Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con ngựa từ từ kéo thùng xe đi, mưa phùn đã sớm tạnh, chỉ để lại mấy vũng nước, bánh xe lăn qua, từng chuỗi bọt nước văng tung tóe.

Tiếng khóc nhỏ dần, tựa nhi con thú nhỏ đang nức nở.

Chàng ngồi đó, vừa vòng tay ôm hông nàng, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết trải qua bao lâu, cảm giác được người trong ngực nhúc nhích, chàng mở mắt ra, thấy nàng đã ngẩng đầu lên, trên mặt là nước mắt hòa lẫn tro than, nhìn rất bẩn. Chàng lấy một cái khắn trong tay áo ra nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, "Nghĩ kỹ chưa? Nếu còn muốn gả cho người khác thì bản vương sẽ chuẩn bị sẵn đao."

Chàng quả quyết uy hiếp, thủ đoạn độc ác, lúc Bùi Ngọc Kiều khóc thời cũng đã nhận mệnh. Nếu hoàng thượng đã đồng ý thì sao nàng có thể chống lại? Phụ thân có thể mạnh hơn hoàng đế sao? Hơn nữa, nàng không thể hại tánh mạng người ta, nếu có người vì vậy mà mất đầu thì làm sao mới tốt?

Nàng lắc đầu.

Chàng hài lòng nở nụ cười.

Quả nhiên không thể chiều chuộng nữ nhân quá nhiều, sớm biết như vậy thì trước đây chàng nên nói vậy, để xem nàng dám đi trêu chọc người khác không? Chàng nói: "Nàng nghĩ kỹ là tốt rồi, bản vương sẽ không làm khó dễ nàng." Một tay chàng đỡ mặt nàng, một tay tỉ mỉ lau nước mắt cho nàng.

Mặc dù Bùi Ngọc Kiều biết mình nhất định phải gả cho nàng, nhưng trong lòng nàng không phục, thấy chàng lau mặt cho mình, nàng cả gan nói: "Bánh ít đi bánh qui lại, nếu ta không gả cho người khác thì vương gia cũng phải đồng ý với ta hai chuyện."

Còn biết ra điều kiện nữa kìa, có điều đã đánh bàn tay thì nên cho quả táo ngọt, Tư Đồ Tu nhướng mày, "Nói đi."

"Ta có thể về nhà."

"Không thành vấn đề."

Thấy chàng không chút do dự đồng ý, Bùi Ngọc Kiều ngẩn ra: "Huynh, huynh nói thật?"

"Ừ, nữ nhi về nhà mẹ đẻ là chuyện bình thường, có gì không thể?"

Nhưng đời trước chàng không cho mà, Bùi Ngọc Kiều nghĩ hai người họ thật sự không giống nhau, nếu mình gả cho chàng thì vẫn còn chút hi vọng, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Điều thứ hai, chàng không được ức hiếp ta."

"Ức hiếp?" Tư Đồ Tu nhìn lướt qua toàn thân nàng, ngón tay nhéo nhéo gò má nàng, "Đây là ức hiếp sao?" Vừa nói xong là nâng cằm nàng lên, "Cái này cũng vậy?"

Bùi Ngọc Kiều bị động tác ngả ngớn của chàng làm cho mặt đỏ rần, nàng siết quả đấm nhỏ nói: "Là không đánh không mắng."

Không được đánh lòng bàn tay nàng, không được đánh mông nàng.

Tư Đồ Tu rất muốn cười to, nàng vẫn còn ở nhớ rõ việc này nha, may là chàng nhìn xa nên không nói chàng cũng trùng sinh, nếu không... Trong lòng nàng nhớ kỹ việc này, không chừng sẽ oán giận chàng, chàng giả vờ khó hiểu hỏi: "Sao bản vương phải đánh mắng nàng? Từ khi biết nàng, bản vương có đánh mắng nàng đâu?"

Bùi Ngọc Kiều không biết giải thích thế nào, nàng lúng ta lúng túng nói: "Dù sao cũng không được, nếu không... Có chết cũng không gả cho huynh."

