Chương 3: Thăm bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Phù Dung sau khi tắm rửa, thay vào bộ y phục màu đen được dệt bằng sợi đay dành cho gia nô trong phủ Trần thì diện mạo cũng thay đổi liền. Trong một bộ y phục hết sức giản dị mà cả người nàng như đang phát ra ánh bình minh rực rỡ đẹp đến mê người. 

Tóc được chải gọn gàng búi lên cao để lộ ra vầng trán sáng bóng thông minh, đôi lông mày lá liễu cong cong mềm mại, và đôi môi nhỏ nhắn mang sắc hoa anh đào khiến động lòng người. Phải nói diện mạo lúc này của nàng khiến cả nam lẫn nữ đều điên cuồng mê đắm cùng ghen tị. Khác xa so với một tên ăn mày rách rưới, toàn thân bốc ra mùi hôi thối lúc mới đặt chân vào phủ.

Đám nữ nô trong phủ không chớp mắt lấy một cái,  dùng ánh mắt lộ liễu nhất nhìn nàng, là một nam nhân mà lại đẹp đến vậy thật khiến đám nữ nhân bọn họ cảm thấy ghen tị đến phát điên.

 Nàng vừa bước chân qua ngưỡng cửa, một Trần Trung thô lỗ cũng phải ngước nhìn, tặc lưỡi: ''Đúng là đồ xuất thân từ phủ Trần có khác, một tên ăn mày khoác lên cũng có thể đẹp đến vậy.''

''Vậy sao?'' 

Vương Phù Dung dửng dưng đáp lại, nàng không cho rằng bộ y phục nàng mặc trên người được cho là ''đẹp'', hiện tại nàng cũng chẳng có tâm trạng mà phân tích thành ý của câu nói này. 

Sau khi được ăn no, tắm rửa sạch sẽ nàng cảm thấy mình như được hồi sinh đầu óc cũng linh hoạt hơn rất nhiều. Ngay lúc này việc nàng quan tâm nhất chính là chữa khỏi bệnh cho cái người nằm trên giường kia, không thể phủ nhận hắn chính là lệnh bài miễn chết của nàng, hắn sống nàng mới có thể bình an. Nghĩ rồi nàng bước đến bên giường để khám bệnh cho Trần Hồng Thoại.

Trần Trung ngây người đứng đó thầm chửi rủa bản thân mình khi tự dưng lại đi khen một tên nam nhân ''đẹp''. Nhưng hắn cũng lấy làm khó hiểu khi trông thấy diện mạo mới của nàng, quả thật là rất đẹp, tựa như một tiên nữ từ trong tranh bước ra, ngay cả dung mạo của đệ nhất mỹ nam Nguyễn Thế Thuật cũng thua kém nửa phần.

Chính vì đầu óc đã tỉnh táo trở lại, trước mắt không phải lo bị đói khát mà Vương Phù Dung có thể vô tư bước đến bên giường theo bản năng đưa mắt quan sát nam nhân trước mặt mà tỉ mỉ đánh giá.

Người này sở hữu một nước da trắng mịn nhưng có lẽ vì bệnh tật mà trở lên xanh tái kém sắc, ngũ quan đầy đặn, đôi mày rậm như hai thanh kiếm dài bộc lên sự cương nghị hiếm thấy ở người thường, đôi môi mỏng quyến rũ mang sắc nhợt nhạt, bên má trái còn thoắt ẩn thoắt hiện một má lúm đồng tiền mang đến một vẻ đẹp đối nghịch với sự tuấn mỹ đến thoát tục và sự lạnh lùng khắc nghiệt vốn có trên gương mặt. 

Dường như bị thu hút bởi nét đặc biệt trái ngược đó Vương Phù Dung lúc này dường như quên mất đi thân phận đặc biệt của người trước mặt, tâm trí đặc biệt bị thu hút bởi lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt tuấn mỹ ấy mà đưa tay muốn chạm vào. Lúm đồng tiền ấy ngược lại như biết nàng đang muốn chạm vào mà có ý chơi trò đuổi bắt khiến Vương Phù Dung mặc dù đã tốn rất nhiều công sức nhưng vẫn vô ý bắt trượt.

