Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng bỗng nhiên bộc phát thú tính, Bùi Ngọc Kiều nhớ tới cơn đau buổi sáng, làm sao chịu cho chàng đụng, nàng lấy gan nhéo cánh tay chàng.

Chàng bị đau nhưng lại mỉm cười, cúi đầu cắn nhẹ vành tai nàng, "Biết nửa chống cự, nửa nghênh đón rồi, nàng thông minh khi nào vậy? Kiều nhi ngoan, đừng sợ đau, một ngày mấy lần, mấy ngày nữa nàng sẽ rất thoải mái."

Lời nói trần trụi như một tên ăn chơi, gò má nàng đỏ bừng, chàng còn dám nói sẽ thoải mái, nàng chỉ muốn che kín mặt mình thôi, cắn môi nói: "Cái gì nửa chống cự, nửa nghênh đón, ta không có."

"Không phải nàng luôn nhìn bản vương sao?" Chàng đặt nàng lên giường, mặt đối mặt, cách nhau chỉ mấy tấc, "Bản vương cho nàng nhìn, nàng không cần phải lén lén lút lút."

Mặc dù cảm thấy nàng giống như một tên trộm, nhưng trong lòng chàng thích. Chàng cọ cọ chop mũi nàng, lại hôn nhẹ gò má nàng.

Thân thể Bùi Ngọc Kiều cứng đờ, thì ra chàng biết, nàng hơi chột dạ, thật ra là nàng muốn quan sát chàng, bởi vì hai đời của chàng khác xa nhau quá, nàng thấy rất lạ, rõ ràng là cùng một người mà. Ở hầu phủ, người nhà nàng không ai thay đổi, sao chỉ có mình chàng là thay đổi?

Thấy nàng trợn tròn mắt, bị chàng chọc cho xấu hổ, chàng cởi áo ngoài của mình, rồi cởi áo ngoài của nàng.

Hai tay nàng giữ chặc áo, "Ta chỉ nhìn chàng, không có ý gì khác."

Thấy nàng giữ chặc, trốn trốn tránh tránh, lòng chàng càng ngứa ngáy, chàng nói: "Nàng đừng nói dối, trước kia nàng sẽ không nhìn bản vương như vậy." Sức chàng rất lớn, nhanh chóng cởi áo nàng, rồi cởi váy nàng, nàng thật sự sợ đau nên kêu lên: "Là vì Tố Hòa nên mới nhìn chàng, ta muốn biết nàng ta có phải là thông phòng hay không thôi."

Chàng dừng tay.

Thừa dịp khe hở này, nàng kéo chăn lên che mình, chỉ lộ ra một đôi mắt to nhìn chàng.

Chàng nghiêng người dựa vào đầu giường, im lặng một lát mới nói, giọng nói có chút lạnh lẽo, "Ai nói cho nàng biết những chuyện lộn xộn này?"

Nàng nhỏ giọng nói: "Không có ai nói, là do ta tự nghĩ tới, vì nàng ta rất đẹp." Nàng biết tính tình Tư Đồ Tu, nghĩ đến đời trước Trạch Lan suýt chút nữa bị chàng đánh chết, nàng không thể khai ra hai nha hoàn được.

Thì ra là do nàng suy nghĩ lung tung, Tư Đồ Tu hơi tức giận, chàng tự tay gỡ trang sức trên đầu nàng xuống, vừa gỡ vừa nói: "Nàng ta không chỉ xinh đẹp mà còn biết võ công, cầm kỳ thư họa cũng tinh thông, tứ thư ngũ kinh đều đọc hiểu."

Thì ra nàng ta lợi hại như vậy, bởi vì như vậy mới có thể làm thông phòng sao? Nàng không biết nói tiếp như thế nào, cho đến khi cả đầu tóc đen được chàng xõa ra mới lấy lại tinh thần: "Vậy nàng ta là thông phòng?"

Chàng định nói thật cho nàng biết, nhưng nghe giọng buồn bồn, lại còn cúi thấp đầu, như là không vui vẻ, chàng đổi ý, nhướng mày nói, "Nàng thấy sao?"

Nàng nghĩ vậy là đúng rồi, nàng không vui chút nào, "Không tốt."

"Không tốt chỗ nào?" Chàng hỏi, "Nam nhi có vài thông phòng là bình thường, huống chi bản vương còn không có tiểu thiếp." Cưới tiểu thiếp mới là chính thức, còn thông phòng không khác gì nha hoàn, muốn đuổi muốn bán, chỉ do ý của chủ tử. Vì vậy hai nhà kết thân, dù cho biết bên nam có thông phòng thì bên nữ cũng không để ý.

Nàng tức giận tới mức không biết trả lời như thế nào, chỉ biết là rất không cam lòng, nàng suy nghĩ một chút nói: "Chàng, lúc trước chàng không có nói."

"Là do nàng không hỏi." Chàng nhỏ giọng cười, vươn ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, "Làm sao? Ghen?"

