19. vương quốc Bellweth (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hẹn về quê của ba anh em nhà Dunk đến nhanh như chớp mắt. Hội anh em kết nghĩa ba người kia nhớ rằng bản thân mới mấy phút trước còn ngồi nghe Phuwin dặn dò phải giữ vững tâm lý và chuẩn bị sẵn "một trái tim khỏe mạnh", thế mà mấy phút sau dường như đã lạc vào một không gian kỳ lạ nào đó rồi. Trước ngày xuất phát, Pond và Joong còn bàn bạc với ba người còn lại xem có nên thuê xe bảy chỗ cho tiện di chuyển hay không, thì đã bị Gemini lên tiếng phản bác thẳng thừng: "Sáng mai mọi người cứ tập trung tại condo của Phuwinie là được."

Nhận được cái gật đầu xác nhận của của Phuwin, ai nấy cũng thôi nói qua nói lại nữa, dù trong lòng vẫn còn nhiều vướng mắc. Thế rồi sau khi bốn người có mặt đông đủ tại condo của Phuwin, chỉ trong vài phút, cả năm người như vừa mới đã dịch chuyển tức thời đến một địa điểm khác mà không cần sử dụng đến phương tiện di chuyển nào cả.

Trừ Phuwin và Gemini đã quá quen thuộc với cách dịch chuyển này, ba người còn lại ai cũng đều choáng váng đến độ suýt thì bị ngã, nhưng may mắn là Pond và Fourth đã kịp thời được Phuwin và Gemini đỡ lấy, riêng Joong thiếu đi Dunk thì phải loạng choạng một hồi mới có thể đứng vững lại.

Cả ba người chưa kịp định hồn thì lại tiếp tục bị giật mình khi có một đoàn người khoảng ba mươi người đang tiến về phía bọn họ.

Một người đứng ở đầu đoàn sau khi cùng cả đoàn người cung kính cúi gập người chào Phuwin và Gemini thì liền lên tiếng: "Thần được lệnh từ thái tử là phải đón tiếp hoàng tử và các vị khách quý ạ."

Ba anh em Pond, Joong và Fourth lúc này còn đang lơ mơ chưa kịp "tiêu hoá" tình hình hiện tại thì đã "bị" đoàn người hộ tống theo chân Phuwin và Gemini đi đến địa điểm đã hẹn trước với Dunk.

Và sau đó là một màn phổ cập kiến thức chiếm gần hết cả buổi sáng mà Phuwin đã chuẩn bị đặc biệt cho ba anh em nọ.

Hiện giờ đã là buổi trưa, nên đứa vua và hoàng hậu đã cho mời sáu người cùng đến phòng ăn của cung điện để tiện dùng bữa và gặp mặt trò chuyện luôn một thể.

Lúc sáu người đã yên vị ngồi chờ thì khoảng năm phút sau, hai nhân vật đứng đầu hoàng gia Bellweth cũng đã xuất hiện. Trái ngược với những gì hội ba anh em kết nghĩa mong đợi, Đức vua và Hoàng hậu đều diện trang phục không quá cầu kỳ, nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng và quý phái của người hoàng gia.

Đức vua trông rất cao và lịch lãm trong bộ suit đen đặc trưng phù hợp với những sự kiện quan trọng, nhưng nếu có hiểu biết thì sẽ thấy đây là trang phục được thiết kế riêng với những chi tiết được trang trí rất tỉ mỉ trên chất vải cao cấp. Đi cùng với sự nghiêm trang của Đức vua là sự thanh tao và trang nhã của Hoàng hậu trong một chiếc blazer đen phối cùng áo sơ mi trắng và quần ống loe, kèm theo đó là một đôi giày cao gót vừa trẻ trung vừa hiện đại không kém.

Hai người vừa bước vào là đã đủ khiến cho Pond, Joong và Fourth ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ không kém, vì ba anh em Dunk, Phuwin và Gemini chính xác là được đúc từ một lò ra chứ không thể lẫn lộn đi đâu được nữa.