Trong lúc nàng còn không cam tâm thì Trần Hồng Thoại tâm trí dù còn mơ màng nhưng cảm nhận được có một bàn tay mát lạnh đang trêu đùa trên gương mặt mình. Tuy trước giờ hắn rất ghét bị ai chạm vào người mình nhưng sự tươi mát của bàn tay ấy ngược lại đem đến cho hắn cảm giác dễ chịu và an toàn chứ không hề có sự bài xích, ghét bỏ, dù tâm trí vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng tay hắn bất giác đưa lên nắm chặt lấy bàn tay ấy không buông.

Còn đang mải đùa nghịch Vương Phù Dung vốn không ngờ đến hành động bất ngờ này của Trần Hồng Thoại, ban đầu nàng còn vui mừng thông báo cho Trần Trung biết công tử nhà hắn đã tỉnh, nhưng lâu dần người này dường như không có ý định buông tay nàng ra khiến bàn tay bị tê buốt nàng liền tìm cách gỡ tay Trần Hồng Thoại ra nhưng sức lực của người này quả không giống với người bình thường.  Vương Phù Dung đã dùng sức nhưng đến cuối cùng chỉ nhận lấy tổn hại về mình khi hai cổ tay đã đỏ ửng cả lên.

Công tử dù hôn mê vẫn nhất quyết nắm chặt lấy tay nam nhân này mà tên này lại  không hề biết điều kháng cự khiến cặp chân mày cương nghị kia không hài lòng mà chau lại. Từ nhỏ đã đi theo Trần Hồng Thoại nếu để nói thấy công tử chủ động cầm tay một ai đó thì nam nhân này chính là người đầu tiên, nhưng có lẽ là do người bị hôn mê dẫn đến thần trí không tỉnh táo mà thôi. Tốt nhất cứ lên đe dọa để cho hắn không làm phiền tới công tử:

 ''Công tử cần nghỉ ngơi, ngươi nếu không muốn chết thì ngồi yên đó chăm sóc công tử đi!''

Nhìn thấy thanh kiếm sáng loáng được rút ra, so với việc phải chết Vương Phù Dung đương nhiên chọn ngoan ngoãn ngồi yên đó, mặc cho đôi bàn tay để nam nhân kia nắm mãi không buông.

...

Phủ Thái tử...

Trong hoa viên với phong cảnh hữu tình, đủ các loài cây cảnh hiếm thấy trong nhân gian cho đến các loài hoa quy tụ ở đây đang đua nhau khoe sắc, nổi bật nhất phải kể đến một khoảng trong vườn toàn là sắc hoa trắng tinh của hoa Phù Dung đang rung rinh chơi đùa cùng những giọt sương buổi sớm mai, ánh nắng nhàn nhạt chiếu đến càng làm những cánh hoa thêm phần lóng lánh, kiều diễm.

Loài hoa này ban đầu là vô ý mọc trong vườn của Thái tử, nhưng sau đó hắn vì cảm thấy vẻ đẹp của hoa Phù Dung rất đặc biệt cho nên sinh lòng lưu luyến mà sai người chăm sóc, nếu buổi sáng hoa Phù Dung là một bông hoa trắng ngần, thanh khiết thì trưa đến lại chuyển màu hồng e ấp, dịu dàng đến ngây thơ. Đến lúc ánh mặt trời gắt gao nhất trong ngày những loài hoa khác sớm đã bị làm cho khiếp sợ thì loài hoa này lại tỏa ra sắc hồng đậm như vươn mình dũng cảm thách thức với sự gắt gao đó của mặt trời rất kiên cường, mạnh mẽ. Dù loài hoa này so với những loài hoa khác có tuổi thọ rất ngắn ngủi nở và tàn chỉ diễn ra trong một ngày  nhưng màu sắc và ý nghĩa mà nó đem lại ngược lại khiến chủ nhân nơi này vô cùng yêu thích.

Đứng trêu đùa con vẹt xanh được nhốt trong chiếc lồng vàng, treo lơ lửng trên cành cây đào cổ có tuổi đời hàng trăm năm lúc này là một nam nhân mặc y phục màu đỏ, nổi bật với phần vạt áo và chiếc đai được thêu vô số bông hoa đào bằng chỉ vàng, tóc búi gọn gàng, gương mặt tuấn mỹ nổi bật lông mày cong dài, nước da trắng sứ cộng thêm với nét đặc biệt là một nốt ruồi son bên khóe mắt đào hoa khiến cho toàn bộ cơ thể toát lên vẻ hào hoa đến yêu mị có thể hớp hồn bất cứ nam lẫn nữ nhân nào nhìn vào.

