Ta muốn đi theo ngài, bái ngài làm sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhảy cửa sổ chạy mất, Tử Huyết cảm thấy chán vô cùng.
- Hết việc làm rồi, làm gì đây?
Cô cứ thế mà lang thang trên phố nhỏ vắng vẻ. Tử Huyết bắt đầu cảm thấy sai lầm khi đồng ý nhiệm vụ của Thiên Đế. Nếu quay qua đi tới Hoàng Thành lúc này quả thực chả vui tí nào. Tử Huyết đến Hoàng Thành bao lâu thì cư nhiên loạn bấy lâu. Cô cứ tới lúc nửa đêm canh ba, vừa điều tra vừa chọc phá lúc thì dọa ma, lúc thì giả làm thích khách chạy nhảy trên nóc nhà, người ở dưới chẳng thể nào ngủ được, quân lính chạy ầm ầm đến khi mệt lử. Tử Huyết vẫn luôn thích đùa dai như vậy.
Đang đi trên đường không mục đích, Tử Huyết đột nhiên dừng chân. Phía xa là một người đàn ông mặc một bộ áo đen tuyền, so với cô có vẻ hơi thấp hơn chút. Là Vong Gia. Cái tên đã rửa trôi người ở Minh Gia mà vẫn sót lại quận chúa đây rồi. Tử Huyết chưa bao giờ gặp hắn trên những phố xá tấp nập cạnh hoàng thành khi đi làm nhiệm vụ, nhưng thỉnh thoảng gặp triều đình thiên giới. Vong Gia thấy người quen, liền chạy tới chào hỏi tán gẫu rất bình thường như họ hàng với nhau. Có vẻ như hắn không hề biết rằng Tử Huyết đã rõ mồn một chuyện xấu của mình. Cô trả lời một cách cực kì qua loa của qua loa, và đến lúc đã bắt đầu thấy tên dở hơi trước mặt nói gì không rõ, Tử Huyết liền quay ra chọc ghẹo hắn. Sau một hồi nói nhăng nói quậy, Vong Gia cũng đành chịu thua trước miệng lưỡi của Diêm Vương nhà mình, lủi đi chỗ khác.
Ngay khi Tử Huyết nghĩ mình đã an phận và sẽ không có ai tới quấy rối nữa, từ đâu chui ra hai lão thổ địa của đất hoàng thành, gõ vai cô.
- Làm gì? - Tử Huyết rất cảnh giác hai thổ địa vừa đi đến gần thôi cô đã quay ra.
- Ô! Ông nhìn này là Diêm Vương nhỏ tuổi, người thiên giới. - Hai ông thổ địa cùng ồ lên một tiếng và nói cùng một câu.
- Hai người các ngươi đang làm cái trò quái gì đây?
- Lần đầu tham kiến, chúng thần kính chào Diêm Vương - Họ cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.
- Không còn việc gì nữa thì lui đi! - Tử Huyết lạnh nhạt nói.
Hai ông già có chút hơi rượu trong người nên thấy Tử thần mà không sợ mạn rạn rủ rủ cô đi uống rượu cho vui.
- Khoan đã Diêm La ngài có muốn hưởng chút rượu thịt thú vui nhân gian không? Hơ hớ...
- Ha, hay đấy. Ta đến đây được mấy hôm thấy cái thứ được gọi là rượu đó cũng rất ngon, các ngươi có lòng ta cũng không từ chối.
Cô thấy cũng có vẻ khá thú vị và đây là thời gian nghỉ dưỡng dài hạn của cô nên không việc gì phải làm gắt cả, liền đồng ý đi với hai ông thổ địa tới tửu lâu một chuyến.

oOo
Yên vị tại căn nhà nhỏ đổ nát, Hoa Dã Nguyệt vừa chăm sóc Lục Thất vừa nghĩ lại việc đã xảy ra và lời nói của Tử Huyết trước khi rời đi. Cô cảm thấy Tử Huyết nói đúng, cô đã quen với cuộc sống của một quý tộc - quá yếu đuối và thiếu cảnh giác. Cô nghĩ nếu đi theo Tử Huyết thì có thể sẽ học được cách trở nên mạnh mẽ hơn.
- Chủ nhân đang nghĩ gì thế?
Lục Thất để ý Hoa Dã Nguyệt ngồi cạnh đó đang cúi đầu ngẫm nghĩ gì đó, thấy tò mò nên hỏi một câu.