Trước khi chính thức chào hỏi nhau, Fourth đã kịp nghiêng người sang thì thầm với Gemini một câu rằng: "Này, gia đình mày ai cũng đều là người mẫu hết đấy à?" và nhận được một nụ cười khoái chí đặc trưng của Gemini.

Ngay sau đó, khi Đức vua và Hoàng hậu cùng ngồi vào đầu bản ăn xong xuôi và ra hiệu để mọi người bắt đầu cùng dùng bữa, thì mọi người mới có thể thả lỏng thoải mái hơn một chút.

"Mấy đứa bình thường xưng hô như thế nào thì bây giờ cứ tự nhiên như thế nhé. Ở đây chúng ta không quá câu nệ về nhân xưng đâu." Hoàng hậu lên tiếng đầu tiên trong bữa ăn trưa.

"Vậy... chúng con phải xưng hô với Đức vua và Hoàng hậu như thế nào mới phải phép ạ?" Pond cất tiếng hỏi một câu hỏi bình thường, nhưng không hiểu sao cả Đức vua lẫn Hoàng hậu đều bật cười.

Rồi Đức vua lấy khăn giấy lau miệng, sau đó mới từ tốn đáp: "Cứ gọi là bố mẹ như bình thường được rồi. Gọi như ban nãy cung kính và nghiêm túc quá, bọn ta không thích ứng nổi."

Pond gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng anh sau đó vội quay sang thì thầm với Phuwin bên cạnh: "Sao lúc nãy em bảo bố mẹ em nghiêm lắm mà?"

Phuwin nãy giờ vẫn bình tĩnh ăn uống, thấy Pond quay sang hỏi mình thế thì mới nhẹ giọng trả lời: "Thì em nói thế anh mới chịu để cho em nắm tay còn gì."

Nghe đến đây, Pond lập tức ngơ người ra luôn. Này là ý gì đây? Phuwin nãy giờ thả thính anh hơi nhiều rồi đấy nhé.

Trong lúc Pond còn đang hoang mang với câu trả lời của Phuwin, Hoàng hậu đã hỏi đến chỗ hai đứa út: "À, nói đến việc xưng hô, Gemini và Fourth bình thường xưng hô với nhau như thế nào?"

"Dạ, tụi con-" Gemini đang định trả lời mẹ mình thì Fourth bỗng nhiên "nhảy số" nhanh bất ngờ, cảm thấy đây có vẻ là một câu hỏi gài nên em đã nhanh chóng nắm lấy đùi Gemini ra hiệu cho nó im lặng, rồi vội vàng lên tiếng thay: "Dạ, chúng con hay xưng mình gọi bạn ạ." Dứt câu còn kèm thêm nụ cười tươi rói, làm nhị vị phụ huynh vô cùng hài lòng.

Hoàng hậu cũng mỉm cười lại với Fourth, rồi bà khen: "Giỏi lắm. Vậy là Gemini vẫn nhớ lời mẹ dạy là phải hoà nhã và lịch sự với mọi người kể cả có thân thiết đến mấy nhỉ?"

Gemini gật lấy gật để, khiến cho bốn anh lớn phải cố gắng nhịn cười, không nỡ vạch trần rằng chúng nó chỉ xưng hô như thế trên mạng, chứ bình thường hai đứa không đánh nhau là đã quý hoá lắm rồi.

Rồi sau đó, Đức vua thấy Joong im lặng nãy giờ thì liền hỏi: "Joong thấy đồ ăn ở đây như nào?"

Joong nghe đến tên mình thì bỗng giật mình, lắp bắp: "Dạ, con..."