''Ta yêu nàng!'' Nam nhân áo đỏ này cứ đứng luyên thuyên một mình dạy con vẹt xanh kia nói chuyện, nhưng lâu dần nét nhẫn nại cũng biến mất trên gương mặt hắn ta khi con chim chỉ lặp đi lặp lại mỗi hai từ:

''Đồ ngu.''

''Đồ ngu.''

''Ế, Trịnh Nghiêm con chim khốn kiếp này dám mắng ta, ta phải bóp chết nó đem bỏ hầm canh mới được.'' Nam nhân y phục đỏ giận dữ, tính mang con chim ngây thơ vô tội kia đi hầm canh , liền bị nam nhân áo vàng lao tới cản lại: 

''Chỉ là con chim thôi mà, chấp với nó ngươi hóa ra không bằng nó hay sao?''

''Chủ nào tớ đó, xí, ta mới không thèm chấp ngươi.''

 Nam nhân áo đỏ  đem vẻ mặt hờn dỗi, chán nản ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh hai nam nhân khác, đúng lúc này một gia nô thân cận của hắn đi tới thủ thỉ điều gì đó vào tai khiến hai mắt hắn sáng rực lên. Nhấp một ngụm trà ô long thượng hạng nam nhân này phe phẩy chiếc quạt tâm trạng vô cùng thích thú quay sang thông báo ngay tin mới mẻ mình vừa nhận được:

''Ta nhận được tin Trần Hồng Thoại lâm bệnh, mấy người định khi nào đi thăm?''

''Hắn có khi nào không bệnh, gặp gió cũng bệnh, đi nắng cũng bệnh, nhớ lần trước hắn ăn xong chén canh sâm ngàn năm do phụ hoàng ta ban tặng cũng lăn ra bệnh mất nửa tháng. So với sức khỏe của đám nữ nhi hắn thậm chí còn thua kém.'' Nam nhân mặc y phục màu vàng kim sau khi di chuyển lồng chim đi chỗ khác liền quay trở lại vị trí cũ mải mê vẽ nốt bức họa trên đá, miệng thản nhiên nói như đã quen thuộc với chuyện này.

''Nhưng lần này nghe nói là rất nghiêm trọng, may vớ được tên ăn mày giỏi y thuật nào đó trên đường bằng không đã sớm về chầu tổ tiên.'' Mân mê chiếc quạt trên tay, nam nhân áo đỏ bổ sung thêm.

''Vậy sao?'' Nam nhân mặc y phục màu đen tay đang lau bảo kiếm bỗng ngưng lại, gương mặt nổi bật với cặp mắt sắc lạnh, lúc nào cũng vằn lên tia máu của loài  đại bàng săn mồi tàn độc, đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên vẻ thích thú khi nghe được tin này đồng thời tâm trí chợt thoáng qua một toan tính.

Nam nhân áo đỏ lần này không trực tiếp trả lời mà chỉ gật đầu ngầm khẳng định, nam nhân mặc y phục xanh lục vẫn im lặng nãy giờ quan sát bỗng cất giọng trầm thấp của mình nói với mấy người kia: ''Xe ngựa nhà ta vẫn đang đợi ngoài cổng, chúng ta đi thăm bệnh xem sao?''

''Nhưng ta còn chưa vẽ xong?'' Thấy mấy người kia đã đứng dậy chuẩn bị rời đi nam nhân áo vàng khó chịu kèm chút không đành lòng khi tác phẩm của mình còn thiếu đi vài nét vẽ.

''Đi thôi, vẽ thì lúc nào chả được, còn thăm bệnh nếu không nhanh hắn ta sẽ khỏe lại mất.'' Nam nhân áo đỏ nói với giọng hào hứng, cứ nghĩ đến món đồ trong phủ nhà Trần Hồng Thoại là hai mắt hắn sáng ngời lên quay lại khoác vai nam nhân áo vàng lôi đi trong khi người này vẫn đang ngoái lại nhìn với ánh mắt nuối tiếc bức họa dang dở trên phiến đá nhỏ.

Trên chiếc bàn đá được chạm hình rồng là bộ trà, từ ấm đến chén đều làm bằng ngọc, hương trà vẫn còn lan tỏa một mùi thơm nhàn nhạt. Đặt cạnh đó là một nghiên mực và một phiến đá nhỏ, trên phiến đá từng nét bút thanh mảnh, đậm nhạt khác nhau tạo nên hình một bông hoa Phù Dung thanh khiết buổi sớm mai, tuy nhiên còn thiếu vài nét nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp lung linh vốn có của loài hoa này.

