Chương 1: Sự cô đơn và trống trải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào mọi người, mình tên là Thảo(xin phép được giấu tên thật). Mình năm nay đã 19t rồi, mình xin phép được chia sẻ câu chuyện của mình để nếu có bạn nào giống như mình có thể biết cách vượt qua nhé!!
Câu chuyện xảy ra khi tôi còn nhỏ, tôi được xinh ra trong một gia đình khá giả. Nhưng họ có hơi hướng trọng nam khinh nữ. Mọi người có biết không khi nỗi cô đơn ấy ập tới khi tôi được 3t đã biết đi và biết nói.
Vào một ngày đẹp trời, ba mẹ đưa tôi và anh trai tôi đi chơi công viên. Anh trai của tôi tên là Minh(tên giả) năm nay đã 25t rồi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra cho đến khi cả anh và tôi vì nhìn thấy một cái xích đu và chúng tôi đã chạy như bay tới đó. Chuyện gì tới cũng sẽ tới và lúc đó tôi đã vấp ngã rất đau. Nhưng thay vì tôi được ba mẹ chạy tới vỗ về và mắng anh tôi vì không nhường em. Nhưng không họ đã chạy tới và đẩy cho anh xích đu cho anh tôi. Mặc kệ lúc đó tôi đang bị đau và đang khóc. Thậm chị họ còn nói rằng:
Mẹ: "con kia mày còn không biết đứng dậy à ngã có tí mà bày đặt khóc to thế, khóc thế cho ai nghe"
Ba của tôi cũng chẳng an ủi gì tôi cả luôn nói "con gái là người tình kiếp trước của bố" nhưng tôi đâu có tội tình gì mà lại bị đối xử bất công như vậy!!
Ba:*ba tiến đến chỗ tôi, tôi nghĩ là ba sẽ nâng tôi lên rồi phủ bủi cho tôi nhưng không* " mày có đứng dậy không định để người ta nhìn đến bao giờ"
Rồi ông vừa nói vừa đánh tôi. Mọi người xung quanh xì xào bàn tán nói ba mẹ tôi phân biệt đối xử rồi nói tôi không phải con ruột của họ.
Những người xung quanh:" này anh chị con bé còn nhỏ thế mà anh chị không đỡ nó dậy, vỗ về mà phân biệt trai gái như vậy sao. Hay con bé không phải con của anh chị!!"- vừa nói họ vừa đỡ tôi dậy rồi vỗ về, giỗ giành tôi.
Lúc đó tôi cứ nghĩ rằng bản thân mình làm sai chuyện gì mới khiến cho ba mẹ thương anh hơn tôi rồi khi nghe mọi người nói vậy thì họ sẽ nhận ra và xin lỗi tôi nhưng không họ đã cáu kỉnh và cãi lên:

Ba mẹ:"các người im hết đi cho tôi đó là con của chúng tôi, chúng tôi muốn làm gì thì làm, các người chỉ là người ngoài cuộc biết gì mà xía vào. Biến cho khuất mắt chúng tôi"
Lúc đó tôi như chết lặng người đi vì không biết tôi đã làm sai gì. Vì là còn nhỏ nên tôi đã không nghĩ đến điều kinh khủng nhất đó là bản thân tôi là con ruột nhưng vì trọng nam khinh nữ mà tôi đã không được sự yêu thương.
Sau khi nói xong họ đã kéo tôi về nhà tôi cách công viên cũng không xa lắm chỉ 10-15' là về tới nhà. Ba tôi đưa tôi về nhốt tôi vào phòng sau đó lại ra công viên chỗ anh và mẹ tôi vẫn còn đang cười đùa vui vẻ.
Họ mua kem mua đồ ăn cho anh tôi thậm chí là còn mua đồ chơi vô cùng đắt tiền cho anh tôi nữa.
Mẹ:"con trai của mẹ con còn muốn gì nữa không"
Bà nói với giọng rất cưng chiều anh trai tôi. Anh trai tôi vì được cưng chiều nên cũng chả coi tôi ra gì cả, cũng thường xuyên bắt nạt tôi như thói quen của mình.
Họ đi chơi cho đến chiều tối mới về mặc kệ việc đã bỏ đói tôi trong một khoảng thời gian dài. Rồi cuối cùng họ mở cửa cho tôi rồi ném cho tôi ít mẩu bánh vụn còn thừa của anh tôi.
Rồi đêm hôm đó tôi cứ chạy qua phòng hỏi ba mẹ tôi rằng tôi đã làm cái gì sai mà họ đối xử với tôi như vậy. Nhưng họ chỉ quát mắng và đuổi tôi về phòng.
Tuy là một đứa trẻ 3t nhưng vì chuyện này mà tôi đã trưởng thành trước tuổi và không có tuổi thơ trọn vẹn.
Sau sự việc công viên ấy tôi nhận ra bản thân phải thật mạnh mẽ để chứng minh tôi không vô dụng và có thể làm được việc mà con trai làm. Cả đêm đó một đứa trẻ như tôi không tài nào ngủ được sự cô đơn và trông trải xen lẫn một chút tủi thân mà tôi đã khóc trong thầm lặng. Nhưng tôi không biết một việc rằng đây mới chỉ là khởi đầu cho cơn ác mộng của tôi mà thôi...

Mọi người hãy chờ mình chường tiếp theo nhớ. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì có thể câu chuyện của mình cũng có thể một phần giúp đỡ được các bạn cũng gặp hoàn cảnh giống mình hoặc tệ hơn có thể vượt qua được nghịch cảnh của số phận. Cùng đón chờ chương sau nhé❤️❤️yêu mọi người❤️❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nmhhappy