"Được thôi." Tư Đồ Tu nói, "Bản vương đồng ý."

Nghe chàng đồng ý hai điều kiện, trong lòng Bùi Ngọc Kiều như có sức mạnh, tuy mọi chuyện không giống như hy vọng của nàng, nhưng chàng khác rồi, đời này nàng có thể hay về nhà mẹ đẻ, chàng cũng không dạy dỗ nàng, lúc vào cung nàng sẽ cẩn thận chú ý mọi thứ, có lẽ sẽ không bị độc rắn cắn, sẽ không phải chết? Không chừng nàng có thể sống đến bảy mươi tám mươi tuổi.

Tâm tình của nàng từ tuyệt vọng chuyển sang sáng sủa như thấy ánh mặt trời.

Tổ mẫu nói "Liễu rậm hoa thưa lại có làng" (Bản dịch thơ của Nguyễn Bích Ngô), lúc nào người ta cũng sẽ có đường đi, lúc chiếu chỉ tới, nàng sẽ trấn an người nhà thật tốt, sau này bọn họ sẽ thường xuyên được gặp nàng, không cần phải lo lắng.

Nàng còn đang bận động viên mình, chưa phát hiện Tư Đồ Tu đã lau sạch mặt nàng.

Ném khăn bẩn đi, chàng nhìn khuôn mặt do tự tay mình lau sạch, mỉm cười nói: "Đồng ý với nàng hai chuyện rồi, bây giờ bản vương lấy chút lễ cũng là chuyện phải làm."

Nàng không hiểu, nghiêng đầu nhìn chàng.

Chàng theo đà hôn môi nàng.

Cánh môi bị hút vào, giống như bị gặm cắn, nàng lui lại, một tay chàng đỡ đầu nàng, làm nàng không thể nhúc nhích. Chàng nhớ vị ngọt này đã lâu, ngọt như trái cây mùa hè, nước bọt trong miệng hòa lẫn vào nhau, hô hấp chàng nặng hơn, bắt đầu không thỏa mãn.

Hôn từ trên mặt kéo dài xuống, chuyển qua giữa cổ, chàng nhịn không cắn nhẹ một cái, nàng la đau đẩy chàng ra, bàn tay nhỏ bé không có sức đánh vào ngực chàng, làm chàng càng có hứng thú, bàn tay theo bản năng xoa ngực nàng.

Cô nương mười sáu tuổi nở nang, giống như màn thầu nóng hầm hập vừa mới ra lò, tay chàng vừa chạm vào là cảm thấy toàn thân căng thẳng, tất cả máu tươi đổ về một chỗ, chàng bỗng đè nàng xuống chỗ ngồi.

Bùi Ngọc Kiều sợ đến mức hô lên.

Giọng nói du dương truyền thẳng ra bên ngoài, chàng phủ môi nàng lại.

Trong xe ngựa hơi tối, đôi mắt chàng mơ màng, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp không nói lên lời, câu hồn đoạt phách người, Bùi Ngọc Kiều hoảng sợ cắn ngón tay chàng, chàng bị đau nên buông nàng ra, nàng ngồi xuống, trách: "Huynh, huynh còn chưa cưới ta mà muốn..." Ở trên xe ngựa muốn nàng, Bùi Ngọc Kiều rất giận, nàng rất quen thuộc với phản ứng này của chàng, nàng biết chàng muốn làm gì.

Thấy nàng tức giận, Tư Đồ Tu tỉnh táo lại.

Chắc là vì lâu lắm rồi không đụng chạm nữ nhân, từ sau khi nàng qua đời, chàng không có tâm tình hoan ái cùng người khác, sau đó bị hại rồi mất mạng, tính toán thời gian, đã bao lâu rồi? Ý muốn duy nhất trong đầu chàng bây giờ là nàng, nghĩ đến cảm giác trong lòng bàn tay vừa rồi, còn có nơi nào đó nóng lên, chàng thấy rất bất đắc dĩ.