Nàng lắc đầu: "Cưới tiểu thiếp hay có thông phòng đều không tốt với chính thê."

"Ồ, chỉ là không tốt thôi? Nàng không tức giận sao?" Tư Đồ Tu dùng sức lên ngón tay, giống như muốn thấy tận đáy lòng nàng.

Nhưng ánh mắt nàng trắng đen rõ ràng, trong suốt như nước không bùn cát, thật sự là nàng không nghĩ gì khác, cho dù chàng đi nghỉ chỗ Tố Hòa thì nàng cũng sẽ không nghĩ gì, nhiều lắm là cảm thấy thông phòng không tốt, cảm thấy chàng không làm được trượng phu.

Nghĩ tới đây, tim chàng như bị đâm một nhát.

Chàng toàn tâm toàn ý cưới nàng làm vương phi, chàng nhớ kỹ tình thầy trò, tình phu thê, nhưng phần tình cảm này có ý nghĩa gì với nàng đâu. E rằng nàng không coi ra gì nên trước đây mới từ chối, nói là sợ vương phủ, sợ mất mạng, nhưng nếu nàng thật sự thích chàng thì sẽ lo lắng những chuyện này sao?

Đúng rồi, nàng còn muốn gả cho người khác nữa đấy.

Từ đầu tới cuối nàng đều không có tim không có phổi, không có lương tâm, chàng càng nghĩ càng không vui, tuy biết nàng ngốc nghếch, nhưng đến cùng vẫn không nhịn được cơn giận này, chàng vén chăn ra, đè nàng dưới thân.

Bùi Ngọc Kiều khóc đỏ mắt, nàng cào vài đường trên lưng chàng.

Hai nha hoàn nghe tiếng kêu thê thảm bên trong, chủ tử vừa khóc vừa gọi, Trúc Linh ở bên ngoài nhịn không được hô vài tiếng, nhưng Tư Đồ Tu căn bản không ngừng. Hai người nóng vội, suýt chút nữa thì xô cửa, may là tiếng khóc từ từ nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn nức nở.

Nàng vùi đầu vào gối khẽ nức nở.

Da thịt trắng tuyết lộ ra bên ngoài, nàng không sợ lạnh, chỉ lo khóc, chàng tỉnh táo lại mới biết mình làm quá, chàng ôm nàng, nàng không muốn, cũng không thèm nhìn chàng.

Bả vai run run, điềm đạm đáng yêu.

Chàng dùng sức nhiều hơn, ôm nàng vào trong ngực: "Là do bản vương trùng xúc động, nhưng nàng cũng cào trầy bản vương rồi, nàng nhìn đi." Chàng kéo tay nàng cho nàng xe.

Móng tay dài còn dính vết máu, nàng giật mình.

Chàng xoay lưng cho nàng nhìn, quả nhiên có dấu móng tay, còn có xước da.

Nàng ngừng khóc.

Chàng nhẹ nhàng xoa đầu nàng, "Đã nhiều ngày bản vương không chạm vào nàng rồi."

Nàng nhỏ giọng nói: "Chàng gạt người."

"Không lừa nàng, lừa nàng là chó nhỏ." Chàng sợ hù nàng, sau này nàng sẽ không cho chàng chạm vào nữa, sẽ trốn tránh như trước đây, chàng cố gắng an ủi, "Cho nàng nghỉ ngơi nửa tháng, được không?"

Chàng dùng giọng dịu dàng nói những lời như thế, Bùi Ngọc Kiều tạm thời tin tưởng, "Nếu chàng gạt người thì sau này ta không tin chàng nữa."

"Được." Chàng vuốt khuôn mặt còn nước mắt của nàng, đôi mắt trong suốt, nhìn từ lông mi tới môi, mặc dù đã cưới nàng, nhưng đến bây giờ chàng mới hiểu mình muốn cái gì.

Không chỉ muốn nàng, mà còn muốn cả tâm của nàng.

Chàng hi vọng lúc nào nàng cũng đặt chàng trong lòng, lúc chàng không ở cạnh nàng sẽ nhớ chàng, lúc chàng ở cạnh nàng sẽ bám lấy chàng, mà không phải giống như hôm nay, bảo nàng đút chàng ăn, nàng miễn cưỡng đút, chàng đút nàng, nàng không ngạc nhiên vui vẻ. Chàng biết những khác biệt này là do nàng không thích chàng.

Nhiều lắm là có chút quen thuộc thôi, cảm giác đời trước là ảnh hưởng duy nhất của chàng với nàng.

Chàng im lặng nhìn nàng, nàng không biết chàng đang suy nghĩ gì, nàng im lặng dựa vào ngực chàng, miệng hơi khô, vừa rồi khóc nên người mất nước, nàng liếm môi một cái, vào lúc này nàng nhớ tới một chuyện.