"Mấy đứa không cần phải căng thẳng quá đâu. Ta cũng đã biết mấy đứa có mặt ở đây với vai trò gì vì ta đã nghe Dunk, Phuwin và Gemini kể về ba đứa hết rồi." Đức vua thấy Joong có vẻ hơi lúng túng mãi vẫn chưa đáp lời được thì cũng ngay lập tức giải thích để trấn an cậu bạn trai của con trai mình.

"Có vẻ mấy đứa chưa biết lý do chính mà mấy đứa được mời đến đây nhỉ." Hoàng hậu tiếp lời: "Vì khá bận rộn nên ta cũng chỉ tóm tắt ngắn gọn thế này thôi. Tối nay ở cung điện sẽ tổ chức bữa tiệc mừng sinh nhật của Dunk, đồng thời cũng công bố với người dân Bellweth về bạn đời của ba vị hoàng tử cũng như về vấn đề người thừa kế luôn. Mấy đứa chưa hiểu gì thì cứ hỏi lại ba đứa nó nhé."

"Giờ thì thứ lỗi cho ta và Hoàng hậu vì không thể trò chuyện cùng mấy đứa lâu hơn được. Cứ để ba đứa con trai ta dẫn mấy đứa đi tham quan lâu đài nhé. Bọn ta có việc phải làm với các vị khách mời tối nay rồi." Đức vua dứt lời thì cũng buông dao nĩa và đặt ngay ngắn trên bàn, rồi Người đứng dậy chờ Hoàng hậu một chút, sau đó thì hai người đồng thời chào tạm biệt mấy đứa nhỏ và rời khỏi phòng ăn.

Sau khi thấy ba mẹ rời đi rồi, Gemini mới thở phào một hơi trong lòng: "Cứ tưởng bị bố mẹ phát hiện ra rồi cơ." Rồi nó quay sang chỗ Phuwin, thì thầm: "Anh ba mau trao danh phận cho p'Pond đi. Đừng có để bị bố mẹ phát hiện ra sự thật rồi lại bị phạt như anh hai, đến lúc đó không ai cứu nổi anh ba đâu."

"Anh biết rồi." Phuwin cũng nhỏ tiếng đáp lại em út nhà mình, rồi quay sang hỏi Pond: "Anh có muốn đi xem phòng của em lúc còn ở nhà không? Với lại, em có chuyện cần nói với anh."

Pond gật nhẹ đầu, rồi anh cũng làm giống ba em khi nãy, đứng dậy đợi em rồi mới cùng em rời khỏi phòng ăn.

Thấy Pond và Phuwin đi rồi, Dunk cũng lên tiếng đánh bài chuồn: "Vậy anh hai cũng đưa Joong đi xem xung quanh đây. Hai đứa út cứ từ từ mà ăn nhé." rồi kéo Joong đi thẳng.

Fourth thấy các anh cứ vậy mà bỏ đi hết thì hoang mang nhẹ, nhìn sang Gemini thì lại thấy người yêu mình vẫn chăm chú ăn uống ngon lành. Chắc do lâu rồi mới được ăn cơm nhà nên nhớ hương vị quê hương dữ lắm đây. Mà gọi "nhà" cho khiêm tốn thế thôi, chứ Fourth sợ là tham quan lâu đài này thì một ngày cũng không đủ mất.

"Này, hay mày cũng dẫn tao đi xem phòng mày được không?" Thế là Fourth đành thu hẹp phạm vi lại, cái gì quan trọng thì mình ưu tiên hơn.

"Nhưng mà phòng tao không có gì thú vị đâu." Gemini nghe người yêu hỏi thì cũng ngừng ăn, tập trung nói chuyện với Fourth: "Để tao dẫn mày đi chơi bên ngoài lâu đài nhé. Bảo đảm là vui hơn nhiều luôn đó."

"Ừ, cũng được. Hôm nay tao sẽ phong cho mày làm hướng dẫn viên của riêng tao." Fourth cười cười rồi vuốt nhẹ tóc Gemini, bảo nó ăn nhanh lên để hai đứa còn có thời gian đi chơi.



