Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên cạnh Lâm Thủy Đình, hoa thược dược nở to bằng miệng chén, muôn hoa khoe sắc, trong đó thấp thoáng một bóng người cao to mặc áo gấm màu xanh đen đi về hướng bọn Bùi gia.

Lúc thấy rõ người, Bùi Ứng Hồng kêu lên: "Đại bá!"

Bùi Trăn gật đầu cười hỏi: "Vừa rồi xảy chuyện gì?"

"Là công tử Hoa gia, tên nhà quê đến từ Hà Nam, hắn điều khiển du thuyền lung tung trên Bạch Hà nên đụng hỏng thuyền chúng ta thuê." Bùi Ứng Hồng vẫn còn tức giận, "Con hận không thể đánh hắn, đồ không biết trời cao đất rộng, không nhận ra Bùi gia."

Giọng nói trong trẻo của Bùi Ngọc Họa truyền ra từ xe ngựa, "Ca ca, hắn không phải người kinh thành, không nhận ra chúng ta là bình thường. Hơn nữa hắn đã nói bồi thường, còn đến nhà chúng ta xin lỗi nữa." Nàng ta hỏi Bùi Trăn, "Đại bá, hắn là ai vậy? Lão gia Hoa gia ở Hà Nam làm chức gì?"

Vậy mà muội muội lại nói thay cho tên nam nhân không biết cấp bậc lễ đó, Bùi Ứng Hồng nghẹn họng nhìn trân trối, đúng là nam nhi không thể hiểu nổi tâm tư nữ nhi.

Bùi Ngọc Họa tự thấy mình là giai nhân xinh đẹp, nhưng mấy tháng nay, thám hoa Từ Hàm đính hôn với Bùi Ngọc Anh, Thẩm Mộng Dung không quan tâm nàng ta, Sở vương Tư Đồ Tu có vẻ để ý Bùi Ngọc Kiều, tài tuấn kinh thành không ai coi trọng nàng ta. Bùi Ngọc Họa kiêu ngạo, sao trong lòng không buồn cho được? Chỉ đành coi việc không liên quan tới mình mà thôi.

Bây giờ Hoa công tử vừa gặp đã thương nàng ta, nàng ta có chút đắc chí, dù sao nhìn bề ngoài hắn phong lưu tuấn tú, có điều nếu không có gia thế hiển hách thì nàng ta sẽ không nhìn lâu.

Bùi Trăn trả lời: "Nếu từ Hà Nam tới thì chắc là con của Lại bộ Tả thị lang Hoa đại nhân mới tới kinh thành nhậm chức."

Bùi Ngọc Họa vui vẻ, Lại bộ đứng đầu lục bộ, có thể làm được quan tam phẩm thì chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Nàng ta muốn hỏi Hoa gia có phải danh môn thế gia không, nhưng đến cùng vẫn không hỏi, cô nương cần phải rụt rè, hỏi nhiều hơn đại bá sẽ thấy lạ.

Bùi Ngọc Họa mím môi, trên mặt mơ hồ có ý cười.

Trong bốn vị cô nương, nói tới người hay để ý người khác thì Tưởng Lâm là một người như vậy. Tưởng Lâm thấy dáng vẻ này của Bùi Ngọc Họa, lại nhớ tới nhục nhã vừa rồi, nàng ta cười nói: "Đại biểu ca từng mắng to Hoa công tử là yêu râu xanh đó. Không ngờ tam biểu muội lại để ý như vậy."

Bùi Ngọc Họa kiêu ngạo, sao coi Tưởng Lâm ra gì chứ?  Chỉ là một thứ nữ không thể lên mặt mà còn dám châm chọc nàng ta? Nàng ta cười nhạt nói: "Muội để ý thì sao? Vẫn tốt hơn tỷ, không biết mất mặt mà dám đi tìm Sở vương điện hạ, nhưng hắn đâu thèm gặp tỷ. Còn có Thẩm công tử, tỷ lấy lòng Thẩm cô nương thì có ích lợi gì? Người ta chỉ coi tỷ như tên hề nhảy nhót, chẳng muốn để ý."

Nếu không...Với sự thông minh của Thẩm Thời Quang, sao nàng không nhận ra tâm tư của Tưởng Lâm được, chỉ là nàng lười quan tâm mà thôi.

Thật sự nghĩ người ta nể mặt mình à?