- À... Nói ra nghe có vẻ hơi kì nhưng... Cô nghĩ thế nào nếu chúng ta đi theo người lúc nãy?
Lục Thất trông có vẻ hơi ngạc nhiên, tiểu hồ yêu nhỏ hơi nghiêng đầu, rồi hỏi:
- Sao người lại định như vậy? Cô ta có vẻ không đáng tin lắm, mặc dù là một người tài giỏi...
- Cô quen người đó sao? - Hoa Dã Nguyệt bắt lấy sơ hở trong lời nói của Lục Thất. Cô từ đầu đã nghi ngờ thân phận người đã cứu mình kia không bình thường, nhưng không thể hỏi thẳng nên đổi lại cố gắng tìm kiếm.
- Ơ... Không, ta chỉ...
- Nói thật đi. - Hoa Dã Nguyệt nghiêm túc đến nỗi Lục Thất hơi sợ, đành vừa trưng ra vẻ mặt bị bắt lỗi vừa thành thật kể lại:
- Thực ra cô ta là... một thần tiên hạ phàm... Khi nhìn thấy kẻ đó, ta đã biết rồi... Nhưng người đừng quan tâm, thần tiên kiểu như cô ta chắc cũng chỉ là một kẻ vô danh người thiên giới thôi. Tiếp xúc với kẻ đó ta mới phát hiện cô ta chắc chắn trên thiên đình nổi tiếng là kẻ vô lại nên mới bị bắt hạ phàm.
Cô hoàn toàn không nghĩ lai lịch Tử Huyết đặc biệt như vậy. Một thần tiên, chắc chắn sẽ rất đáng học hỏi. Nhưng cô ta vô lại thật sự, tiếp cận cũng khó nữa là đi theo, cô ta sẽ chém chết người mất. Nhưng nghĩ lại, Hoa Dã Nguyệt vẫn muốn theo học, chắc gì đã thế. Cô nói với Lục Thất:
- Hôm nay nghỉ tạm ở đây, mai chúng ta sẽ quay trở lại nhà ở khu hẻo lánh gần rừng sau.
Lục Thất đã ngủ mất từ lâu. Hoa Dã Nguyệt cùng ngồi đó vừa ngủ vừa canh chừng.
oOo
Hai lão thổ địa rượu chè no say xong lăn ra ngủ, thấy vậy Tử Huyết cũng rời đi. Cô nhận ra đã đến giờ giới nghiêm, nhân gian cho rằng vào giờ này quỷ sẽ hoạt động mạnh nên cần được bảo vệ nghiêm ngặt. Tử Huyết đánh ngất hai tên canh cổng và đi vào mà không đeo lớp tàng hình. Có vẻ như cô đã nghĩ ra một trò đùa mới nào đó. Khi đã an phận ở trong sân của một điện nào đấy, Tử Huyết dụ binh lính đi chỗ khác rồi đốt lửa thần - lửa mà chỉ làm đồ vật cháy, không hại người, đốt cả điện đó thành tro tàn. Người trong điện chạy tán loạn ra ngoài, vừa hay lại là điện Thái hậu.
"Cải thiện tâm trạng" xong, Tử Huyết đi vào thư phòng của Hoàng Đế. Thư phòng vốn là một nơi khá quan trọng, lại còn là của Hoàng Đế thì phải biết độ bảo mật cao như thế nào. Thế mà cô vẫn vào được rất bình thường, gần như không gặp trở ngại nào. Tử Huyết tìm mãi không thấy thứ mình cần tìm. Tờ kế ước đáng ra phải ở đây chứ? Bực mình, Tử Huyết định sẽ đốt cả cái thư phòng cùng với đống giấy vụn chết tiệt ở trong đó. Nghĩ đến lần sau vẫn cần vật để "cải thiện tâm trạng" nên cô để lại thư phòng lộn xộn rồi rời đi.
oOo
Ngày hôm sau bắt đầu với một buổi sáng đẹp trời, cô hồ yêu nhỏ Lục Thất vừa tỉnh dậy, đã bị Hoa Dã Nguyệt nhồi cho một đống từ ngữ nhanh đến khó tin vào đầu và rời đi ngay tức khắc:
- Cô ở tạm đây đã ta đi tìm đồ ăn.
Lục Thất chẳng hiểu nổi chủ nhân có việc gấp hay gì nữa.
