Chương 3: Tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như các bạn đã biết thì sự cô đơn, sự vô tâm đã khiến cho chúng ta sống trong bóng tối vô cùng bi thảm rồi. Nhưng các bạn biết không khi mà trào dâng tận cùng nỗi đau đó là như thế nào. Nếu nói để chữa được cho người tự kỉ thoát khỏi nó đã khó rồi nhưng vấn đề mà tôi gặp phải nó còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Không chỉ trầm cảm, tự kỉ mà còn rơi vào tuyệt vọng.

Vào một ngày đẹp trời, tôi đặt chân lên ngôi trường mới. Tôi đã lên cấp 2 rồi nhưng bạn bè bên cạnh tôi cũng chỉ có Sơn, Nga, Thiên Thiên thôi - là những người bạn thân gắm bó với tôi suốt thời cấp 1. Để có thể sống tiếp đến tận lúc này tôi thật sự phải cảm cô Tâm-người hàng xóm cạnh nhà tôi. Nếu không có cô tôi đã không biết bản thân tính tự tử bao nhiều lần rồi. Nó không đáng nói đến cho đến khi, một hôm trời giông bão cô Tâm không đến đón tôi được. Tôi đã lấy hết dũng khí, can đảm để mượn điện thoại của bác bảo vệ gọi điện cho ba mẹ tôi. Chí ít dù họ không quan tâm đến tôi nhưng trời giông bão thể này thì ít nhất cũng đến đón tôi chứ đúng không? Nhưng không đáp lại sự kì vọng ấy của tôi đó là sự hờ hững, lạnh nhạt họ chỉ quan tâm tới anh tôi mà thôi. Họ lo anh tôi bị ốm, bị sốt trong khi đó thì bỏ mặc tôi.

Bác bảo vệ đứng bên cạnh cũng cảm thấy khó hiểu không biết tại sao ba mẹ có thể đối xử với tôi như thế. Sau đó cô chủ nhiệm của tôi thấy tôi vẫn chưa về bèn chủ động đưa tôi về. Nhưng tôi không dám làm phiền đến cô vì tôi sợ cảnh khi cô đưa tôi về cô sẽ biết được sự thật này nên tôi đã từ chối khéo cô.

Tôi:" dạ không sao đâu cô con đợi một lúc ngớt mưa rồi về ạ vì giờ về luôn thì ba mẹ con chưa về con sẽ phải đứng ở ngoài chờ ạ."- vừa nói tôi vừa tươi cười để cô yên tâm, nhưng thực chất tôi đang tự an ủi mình mà thôi. Rồi tôi nhân lúc bác bảo vệ không thấy tôi, tôi liền lén ra về.

Ngay khì vừa về đến nhà, họ đã hạch sách tôi nói tôi đi chơi với ai mà về muộn như vậy, rồi bảo tôi rằng tôi là đứa con gái không hiểu chuyện.

Mẹ:" mày đi đâu mà giờ này mới về? Có biết là bậy giờ thời tiết đang ẩm ướt quần áo rất lâu khô không mà m lại để quần áo ướt thế kia!"- rồi bà lao tới cầm roi đánh tôi, ngay cả ba tôi cũng vậy.

Nhưng kì lạ là tôi không hề rơi một giọt nước mắt nào trước mặt họ mà chỉ khi về đến phòng tôi mới lặng lẹ khóc một mình. Có lẽ do đã tạo cho mình vỏ bọc quá lâu mà tôi đã học được cách điều chế cảm xúc của mình để làm sao nó không bộc lộ rõ cho người ngoài biết.

Ngay trong đêm hôm ấy, do tôi không thay quần áo và tắm nước ấm ngay nên tôi đã sốt rất cao-cảm giác như bản thân sắp tê liệt tới nơi vậy.

Tôi đã gắng gượng bò dậy đến chỗ phòng ba mẹ tôi nói với họ rằng:" ba mẹ ơi đưa con tới bệnh viện được không ạ? Con bị sốt cao quá nên là người con khó chịu lắm ạ!"

Nhưng mọi người có biết gì không ngay cả khi họ thấy tôi như vậy nhưng vẫn không hề động lòng thương mà đuổi tôi về phòng.