Giới thiệu nhân vật:

Nam nhân áo đỏ con trai Thượng thư bộ Lễ, danh sỹ hào hoa bậc nhất kinh thành, giỏi nhất ca hát, đàn múa. Người này được biết đến là một mỹ nam sở hữu gương mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhi. Gia tộc nhà hắn là một trong những gia tộc nắm bộ máy thu thập thông tin lớn nhất Cao Lạc. 

Diện quần áo màu vàng kim từ khăn buộc đầu trở xuống đến đôi hài đều mang dấu ấn của rồng, khắp người  đều toát lên vẻ quyền quý. Người này chính là thái tử Trịnh Nghiêm, được mệnh danh là bàn tay vàng cho ra đời những bức họa của chốn bồng lai, ngoại hình tuấn tú, ngũ quan cân xứng, có chút võ nghệ đủ để phòng thân.

Nam nhân y phục xanh lục, Lê Kim Chấn con trai  Thượng thư bộ Lại. Tinh thông võ nghệ, giỏi đàn, thân hình vạm vỡ, cao lớn, tính cách hòa ái, gương mặt hài hòa tràn đầy vẻ đẹp nam tính.

Lê Trọng, người luôn xuất hiện trong bộ quần áo màu đen dù khí chất quý tộc luôn tỏa ra quanh người nhưng lại khiến cho người khác luôn sợ hãi đề phòng cảm thấy hắn là một kẻ bí hiểm, khó lường, người này là con trai phủ Thượng thư bộ Hình.

Những kẻ này đều có mặt ở đây thật xứng với câu hổ chơi với hổ, xét từ gia thế cho đến tài nghệ bọn họ mỗi người một vẻ, oai phong lẫy lừng không ai giống ai.

Nói đến bộ máy nhà nước Cao Lạc, người nắm quyền tối cao là hoàng đế. Quan chế của đất nước này được chia thành sáu bộ: Lại, Lễ, Binh, Hình, Công, Hộ.

Đứng đầu các bộ này là Thượng thư tương đương chức quan nhất phẩm, dưới quyền của chức quan này là chức vị thị lang, tham tri.

Bộ Lại (Bộ nội vụ):  Là bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn. Đứng đầu Bộ Lại  hiện giờ là Lê Thuần.

Bộ Lễ: Bộ Lễ giữ việc lễ nghi, tế tự, khánh tiết, yến tiệc, trường học, thi cử, áo mũ, ấn tín, phù hiệu, chương tấu, biểu văn, sứ thần cống nạp, các quan chầu mừng, tư thiên giám, thuốc thang, bói toán, tăng lục, đạo lục, giáo phường, đồng văn . Bộ này trông coi việc tổ chức và kiểm soát vấn đề thi cử (thi ) chọn người tài ra giúp triều đình. Thượng thư  Nguyễn Cẩn.

Bộ Hộ: Canh giữ việc ruộng đất, nhân khẩu, kho tàng, thu phát, bổng lộc, đồ cống nạp, thuế khoá, muối và sắt. Thượng thư  Vương Quân.

Bộ Binh: Giữ việc binh nhung, quân cấm vệ, xe ngựa, đồ nghí trượng, khí giới, giữ việc biên giới, lính thú, nhà trạm, phố xá, nơi hiểm yếu, việc khẩn cấp, tuyển dụng chức võ. Thượng thư  Trần Đức.

Bộ Hình: Bộ Hình giữ việc luật lệnh, hình phạt án tù, ngục tụng và xét xử người phạm tội ngũ hình. Thượng thư Lê Trác.

Bộ Công:Trông coi việc xây dựng thành hào, cầu cống đường sá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, thi hành lệnh cấm về núi rừng, vườn tược và sông ngòi. Thượng thư Lại Hạc.

Tuy nhiên đến khoảng cuối năm 1700 bộ máy nhà nước bắt đầu có những thay đổi khi bộ Hộ vĩnh viễn bị xóa sổ, người đứng đầu phủ này là Vương Quân bị ghép vào tội mưu đồ tạo phản đã bị xử trảm ở Đài Tiêu Hồn, cả gia tộc già trẻ, trai gái đều bị giết hết sau một đêm không còn một ai, những quan tước thuộc phủ này nếu có tiền sẽ may mắn tìm cho mình một chức quan mới, còn kẻ xui xẻo sẽ bị liên lụy hoặc về quê làm vườn.