Lời Bùi Ngọc Họa nói làm Tưởng Lâm thương tích đầy mình, nàng ta cảm thấy hơi nóng bốc lên mặt, ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, nàng ta chạy ra khỏi xe ngựa.

Như vậy mới đúng chứ! Chỉ bằng cái đức hạnh của nàng ta mà đòi ngồi xe ngựa của Bùi gia bọn họ, chỉ làm bẩn xe ngựa mà thôi. Bùi Ngọc Họa luôn là người có thù báo thù, không phải là một người hiền lành. Bùi Ngọc Anh hơi lắc đầu, vốn nàng ấy định hòa giải vài câu, nhưng hành vi lời nói hôm nay của Tưởng Lâm quá mất mặt rồi, lần này coi như cho nàng ta một bài học, có điều e là hai người họ đã kết thù.

Bùi Ngọc Họa thấy Bùi Ngọc Anh nhìn mình thì bĩu môi nói: "Đừng nói muội, bọn tỷ á, tốt nhất là cách xa nàng ta một chút, nhìn mặt nàng ta là ăn không ngon rồi. Lát nữa về nhà, tổ mẫu sẽ nể mặt cậu mà đối xử tốt với nàng ta, bộ tưởng vậy là thật à? Ai cũng muốn nịnh nọt, còn không chịu nhìn lại thân phận của mình."

Bùi Ngọc Anh nói: "Là do cậu mợ không để tâm dạy dỗ."

Tưởng Thừa An có một tiểu thiếp xinh đẹp, ông ta rất cưng chiều tiểu thiếp này, và đó là mẹ đẻ của Tưởng Lâm. Tưởng phu nhân coi hai người này là cái đinh trong mắt, có điều bà ta là người có mưu tính, chưa từng làm khó hai mẹ con bọn họ trước mặt Tưởng Thừa An, chỉ ngầm động tay động chân. Tiểu thiếp sinh Tưởng Lâm được ba năm thì qua đời, sau đó Tưởng Lâm được Tưởng phu nhân một tay nuôi nấng.

Có thể tưởng tượng được hoàn cảnh của Tưởng Lâm.

"Là vận mệnh của nàng ta, chúng ta quan tâm làm gì?" Bùi Ngọc Họa vẫn không thay đổi ý nghĩ.

Bùi Trăn thấy Tưởng Lâm bỗng nhiên chạy ra khỏi xe ngựa thì vội cho người đi tìm. Dù sao cũng là bà con Bùi gia thân thích, hôm nay lại có nhiều người, sợ tiểu cô nương sẽ gặp chuyện không may.Ai ngờ một bóng người cũng không thấy. Thấy trời bắt đầu tối, ông để lại vài tùy tùng tiếp tục tìm người, sau đó lệnh mã phu điều khiển xe ngựa về hầu phủ.

Trong đám người, Tưởng Lâm chạy không mục đích. Nàng ta liều mạng chạy, nàng ta không muốn gặp lại Bùi Ngọc Họa, cũng không muốn trở về. Không biết chạy bao lâu mới dừng lại, nàng ta nhìn xung quanh, đây không phải bên bờ Bạch Hà, mà đây là rừng rậm. Xung quanh ít người, bỗng nhiên nàng ta có chút sợ, dù sao nàng ta không dẫn theo một nha hoàn nào, lại nghĩ tới mình bị người ta đối xử lạnh lùng thì càng thấy buồn khổ, nàng ta không kìm được khóc lên.

Vóc người gầy yếu, bả vai rung rẩy, điềm đạm đáng yêu.

Vừa rồi Tư Đồ Dụ đã thấy nàng ta, cô nương bình thường sẽ không một mình đi tới chỗ này. Bây giờ thấy nàng ta khóc, hắn ta thong thả lại gần, "Cô nương cô bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói dịu dàng, nghe rất ấm áp, Tưởng Lâm quay đầu nhìn thì thấy một gương mặt anh tuấn, nhìn khoảng ba mươi tuổi, mặc áo bào màu xanh thẫm, đầu đội ngọc quan, bên hông treo ngọc bội màu trắng, ba cái hà bao, chân mang giày da nai, phía sau có bốn người tùy tùng mặc quần áo giống hộ vệ trong cung.