Đời trước, mỗi lần làm xong, nàng phải uống thuốc tránh thai, khi đó nàng không biết, nàng cứ nghĩ đó là thuốc bồi bổ thân thể, sau đó Trúc Linh thành thân sinh con, nàng nhìn đứa trẻ mập mạp nên hỏi nàng ấy sao nàng không có con, nàng thấy khó hiểu, bởi vì ai thành thân cũng có con, muội muội không có là vì cơ thể muội muội bị tổn thương.

Trúc Linh không biết phải nói như thế nào, đành phải nói thật là nàng đang uống thuốc tránh thai, nói nàng còn nhỏ, không thích hợp sinh con. Bây giờ nghĩ lại, nhất định là Tư Đồ Tu ghét bỏ nàng ngốc sẽ sinh đứa nhỏ ngốc.

Bây giờ không uống, là chàng không nghĩ tới, hay là muốn để cho nàng sinh?

Nàng phải hỏi như thế nào?

Chẳng may có đứa nhỏ thì phải làm sao? Chẳng may sinh ra một đứa ngốc, còn ngốc hơn nàng thì phải làm sao? Bỗng nhiên rất lo lắng.

Cảm giác được thân thể trong lòng căng thẳng, Tư Đồ Tu hỏi: "Khó chịu?"

Nàng lắc đầu, trả lời: "Không phải, là..." Nàng không biết phải nói như thế nào, không thể làm gì khác hơn là lấy chuyện ma ma dạy dỗ ra nói, "Ta đang suy nghĩ...đứa nhỏ...chuyện đứa nhỏ."

Tư Đồ Tu vui vẻ, "Sao? Nàng muốn sinh con cho bản vương?"

"Không phải, không phải." Nàng sốt ruột, nàng muốn nói đến thuốc tránh thai.

Chàng nheo mắt: "Không phải? Không phải cũng phải, nàng phải sinh con cho bản vương." Khi đó chàng đi Sơn Tây, vốn định trở về sẽ để nàng sinh con, bởi vì nàng học không tệ, nếu mang thai sẽ không có vấn đề gì, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Lần này chàng không có ý định để nàng tránh thai, nàng đã mười bảy tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.

Nàng rất ngạc nhiên: "Chàng muốn ta sinh?"

"Đúng, sinh cho bản vương." Chàng cười nói, "Sinh hai nam rồi lại sinh hai nữa."

Nàng xoắn xuýt, thật ra nàng cũng thích trẻ con, trẻ con rất dễ thương, nhưng nàng hiểu ngốc là cái gì, là học cái gì cũng chậm hơn người khác, tốn công hơn người khác, còn bị người ngoài chê cười. Nàng nhỏ giọng nói: "Lỡ nó giống ta thì phải làm sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, tay nắm cánh tay chàng, "Phải làm sao bây giờ?"

Trong nháy mắt, đôi mắt ngưng tụ nước mắt, trong suốt lung lay, nàng hỏi chàng câu trả lời, nhờ chàng giúp đỡ.

Thật là một nha đầu ngốc, chàng nói: "Chẳng lẽ không được giống nàng sao? Nàng còn gả cho bản vương mà."

"Không được, không được." Nàng lắc đầu như trống lắc, "Người khác chưa chắc bằng lòng cưới, hơn nữa, nếu sinh ra bé trai thì nam nhân phải đội trời đạp đất, không thể giống như ta được, lớn như vậy còn cần người khác dạy, ca ca đi hỏa binh doanh rồi, còn đệ đệ cũng đi thư viện học bài."

Nếu là nam nhi thì hơi phiền phức, Tư Đồ Tu nói: "Cũng có thể sẽ giống bản vương." Chàng nói từng chữ, "Nàng sinh thêm vài đứa giống nàng, cho bọn nó ở nhà thoải mái, bản vương nuôi."

Có thể như vậy sao? Nàng hơi mơ hồ, ngây ngốc hỏi: "Được sinh vài đứa sao?"

"Cái này phải xem vận khí, có thể sinh mười đứa giống nàng."

Nàng sợ trợn tròn mắt, "Sinh mười đứa giống ta, chẳng lẽ ta phải sinh mười một đứa?" Nếu một năm sinh một đứa thì phải sinh mười năm mới xong, nếu ở giữa nghỉ...Làm sao bây giờ? Có phải tới già mà nàng vẫn còn sinh?

Nàng đơ người vuốt bụng, thấy nàng tin thật, Tư Đồ Tu suýt nữa bật cười, chàng nghĩ nói chuyện cũng tốt, ít nhất là nàng không từ chối sinh con, có điều sao Bùi gia chỉ có mình nàng ngốc? Theo lý thuyết, có phụ thân như Bùi Trăn, còn có mẫu thân xuất thân từ thư hương môn đệ, thì nàng không ngốc mới đúng, tới ngày lại mặt, chàng phải hỏi nhạc phụ xem có nguyên nhân gì không.

Đương nhiên chàng hy vọng bọn nhỏ đều giống chàng, nếu thật sự không có cách nào thì đành nhận mệnh, sau đó sinh thêm vài đứa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net