Bộ Hộ bị xóa sổ, thay vào đó những công việc thuộc bộ này quản lí đều bị lăm bộ kia chia đều, dẫn đến ruộng đất, nhà cửa, bỗng nhiên đổi chủ một cách ồ ạt, các loại thuế tăng vọt khiến cuộc sống của người dân càng lúc càng khốn khó thêm phần khốn khó.

...

Phủ Trần...

Trần Hồng Thoại sau nhiều canh giờ được chữa trị đúng cách, khí hàn xâm nhập trong cơ thể đã được loại bỏ ra khỏi cơ thể, ý thức cũng dần phục hồi, ngay lúc trời gần trưa khi đám công tử kia đến thăm hắn cơ bản đã có thể gượng dậy đi lại.

''Trần Hồng Thoại, nghe nói ngươi bệnh bọn ta đến thăm ngươi.''

 Trịnh Nghiêm chân chưa bước qua ngưỡng cửa mà giọng nói đem theo sự hồ hởi, không hề giống như đang đi thăm bệnh chút nào. Đúng lúc này Vương Phù Dung từ trong phòng bước ra, hai ánh mắt chạm vào nhau rồi lướt qua khiến Trịnh Nghiêm ngỡ ngàng trong giây lát  ngoái đầu nhìn theo bóng người đã đi được khá xa. Gương mặt ấy xinh đẹp giống hệt như nàng thiếu nữ nhỏ tuổi trong bức họa mà hắn được tặng từ một ông chủ buôn đồ họa cách đây mười năm, hiện giờ vẫn được hắn treo trong thư phòng, nhưng đổi lại tên này lại là nam nhân khiến Trịnh Nghiêm có chút thất vọng.

''Nhìn gì vậy?'' Nguyễn Thế Thuật vừa đi đến đập vai, nhìn theo hướng Trịnh Nghiêm nhìn nhưng chẳng thấy gì ngoài một bóng lưng nhỏ nhắn của tên gia nô tầm thường.

''Không có gì, tên gia nô đó không sợ chết dám vô lễ nhìn thẳng vào mặt ta.'' Trịnh Nghiêm sau vài giây ngỡ ngàng giờ ngẫm lại tên gia nô kia đúng là quá thất lễ với Thái tử là hắn, vẻ mặt tuấn mỹ kia cau lại.

''Chỉ là tên gia nô thôi mà, chấp với hắn ngươi hóa ra không bằng hắn hay sao?'' Nguyễn Thế Thuật đương nhiên cũng nhân cơ hội này trả đũa vụ con chim hỗn láo lúc sáng.  Lúc chính thức đặt chân vào trong căn phòng riêng tư của Trần Hồng Thoại tên này vẫn không quên phe phẩy chiếc quạt, hất mặt lên với Trịnh Nghiêm thái độ hết sức trêu ngươi.

Trịnh Nghiêm tức nghẹn giọng trước thái độ hết sức khiêu khích này, nguyền rủa ai kia ngã sấp mặt.

Hai người còn lại đi đến kéo theo Trịnh Nghiêm ồ ạt đi vào.

Trông thấy đám khách không mời này tự dưng xông thẳng vào thư phòng của mình, nét mặt tên nào tên nấy phấn khởi như đang rủ nhau đi xem hội, khiến Trần Hồng Thoại đang dựa lưng trên giường, sắc mặt vốn đã hồng hào trở lại bỗng u ám, đáy mắt âm thầm nổi lên một tia giận dữ.

''Trần Trung.'' Tiếng Trần Hồng Thoại tuy nhỏ vì vừa ốm dậy nhưng đủ để thuộc hạ trung thành cảm nhận được mùi nguy hiểm nhanh chóng xuất hiện.

''Có thuộc hạ!''

''Khách quý đến chơi tại sao lại không mời đến phòng khách.'' 

Ngữ điệu của Trần Hồng Thoại  không đậm cũng không nhạt nhưng đủ khiến những kẻ mới bước chân vào cơ hồ cảm nhận được sự giá rét trong câu nói ấy. Đây giống như một lời cảnh tỉnh với bất cứ ai bước vào địa phận của một chúa sơn lâm.