______



Pond được Phuwin dẫn đến trước một cánh cửa được chạm khắc tinh xảo trên tông màu trắng chủ đạo thì cũng đã thầm trầm trồ về sự tráng lệ và công phu về thiết kế của lâu đài rồi, nhưng khi em mở cửa ra thì anh mới thật sự cảm thấy choáng váng về sự rộng rãi và to lớn của căn phòng bên trong cánh cửa như thế nào.

"Phòng của em ở đây còn to hơn cả căn condo của em luôn ấy Phuwinie." Pond bình luận khi anh theo chân Phuwin bước vào phòng.

Dù không hay về nhà nhưng Đức vua và Hoàng hậu vẫn cho người dọn dẹp căn phòng của ba đứa con trai thường xuyên, nên may mắn là phòng Phuwin hiện giờ vẫn ngăn nắp và sạch sẽ hệt như tính cách của nó. Kể cả không có ai dọn thì khi còn ở đây, Phuwin cũng rất chăm chỉ dọn dẹp phòng mình.

"Không phải đâu. Anh đừng nói quá." Phuwin bật cười trước nhận xét của Pond, rồi em nói tiếp: "Thật ra thì khi tụi em đến tuổi dậy thì, bố mẹ mới chia ra ba phòng riêng biệt cho ba đứa, chứ trước đó ba đứa em thường ở cùng một phòng và phòng đó hiện giờ là phòng của Gemini."

Pond đi xung quanh ngắm mấy khung ảnh treo trên tường trong phòng của Phuwin, nào là ảnh chụp em thắng giải các cuộc thi về học tập và thể thao, đặc biệt là có vô số huy chương bơi lội được trưng bày ngay ngắn trong tủ kính. Ngoài ra còn có ảnh đi du lịch và tham gia lễ hội của Bellweth mà Phuwin tham gia cùng các thành viên trong gia đình, chứng tỏ rằng gia đình em rất thân thiết với nhau chứ không hề giống một gia đình theo chế độ quân chủ lập hiến kiểu mẫu.

"Mẹ em có vẻ rất đề cao việc giáo dục ha?" Pond lướt qua mấy kệ sách gần giường ngủ của Phuwin, thầm nghĩ rằng không biết Phuwin có đọc hết đống sách này chưa, chứ anh thì đầu hàng rồi đó.

"Sao anh biết?" Phuwin có chút bất ngờ mà nhướng mày và mở to mắt.

"Anh có thể thấy sự tương đồng giữa em và mẹ. Em cứ như là một phiên bản khác của mẹ vậy đó: đẹp theo kiểu tri thức với vẻ ngoài nhã nhặn mà vẫn kiêu kỳ, nhưng khi tiếp xúc rồi thì mới thấy vô cùng thân thiện." Rồi Pond dừng bước trước mặt Phuwin đang đứng ngắm anh từ chỗ tủ đồ, mỉm cười một cái và nói tiếp: "Em khoan hẵng hiểu lầm ý anh nha. Tất nhiên em là con của mẹ nên em giống mẹ rồi, nhưng anh thích em vì chính con người em chứ không phải vì em là bản sao của ai cả."

"Aish chết tiệt! Em phải làm sao với anh đây?" Phuwin bỗng vò đầu bứt tai khiến Pond cũng hoảng hốt theo em, định gỡ tay em xuống thì em đã xoay người lại đẩy anh dựa vào cửa tủ đồ của mình, rồi lên tiếng: "P'Pond, em không định nói hết mọi thứ với anh trong tình huống này đâu, nhưng em không nghĩ là mình có thể chịu đựng thêm được nữa rồi."

Phuwin dừng lại một chút. Pond thấy em nuốt một ngụm nước bọt để lấy lại bình tĩnh, rồi tiếp tục hỏi anh: "Anh có biết vì sao khi anh hỏi lí do em hiện nguyên dạng lúc lẻn vào phòng anh nằm ngủ nhưng em lại đánh trống lảng không?"