Chàng hít một hơi thật sâu, không nhìn nàng nữa, "Là bản vương không khống chế được."

Căn bản không phải là không chế được hay không được, nếu không phải là nàng cắn chàng thì chàng sẽ không ngừng tay đâu, Bùi Ngọc Kiều quay mặt đi không để ý tới chàng. Tuy không giống nhau, nhưng đều là quỷ háo sắc, nàng nghĩ việc này chỉ có thể làm sau khi thành thân, không thành thân là không được làm.

Nàng ngồi cách xa chàng một chút, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nghĩ sao còn chưa tới nữa?

Không phải Thẩm gia rất gần Bùi gia sao?

Vừa nhìn là phát hiện đang ở phố Tập Hiền.

Nàng mở to hai mắt nhìn: "Xa phu không biết đường sao? Đi nhầm rồi."

Thảo nào, Tư Đồ Tu tâm muốn, theo lý là nên đến rồi.

Chàng ho nhẹ một tiếng: "Mới đổi xa phu."

"Huynh mau gọi ông ta đi hầu phủ." Bùi Ngọc Kiều sốt ruột, "Nếu có ai đến gặp ta mà ta không có trong phòng thì giấu không được."

"Nói là lén ra ngoài chơi, lẽ nào bọn họ sẽ đánh nàng sao?" Tư Đồ Tu nói, "Nàng vốn đi làm chuyện xấu, bây giờ lại giả vờ ngoan ngoãn trước mặt bản vương làm gì?"

"Ta làm chuyện xấu gì?" Bùi Ngọc Kiều trừng chàng.

"Hẹn hò với nam nhân." Tư Đồ Tu nói, "Là do bản vương chạy tới đúng lúc, nếu không ai biết nàng sẽ làm cái gì?"

Nói đến chuyện Thẩm Mộng Dung ôm nàng, Bùi Ngọc Kiều nghĩ nàng tình nguyện cho Thẩm Mộng Dung ôm cũng không cho Tư Đồ Tu ôm, chỉ tiếc là Thẩm lão gia không đồng ý, nếu không... Nàng gả cho Thẩm Mộng Dung, hắn ta dịu dàng như vậy, chắc chắn sẽ không ức hiếp nàng, bây giờ thì đành chịu thôi.

Đành phải gả cho tên bại hoại này!

Nàng quay đầu không để ý tới chàng, chăm chú nhìn qua cửa sổ đợi về nhà.

Tư Đồ Tu nghĩ cho nàng giở tính trẻ con cũng không sao, chàng nhịn, nhịn đến lúc chàng cưới được nàng, lúc đó sẽ xử nàng.

Chàng bình tĩnh ngồi.

Cuối cùng cũng đến Đông Bình hầu phủ, Bùi Ngọc Kiều từ trên xe nhảy xuống, chạy vội vào cửa hông.

Tư Đồ Tu hỏi Mã Nghị: "Sao lại đi đường vòng?"

Mã Nghị vội nói:"Vương gia không phân phó phải đi chỗ nào nên thuộc hạ dặn xa phu tùy ý chạy."

Gần đây, vì Bùi Ngọc Kiều mà Tư Đồ Tu tốn không ít tâm tư, hắn biết tâm tư chủ tử, ngài đã thích Bùi đại cô nương, bây giờ đi là tới ngay Bùi gia thì không có ý nghĩa gì, tất nhiên là càng lâu càng tốt rồi, hắn có chút lo lắng, rất sợ Tư Đồ Tu trách tội, bên tai bỗng nghe tiếng nói: "Ngày mai đến chỗ Lư Thành nhận năm mươi lượng bạc."

Mã Nghị vui vẻ đồng ý, hắn phân phó xa phu điều khiển xe ngựa về vương phủ.