Ba:" mày biến về phòng ngay dăm ba mấy thứ bệnh vặt ấy mai là khỏi thôi. Đừng có mà giả bệnh để chốn làm việc nhà, rồi chốn học"

Lúc ấy tôi như đứng chôn chân tại chỗ. Đến lúc này thì tôi triệt để tuyệt vọng rồi. Tôi đã có suy nghĩ quá ngây thơ rằng họ sẽ đưa tôi đến bệnh viện để điều trị. Lúc ấy tôi đã muốn hét lên vào mặt họ mà nói rằng*con ghét hai người* nhưng tôi lại chả nói được gì. Chỉ biết cúi đầu rồi lết từng bước nặng trịu về phòng.

Theo như một chút sự hiểu biết của tôi dù đang rất khó chịu, nhìn cái gì cũng hoa mắt, chóng mặt nhưng tôi vẫn lết từng bước nặng nề vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt chườm lên trán cho hạ nhiệt. Và mò được ít thuốc hạ sốt.

Ông trời đúng là không làm uổng công sự kì vọng của tôi. Sáng hôm sau tôi đã thấy bản thân mình đỡ hơn nhưng vẫn còn mệt. Tôi biết rằng ba mẹ sẽ không cho tôi nghỉ nên tôi quyết định vẫn đến trường.

Như thường lệ thì cô Tâm lại đến đưa đồ ăn sáng cho tôi. Suốt mấy năm qua cô đều quan tâm chăm sóc đặc biệt cho tôi như vậy. Nên khi vừa nhìn thấy tôi cô liền biết tôi có gì đó khác thường. Khuôn mặt của tôi bơ phờ và xanh xao trông không có chút sức sống nào. Cô hỏi tôi:" Thảo có phải cháu có chỗ nào không khoẻ không?"

Theo thói quen thì tôi vẫn sẽ che giấu và gặm nhấm nó một mình. Nên tôi cố làm ra vẻ không có gì mà nói rằng:"trường cháu chuẩn bị có kì thi rồi nên cháu ôn bài hơi khuya một chút nên mới bị như vậy. Không sao đâu cô ạ. Thật sự cháu cảm ơn cô rất nhiều vì thời gian qua cô luôn lo lắng và quan tâm cho cháu nhưng bây giờ thì cô cứ yên tâm. Không cần lo cho cháu đâu ạ. Cháu lớn rồi mà."

Cô cũng chỉ biết"ừ" rồi cho qua. Vì trong suốt mấy năm nhìn tôi lớn cô cũng biết tôi đã phải trưởng thành và lớn lên trong một gia đình như thế nào. Nên cô rất thương tôi. Thậm chí còn hơn con ruột của cô-đến mức mà mấy người con của cô cũng không trách tôi vì tôi giàng tình yêu thương của cô. Vì họ cũng chả lạ gì hoàn cảnh của tôi nữa.

Rồi tôi tạm biệt cô vào trường sau đó nói với cô rằng sau này cô không cần lo lắng cho tôi nữa vì tôi có thể tự chăm sóc bản thân được. Nói rồi tôi thấy cô im lặng không thấy cô có ý kiến gì. Chắc cô đang suy nghĩ tôi phải mạnh mẽ lắm mới có thể làm được như vậy.

Bước vào lớp tôi lên lại tinh thần lấy lại lớp mặt nạ tươi cười như hoa của mình. Tôi thường đến sớm hơn một số bạn một chút vì còn phải điều chình lại tâm trạng để không ai nhận ra là tôi đang sống giả tạo cả.

Một lúc sau thì các bạn cũng tới, tôi tươi cười chào hỏi. Rồi lại nói chuyện với ba người bạn từ thời cấp 1 của tôi. May mắn là không ai nhận ra điều gì bất thường ở tôi cả. Sẽ chẳng có gì cho tới khi gần hết tiết đột nhiên tôi bị choáng váng mà ngất ngay trên lớp.

Cô và các bạn đều lo lắng, sốt ruột không biết tôi bị sao. Họ gọi xe cấp cứu đưa tôi vào viện truyền nước. Các bác sĩ ở đó nói rằng do tôi sốt cao mà không đưa tới bệnh viện kịp thời mà hôm nay lại còn đi học. Nên kết quả tôi bị kiệt sức phải nằm viện 3 ngày 3 đêm.

Vào thăm tôi cũng chỉ có cô Tâm và hai người con của cô. Có thêm bạn và cô chủ nhiệm của tôi. Tiệt nhiên là không có ba mẹ tôi vì họ vốn chả quan tâm gì tôi cả cũng mặc kệ tôi. Ngày cả tiền viện phí cũng là do cô ấy trả. Quả thật tôi đã nợ cô quá nhiều, tôi không thể nào báo đáp được ân tình ấy.