Pond thật sự không biết lí do là gì. Dù rằng khi đó anh cũng bối rối lắm, nhưng nếu Phuwin quyết định không muốn nhắc đến nữa thì anh cũng sẽ không làm em khó xử. Thế là anh thành thật lắc đầu vài cái.

Phuwin bật cười trước sự dễ thương khó hiểu của anh, nhưng em vẫn chân thành đáp: "Là vì em sợ bị bọn họ trêu chọc. Anh cũng nghe Dunk nói rằng cư dân Bellweth tụi em khi thích ai đó thì hoặc là chuông sẽ rung lên hoặc là sẽ hiện nguyên dạng rồi đấy. Em thích anh, p'Pond. Em xin lỗi vì đã làm anh phải suy nghĩ nhiều. Nếu em đủ can đảm hơn thì đã không bày trò vòng vo khiến anh cảm thấy khó hiểu với ý định và hành động của em rồi."

Pond bỗng đưa ngón trỏ lên miệng Phuwin, ngăn không cho em xin lỗi anh nữa: "Phuwinie, anh đã lờ mờ nhận ra từ hôm em qua nhà anh nấu bữa sáng từ sớm cho anh rồi. À, cả việc em nhớ lịch học của anh nữa. Anh mới phải xin lỗi vì đã tự mình suy diễn đủ thứ mà không có niềm tin tuyệt đối vào em, cũng như không đủ dũng cảm mà bày tỏ với em trước."

Pond vừa dứt lời cũng là lúc cả hai trao nhau ánh nhìn đầy dịu dàng, và hiển nhiên là chỉ có hình bóng đối phương hiện lên trong ánh mắt của nhau. Phuwin bỗng nhoẻn miệng cười, hỏi: "Vậy giờ sao? Chúng ta ổn rồi chứ?"

Pond vuốt nhẹ tóc em, khẳng định: "Chắc chắn rồi. Còn hơn cả ổn ấy chứ."

Phuwin nắm lấy bàn tay anh và cọ nhẹ má trái của mình vào: "Nhưng mà chẳng lẽ hai đứa mình cứ định xin lỗi qua lại thế này hay sao?"

"Anh hôn em được không?" Pond lập tức hỏi ngay sau câu nói của Phuwin, khiến em cũng phải khựng lại vài giây trước khi nở nụ cười tươi nhất trong ngày.

"Đó là một trong những lí do em thích anh đấy." Phuwin thì thầm.

Rồi em nhón chân lên và vòng tay ôm cổ Pond. Anh cũng nhanh chóng nghiêng đầu đỡ lấy đôi môi em, đồng thời thuận tay ôm lấy eo và lưng em.

Cả hai trao nhau nụ hôn vừa ngọt ngào vừa mãnh liệt và dồn dập, đến độ Pond phải đỡ em nằm xuống chiếc giường kế bên tủ đồ, nếu không thì cả hai có thể sẽ bị té ngã mất.

Sau khi dứt ra khỏi nụ hôn, Pond cất tiếng cảm thán: "Phuwinie hôn giỏi quá! Có thật là em chưa từng có người yêu bao giờ không?"

Phuwin nghe anh hỏi thế thì quay mặt sang ngắm nhìn anh, rồi đưa tay vuốt ve từng chi tiết trên khuôn mặt mà mình đã đem lòng thương nhớ không biết từ bao giờ, từ đôi mắt, cánh mũi, đến đôi môi vừa trao em nụ hồn nồng cháy khi nãy, rồi mới trả lời anh: "Anh là tình đầu và cũng là tình cuối của em."

Pond mỉm cười, cọ nhẹ mũi mình vào mũi em, đáp: "Em cũng là tình đầu và tình cuối của anh."





(tbc)

30/9/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net