Cửa góc hướng tây, Trúc Linh chờ lạnh cả người, nàng ấy không biết khi nào cô nương sẽ trở về, nàng ấy rất lo lắng Tư Đồ Tu sẽ làm gì cô nương, lúc ở Thẩm gia, Thẩm Mộng Dung nói Sở vương sẽ đưa cô nương về, dặn nàng ấy đừng nói lung tung, nhưng nàng ấy đã đợi nửa canh giờ rồi.

Trong bóng đêm, tiểu cô nương run lẩy bầy, chợt nghe một tiếng gọi khẽ.

Trúc Linh vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy Bùi Ngọc Kiều, nàng ấy suýt chút nữa thì khóc, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương không sao chứ?"

"Không sao, chúng ta vào thôi." Bùi Ngọc Kiều đi tới một bức tường, dùng sức gõ hai cái, Đinh Hương đang ngồi bên kia nghe được tiếng động sẽ dụ bà tử canh cửa đi, vậy là các nàng có thể lặng yên không tiếng động đi vào.

Đinh Hương nghe, quả nhiên đi làm.

Bùi Ngọc Kiều và Trúc Linh canh đúng thời gian chạy vào như hai con mèo nhỏ.

Sân nhà mình, đương nhiên là quen thuộc, các nàng giả làm gã sai vặt đi tới cửa thuỳ hoa, cởi quần áo bên ngoài, mở tóc ra, lại trở về dáng vẻ của tiểu nha đầu, sau đó đi theo Đinh Hương trở về Vọng Xuân Uyển.

Trải qua đủ chuyện, Bùi Ngọc Kiều mệt chết rồi, nàng không muốn nhúc nhích, Trúc Linh vừa pha nước cho nàng tắm vừa nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, Sở vương..."

Nàng ấy quan tâm nàng, đời trước đời này vẫn vậy.

Bùi Ngọc Kiều thở dài, buồn bã nói: "Ta chỉ có thể gả chàng, em đừng nói cho người khác biết."

Trúc Linh giật mình nhìn vào ngực nàng, lẽ nào vừa rồi ở bên ngoài, hai người bọn họ làm gì sao? Dù sao trước đây cô nương không hề muốn gả cho Sở vương.

Bùi Ngọc Kiều đỏ mặt, "Không phải chuyện này, là chàng đã xin hoàng thượng rồi, sớm muộn gì ngài ấy cũng hạ chiếu chỉ thôi. Phụ thân đâu ngăn được?"

"Thì ra là thế." Trúc Linh thở phào, nàng ấy thoải mái nói, "Thật ra Sở vương rất tốt với cô nương, cứu cô nương hai lần, hơn nữa, cô nương sẽ là là Sở vương phi, rất oai đó, cô nương đừng lo lắng."

Bùi Ngọc Kiều nói: "Em nói không sai, ta cũng biết vậy, chàng còn đồng ý cho ta thường xuyên về nhà."

Trúc Linh cười hì hì nói: "Vậy là tốt rồi, cô nương."

Hai chủ tớ trò chuyện một lát, Bùi Ngọc Kiều tắm sạch sẽ, vừa nằm xuống là ngủ ngay.

Tháng bảy, trừ Tết Trung Nguyên còn có Đêm Thất tịch, được gọi là tết nữ nhi, trong ngày lễ này các cô nương sẽ bái chức nữ, thả hoa đăng, tụ lại một chỗ, là ngày náo nhiệt nhất, vui vẻ nhất trong năm.

Bùi Ngọc Họa rất mong tới Thất Tịch, còn chưa tới ngày đã cho người chuẩn bị bàn để bái chức nữ, hẹn trước với Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Kiều, thậm chí còn đi Thẩm gia mời Thẩm Thời Quang, nhưng Bùi Ngọc Anh đã định thân rồi, mỗi ngày đều làm nữ công, còn Bùi Ngọc Kiều đã chấp nhận số phận gả cho Tư Đồ Tu, nên hai người không ai mong gì ở phu quân tương lai nữa, chỉ còn lại Bùi Ngọc Họa là nôn nóng thôi.