Mặc dù Tưởng Lâm không biết nhiều đồ có giá trị cao nhưng nàng ta đã thấy nhiều, ở Đông Bình hầu phủ hay là các gia đình qua lại trong kinh thành, nàng ta luôn thấy quần áo trang sức làm nàng ta đỏ mắt, vì vậy chỉ nhìn sơ qua là nàng ta đoán được nam tử này chắc chắn xuất thân từ nhà giàu, nàng ta còn cảm thấy hắn ta nhìn quen mắt, chỉ là không nhớ được là ai. Nàng ta cầm khăn lau mắt, "Ta tới Bạch Hà xem thuyền rồng cùng mấy vị biểu ca biểu tỷ, chỉ là ta ham chơi nên chạy đi lung tung, ai ngờ chạy đến tận chỗ này, giờ ta không biết làm sao trở về được."

Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hẹp dài, có bảy tám phần giống mẹ đẻ nàng ta, sóng mắt lưu chuyển đoạt hồn người. Vốn Tư Đồ Dụ chỉ xem nàng ta là một tiểu cô nương nên không có ý đồ gì, chỉ đơn thuần là tò mò tới hỏi. Ai ngờ nàng ta vừa nói vừa nhìn làm lòng hắn ta sinh ra ý đồ. Hắn ta càng dịu dàng cười hỏi: "Nàng là cô nương nhà nào? Bản vương đưa nàng về."

Bản vương...

Tưởng Lâm bỗng nghĩ ra, thì ra hắn ta là Chu vương, thảo nào nàng ta nhìn thấy quen, mặc dù Chu vương là vương gia, lại là hoàng tử thứ hai, nhưng hắn ta không phải là người được chọn làm thái tử, bởi vì hắn ta chỉ biết sống phóng túng, không chăm chỉ học hành, vì vậy hoàng thượng đã sớm bỏ hắn ta rồi, một chức vụ cũng không cho. Tưởng Lâm khinh thường trong lòng, vốn tưởng gặp được quý nhân, ai ngờ lại là người thế này. Nàng ta ra vẻ ngạc nhiên, vội hành lễ nói: "Tham kiến vương gia, tiểu nữ không dám làm phiền vương gia."

"Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." Tư Đồ Dụ phân phó tùy tùng, "Đưa nàng về bằng xe ngựa của bản vương."

Tùy tùng lĩnh mệnh.

Tư Đồ Dụ quay đầu quan sát Tưởng Lâm, có lẽ nàng ta khoảng mười bốn mười lăm tuổi, không biết đính hôn chưa.

Ánh mắt hắn ta nóng rực, Tưởng Lâm bị nhìn đến đỏ mặt, nàng ta quay đầu đi, càng tăng thêm vài phần kiều mị.

Xe ngựa đến, Tư Đồ Dụ nhìn Tưởng Lâm ngồi vào thùng xe, nhìn đến khi xe ngựa biến mất mới tự cưỡi ngựa về.

Tới hầu phủ, mọi người cùng đến phòng chính.

Mã Thị cười hỏi chuyện xem thuyền rồng.

Bùi Ứng Hồng nói chuyện va chạm thuyền rồng lần nữa, Mã Thị ngạc nhiên quay đầu nhìn Bùi Thống, bà ta bất mãn nói: "Tướng công xem, ông cứ muốn ở nhà mà không muốn đi cùng mấy đứa nhỏ, đại bá thì phải đi cùng hoàng thượng, may là không có xảy ra chuyện gì."

Bùi Thống thích yên tĩnh, tuy xuất thân từ hầu phủ nhưng chưa từng ra chiến trường, hành động lời nói đều có sự nho nhã của thư sinh, nghe thê tử trách cứ, ông ta chỉ cười hiền lành: "Chỉ va chạm nhẹ thôi, người không bị gì là tốt rồi."

Mã Thị thở dài.

Thái phu nhân nói: "Ta không có ấn tượng gì về Hoa gia, chắc không phải người kinh thành."

"Nhưng phụ thân, mẫu thân biết Hoa Thành." Bùi Trăn nói, "Hoa công tử là con Hoa Thành, Hoa đại nhân mới tới Lại bộ cách đây không lâu."

Bùi Mạnh Kiên sờ sờ hàm râu ngắn: "Hoa Thành là một người kiên định, ông ta là ác quan ở Hà Nam, làm việc không hề cố kỵ quan viên bách tính, vì thế đã làm được vài chuyện lớn, xử trảm An Hương Bá, giết Hà Kỳ, người ngoài không dám động hai người này nhưng ông ta dám, lần này hoàng thượng thăng chức cho ông ta là vì trấn áp bọn tham quan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net