Rồi cuối cùng cô và các bạn cũng được cô Tâm kể qua về câu chuyện của tôi. Cái sự thật mà tôi đã chẳng muốn ai biết. Cho đến lúc ấy, thầy cô và các bạn đã ngạc nhiên đến mức nào. Họ ngạc nhiên vì sự hiểu chuyện và mạnh mẽ đến mức đau lòng.

Sau cái ngày ấy tôi sợ cái cảm giác bị xì xào bàn tán, đi đến đâu tôi cũng có cảm giác họ đang nói về câu chuyện của mình. Trong vô thức tôi không thể giữ vừng bình tĩnh như mọi ngày. Tôi bắt đầu lo lắng, sợ sệt, sợ người khác sẽ cười nhạo tôi, chỉ chỏ này nọ về tôi.

Tôi bắt đầu bước nhanh hơn đến trường cũng không giữ nụ cười, luôn chào hỏi mọi người nữa. Tôi chỉ muốn đến thật nhanh để thoát khỏi ánh mắt của mọi người. Cho đến lúc ấy tôi đã không thể chịu nỗi sự tàn nhẫn này. Từ gia đình đến những người xung quanh. Những đứa bạn đến an ủi tôi, thầy cô cũng động viên tôi. Nhưng tôi chẳng thể nào tiếp thu được gì.

Rồi dần dần tôi đánh mất đi bản thân. Bắt đầu lao vào con đường tội lỗi để xả những cơn giận dữ của mình. Tất cả mọi người đều thấy sự thay đổi theo chiều hướng xấu nhưng chả ai có thể lôi tôi quay về.

Họ định liên lạc với cô Tâm-người thân thiết và cũng hiểu tôi nhất. Nhưng cô đã bay vào Nam để giải quyết một số chuyện các nhân nên không hề biết chuyện gì cả.

Ba mẹ tôi thấy tôi như vậy thì cũng chả nói gì cả. Cũng đúng thôi vì họ chẳng buồn qua tâm đến tôi lâu lắm rồi. Họ giống như mỗi lần họ nhìn tôi đều như nhìn thứ gì đó kinh khủng lắm vậy.

Nỗi tuyệt vọng của tôi bây giờ đã trở thành nỗi đau mà tôi bây giờ chẳng thể bước ra được nữa. Tôi cứ lún sâu vào chúng, vì chỉ có vậy tôi mới cảm thấy bản thân được an ủi và cảm thấy tốt hơn.

Hằng ngày tôi đi học, nhưng giờ đi học chỉ cho có thành tích của tôi đã tụt dốc không phanh. Thầy cô và các bạn đều rất lo lắng. Nhưng cũng không ai khiến tôi trở lại được chỉ có thể nhìn tôi với đôi mắt buồn bã.

Ban đêm thì tôi lại núp trong phòng khóc hết nước mắt. Tự nói chuyện với những đồ vật xung quanh để tìm được một chút cảm giác gì đó để tôi có thể tồn tại và sống tiếp. Cứ như thế ngày qua ngày bệnh tình của tôi càng lúc càng nặng.

Đến mức bản thân tôi còn cảm thấy mình như phát điên vậy. Nhưng đương nhiên là tôi sẽ chả cho ai biết về điều đó cả. Rồi tôi cứ như vậy cho đến gần hết năm cấp 2.

Nhưng mặc dù vậy tôi vẫn biết được bản thân mình bây giờ có thể sẽ gây nguy hiểm cho người khác nên từ lúc đó tôi mới thật sự sống khép mình, không giao du với ai nữa cả. Dần dần tôi bỏ học chỉ ăn chơi và sống một mình quanh mấy bức tường bầu bạn.

Tôi cứ sống như vậy trong suốt một khoảng thời gian dài như thế. Bóng tối đã bao trùm lấy con người tôi, tôi như không còn ai để nương tựa nữa. Một mình sống trong sự cô đơn và cô lập chính mình.



Các bạn hãy cùng mình chờ xem chap tiếp theo để xem tiếp liệu số phận của Thảo sẽ ra sao? Có bượt qua được không? Và đặc biệt vẫn chưa tới đoạn cao trào đâu. Cùng mình chờ xem chap tiếp theo nhé❤️❤️❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nmhhappy