Hoa Dã Nguyệt hôm nay nhất định phải đi tìm cho bằng được Tử Huyết mới thôi. Ra khỏi căn nhà rách nát, Hoa Dã Nguyệt mặt che bởi một tấm vải trắng đi trong con phố lòng vòng mới phát hiện bản thân quả thực quá ngây thơ, làm sao cô có thể tìm thấy một vị thần tiên hạ phàm.
Đi không phương hướng, không mục đích như thế này nhanh chóng cô đã thấy hơi nản, ai mà biết được cuộc sống của một thần tiên sẽ ra sao cơ chứ?
- Làm thế nào đây?
Trong lúc Hoa Dã Nguyệt đang đi tìm Tử Huyết thì ngay trên những mái nhà cô đi qua, người cô tìm đang âm thầm quan sát cô.
- Ha, cô ta đang chê mình sống thọ quá sao? Chẳng có ai khi không lại muốn đi tìm gặp Diêm Vương cả.
Hoa Dã Nguyệt không biết cô là Diêm Vương nên làm cái việc ngu dốt như thế là chuyện bình thường, xét theo việc mức độ thân mật của Tử Huyết và Hoa Dã Nguyệt bằng không thì cô ta đi tìm cô là vì "quá thông minh" sao?
Tử Huyết hiện đang rất rảnh rỗi. Cả ngày ngoài trừ ra vào hoàng cung thì là theo dõi Hoa Dã Nguyệt để bảo vệ cô ta, viên đan dược cô đưa cho Lục Thất tạm thời chưa có tác dụng. Cô hoàn thành hết mấy di nguyện của những người còn lại rồi còn mỗi cái này thôi. Phiền chết đi được! Con người đang được bảo vệ kia suốt ngày làm mấy việc thể hiện sự thông minh có thừa kìa.
Xem Hoa quận chúa làm mấy trò dư thừa thật sự rất tốn thời gian của Tử Huyết. Cô thấy mấy trò của bản thân vui hơn rất nhiều nên quyết định xuống "chơi" cùng quận chúa nhỏ bé.
Tử Huyết lấy trong tay áo ra một con rắn đen trực tiếp ném thẳng lên người Hoa Dã Nguyệt từ trên cao xuống.
- Á... rắn!!! - Hoa Dã Nguyệt sợ quá, hét toáng lên. Cô rất sợ rắn, hồi nhỏ có lần chạy chơi trong rừng bị rắn cắn, suýt nữa thì mất mạng.
Tử Huyết nhảy xuống đứng trước mặt Hoa Dã Nguyệt, mặt lạnh thờ ơ mắt thể hiện rõ ý cười.
- Cứu ta với. - Mắt Hoa Dã Nguyệt long lanh ánh nước hướng đến chỗ Tử Huyết cầu cứu.
- Muốn tìm ta làm gì?
- Giúp ta bỏ nó trước đã, ta sợ!
- Điều kiện của ngươi chẳng thú vị, ta từ chối. Ngươi trả lời, ta cũng không muốn biết nữa, vậy nhé ta đi đây.
- Ta muốn đi theo ngài, bái ngài làm sư!
- Ta không có ý định nhận đồ đệ, cũng không nhận đồ đệ ngu như ngươi đâu.
Tử Huyết làm xong nhiệm vụ sẽ quay lại âm phủ trăm công nghìn việc lấy đâu ra thời gian để làm mấy chuyện tốn thời gian như nhận đồ đệ.
- Ta không sợ những cái khác nhưng ta sợ nhất là con rắn, ta không dám đụng vào nó đâu, làm ơn mà. - Hoa Dã Nguyệt sợ tới phát khóc, cô cố gắng hất con rắn đang trườn bò trên người mình xuống.
Bóng người Tử Huyết vừa quay người định rời đi, bỗng khựng lại. Tại sao Hoa Dã Nguyệt lại giống người đó đến mức vậy cơ chứ? Một người mà Tử Huyết ngày nhớ đêm mong, khiến cô sống trong cuộc sống chỉ toàn màu đen này.
- Đứng yên đi, nó sẽ tự đi xuống.
Như lời cô nói nó tự khắc bò xuống chui về tay áo cô.
- Tốt nhất là nên cút xa tầm mắt ta ra. - Tử Huyết lạnh giọng nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bachhop
Ẩn QC