Nụ cười trên môi mấy vị công tử này bỗng tắt ngấm, duy nhất chỉ có Nguyễn Thế Thuật là lấy lại sự niềm nở nhanh nhất, miệng lưỡi giảo hoạt: 

''Hồng Thoại huynh, chúng ta dẫu sao cũng từ nhỏ lớn lên bên nhau, nghe tin huynh bệnh bọn ta đến thăm sao dám để huynh bệnh tình chưa khỏi đã phải ra phòng ngoài tiếp khách, đúng không?'' 

Nguyễn Thế Thuật âm thầm nháy mắt ra hiệu với ba người kia, ai nấy cũng đều gật đầu, nhân lúc không ai để ý ánh mắt gian xảo kia âm thầm quét một vòng hết thảy đồ đạc trong căn phòng này, chỉ đến khi thấy thứ cần tìm cách đó không xa hắn mới thu lại ánh nhìn.

''Đúng, đúng, bọn ta còn đem mấy thứ tẩm bổ cho huynh, huynh xem, tổ yến, nhân sâm ngàn năm, linh chi vạn năm,...'' Lê Kim Chấn chỉ vào từng chiếc hộp gấm giới thiệu sản phẩm còn mấy người kia liên tục phụ họa, căn phòng vốn yên tĩnh chẳng mấy chốc ríu rít như đàn chim non trông thấy mẹ mang mồi về.

''Chưa hết, huynh xem đây là loại giấy tốt nhất mới được chuyển đến từ vùng Cửu Lạc.'' Nguyễn Thế Thuật ra hiệu, người hầu của hắn được lệnh đem vào một khay đựng toàn giấy chất lượng thượng hạng chất cao quá đầu: 

''Nghe nói huynh dạo gần đây có sở thích luyện chữ,  ta lại không đủ tài đức giống như huynh. Ngẫm lại đồ tốt như vậy nên gặp được người tài mới phù hợp, ta tặng huynh.''

Không đợi Trần Hồng Thoại đồng ý tên này nhanh nhảu chạy đến đặt chồng giấy ngay ngắn lên bàn, tiện tay nhét luôn chiếc quạt vào ống tay áo, xong xuôi tâm trí đang reo hò vui sướng hoàn toàn chẳng bận tâm đến hàn khí đang tản mát xung quanh.

Hành động này dù khéo léo nhưng vẫn không qua khỏi cặp mắt tinh anh của Trần Hồng Thoại, tuy nhiên Trần Hồng Thoại ánh mắt lơ đãng vẫn thản nhiên coi như không hay biết gì mà tiếp tục uống thuốc do người hầu vừa bưng tới.

Cửu Lạc, một trong chín châu(tỉnh) của Cao Lạc.

Lê Trọng cũng không phải người mù trước hành động hết sức lộ liễu này của Nguyễn Thế Thuật. Tên này trước giờ luôn tự cho mình là cao thủ ăn cắp vặt nhưng thực chất một kẻ sinh ra trên gấm, miệng ngậm thìa vàng như hắn thì đây vốn chỉ xứng là làm trò hề cho thiên hạ coi mà thôi. 

''Thế Thuật, ngươi có đồ tốt như vậy cũng không nhớ đến ta, ở nhà ngươi còn chút nào không ta sai người qua lấy.'' Lê Trọng đứng cânhj không biết vô tình hay cố ý mà động mạnh vào cánh tay Nguyễn Thế Thuật khiến chiếc quạt đang nằm yên vị trong đó rơi xuống mặt đất.

Bắt gặp những ánh mắt đang chòng chọc nhìn mình Nguyễn Thế Thuật vẫn mặt dày cười giả lả, vô tư cúi xuống nhặt chiếc quạt, phủi phủi, giọng mỉa mai Lê Trọng: ''Ngươi nôn nóng cái gì, rơi cả quạt của ta đây này,  trước giờ chẳng phải chỉ biết võ thuật sao, từ khi nào lại muốn luyện chữ vậy?''

''Không biết xấu hổ.'' Trịnh Nghiêm khinh bỉ nhìn hắn, đã đi ăn trộm bị lộ tẩy lại còn dám nhận là đồ của mình.

''Không hổ danh là tài tử đẹp nhất kinh thành, da mặt cũng dày hơn người bình thường.'' Lê Kim Chấn lắc đầu thở dài, tên này hôm nay ăn nhầm gan báo hay sao mà dám tới đây trộm đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net