng từng mua đồ ăn cho nhị muội."

Giọng nói mềm mại, hơi ủy khuất, lại có chút chờ đợi.

Tay Tư Đồ Tu hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng: "Nàng muốn ăn cái gì?"

Bùi Ngọc Kiều nói một hơi: "Thiếp muốn ăn vịt Bát bảo, cơm nấu củ niễng, hoàng kim giác, bánh há cảo, ..."

Một hơi nói ra khoảng mười món ăn, có thể thấy được vừa mới rời khỏi Hoa gia cái đầu nhỏ đã suy nghĩ đến mấy cái này, Tư Đồ Tu nhíu mày nói: "Mấy món này ở tửu lâu nào? Bản vương sai người đi mua."

"Hai vị muội phu đều tự mình đi mua." Bùi Ngọc Kiều bẻ ngón tay: "Vịt bát bảo là ở Bát Bảo lâu, đậu tây cuốn ở Hoài Hương lâu, hoàng kim giác của Lý Ký, còn có..."

"Nhiều như vậy, nàng là muốn ta chạy đến gãy chân ư?" Tư Đồ Tu nói xong đứng lên: "Đi ra ngoài một chuyến cái khác thì không học được, lại chỉ biết so với tướng công người khác! Có phải ngày thường tướng công người khác làm cái gì, bản vương đều phải làm như vậy phải không? Nàng không thể được voi đòi tiên, biết không?"

Bùi Ngọc Kiều liền giữ chặt tay áo chàng, đôi mắt lóe sáng: "Vậy thì ăn Vịt bát bảo và bánh há cảo thôi."

"Quá nhiều."

"Vậy thì vịt bát bảo." Nàng lắc tay áo chàng: "Vậy ăn món giống vậy, được không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, giống như bông hoa đang nở rộ, Tư Đồ Tu đã đánh giá thấp năng lực dính người của nàng, có thể từ mười mấy món giảm thành món tương tự, có thể thấy được là chỉ thích chàng mua đồ ăn, nhưng dựa vào cái gì mà chàng lại học hai vị muội phu chứ? Không học! Chàng dùng tư thế bắt gà con nhấc nàng lên: "Dù sao cơm cũng chưa ăn xong, bản vương dẫn nàng đi ăn, thế nào? Lần lượt ăn hết mấy món nàng muốn."

"Đi mấy tửu lâu này ăn hả?" Nàng mở to hai mắt.

"Ừm, có đi hay không? Không đi thì thôi." Chàng quay người muốn đi.

"Đi, đi đi." Nàng nói một tràng.

Chàng phì cười, nắm tay nàng đi ra cửa.

Trên xe hỏi: "Nghĩ xem muốn đến chỗ nào đầu tiên?" Không đợi nàng đáp, chàng phân phó xa phu: "Đến Bát Bảo lâu."

Nàng một mực giữ món Vịt bát bảo lại cuối cùng, có thể thấy được nàng muốn ăn món này nhất.

Bùi Ngọc Kiều cười tủm tỉm ôm eo chàng: "Chàng thật hiểu thiếp!"

Tư Đồ Tu cười hai tiếng: "Đối với heo nhà mình nuôi đương nhiên hiểu rồi!"

Nàng hơi giận, đưa tay đấm chàng: "Thiếp là heo thì chàng là tướng công heo!"

"..." Chàng không có cách nào phản bác.

Đến Bát Bảo lâu, hộ vệ mở đường, nghe nói Vương gia, Vương phi giá lâm, chưởng quầy Bát Bảo lâu đến tiếp đón, hành lễ nói: "Vương gia, Vương phi đến đây, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này..."

Tư Đồ Tu lười nhác nghe lời khen tặng của hắn, thản nhiên nói: "Còn phòng thượng hạn nào không? Trước đem vịt bát bảo đến."

Chưởng quấy cũng là người khôn khéo, làm sao còn dám nói nhiều, vội vàng mời vào phòng thượng hạn, rồi phân phó đầu bếp đem vịt bát bảo vừa mới làm xong lên, đây là tửu lâu thức ăn gia truyền, đa số người đến đây đều muốn dùng món đó, cho nên ở phòng bếp chưa từng ngừng tay, rất nhanh đã có một mâm vịt lớn được bưng lên.

Hương thơm bay vào mũi, vịt trời vốn có vị tươi ngon, lại phối hợp với mấy hương liệu độc nhất vô nhị, nuốt vào vô cùng hưởng thụ, Bùi Ngọc Kiều như người hầu bẻ cái đùi vịt đặt vào chén Tư Đồ Tu: "Tướng công, cái này cho chàng." Rồi cười hì hì nói: "Có hai cái lận, còn một cái này là của thiếp."

Tư Đồ Tu nói: "Ai cướp của nàng đâu? Mau mau ăn đi, ăn xong chúng ta đến Hoài Hương lâu."

Kết quả là Bùi Ngọc Kiều ăn một cái đùi vịt lớn, hai cái cánh vịt, một cái bàn chân vịt, lại uống một chén canh vịt lớn, bụng liền tròn vo, nhưng Tư Đồ Tu lại dẫn nàng đến Hoài Hương lâu, mắt thấy trước mặt một đĩa đậu tây cuốn thật lớn, nước mắt nàng đều muốn chảy xuống, không ăn được, làm sao bây giờ!

Nhưng còn có mười món ăn khác nữa đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net