Tới ngày bảy tháng bảy, thái phu nhân cho người mua nhiều xảo quả (*), bảo ba tỷ muội ăn chung: "Cầu cho các con có sức khỏe, buổi tối nhớ đi bái chức nữ sớm."

(*) Vào ngày Thất tịch, người ta thường ăn xảo quả (巧果), một loại bánh ngọt rán mỏng được làm từ bột, đường (hoặc mật), và mè. Xảo quả có nghĩa là loại quà ăn khéo léo hay tài giỏi. (tinhhoa.net)

Ba tỷ muội cười nói cám ơn.

Bùi Ngọc Họa thấy trời dần tối thì cho người bày hoa mới hái, trà, trái cây, táo đỏ và các loại tế phẩm lên bàn. Ở trước bàn đặt một cái lư hương màu tím, cắm vào ba cây hương, chờ mọi người đến đủ thì các nàng sẽ cùng nhau bái chức nữ, sau đó đi Bạch Hà thả hoa đăng.

Thấy Bùi Ngọc Họa lo trước lo sau như vậy, Bùi Ngọc Kiều nói với Bùi Ngọc Anh: "Nhìn tam muội vội thành thân kìa, không biết lát nữa tam muội sẽ ước gì nữa."

Nếu là cô nương bình thường thì đã sớm đỏ mặt rồi, nhưng Bùi Ngọc Họa da mặt dày quen rồi, nàng ta cười tủm tỉm nói: "Nhị tỷ đã định thân rồi, tỷ lại có nhiều nam nhân để chọn, như vậy sao được chứ? Phải cho muội ước nguyện mới được nha! Muội ấy à, muội muốn gả chon nam nhân anh tuấn nhất, giỏi nhất, tốt với muội nhất."

Bùi Ngọc Anh đỏ mặt thay Bùi Ngọc Họa, thật là cái gì cũng dám nói.

Có tiếng cười từ xa vang lại, Tưởng Lâm chẳng biết lúc nào tới, chậc chậc hai tiếng, "Tam biểu muội thật là lợi hại, ước nguyện thật là lớn nha."

Tưởng Lâm tới, ba tỷ muội đều rất giật mình.

Bởi vì lần trước trên xe ngựa, Bùi Ngọc Họa và Tưởng Lâm xem như là có xích mích, không ngờ Tưởng Lâm vẫn đến Bùi gia, Bùi Ngọc Họa xem thường liếc nhìn nàng ta, nàng ta thật sự không biết xấu hổ mà dám đến đây, mặc kệ nàng ta, có điều ánh mắt nhìn lướt qua quần áo của nàng ta, Bùi Ngọc Họa hơi giật mình.

Hôm nay Tưởng Lâm mặc áo thêu hoa lan màu trắng đan xen hoa mai màu đỏ, phía dưới là cái váy mười hai nếp gấp, bước đi như dao động của gợn sóng, từ trước tới nay Bùi Ngọc Họa luôn thích vật xa xỉ nên nhìn ra chất vải không bình thường, vì vậy mới giật mình, khi nào thì Tưởng phu nhân cam lòng mua cho thứ nữ những thứ thế này rồi?

Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Kiều cũng đã nhìn ra,

Bây giờ quan hệ giữa Tưởng gia và Bùi gia không tệ, nể mặt điều này, Bùi Ngọc Anh cười nói: "Biểu muội ăn mặc thật là đẹp."

Tưởng Lâm đắc ý.

Từ sau khi Chu vương Tư Đồ Dụ dùng xe ngựa đưa nàng ta về nhà thì thái độ của Tưởng phu nhân đã thay đổi, đại khái là bà ta đã hiểu nữ nhi này có tác dụng gì rồi, chỉ cần chăm chút cho nàng ta hơn thì nàng ta đâu kém ba cô nương Bùi gia. Hôm nay nàng ta tới khoe mẽ, lát nữa cũng đi thả hoa đăng cùng các nàng.

Nàng ta không tin nam nhi chỉ nhìn các nàng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net