Chương 17+18+19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên kia Mộ Dung Phong đang quỳ xuống thi lễ với Hoàng thượng và Hoàng hậu, thái độ ôn hòa cung kính – "Mộ Dung Phong thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu" – Giọng nói dịu dàng tự nhiên, nghe như một làn gió ôn hòa thoảng qua, thể hiện sự thoải mái, vừa không có vẻ hèn mọn lại không có vẻ cuồng vọng, tất cả hành động đều tự nhiên thoải mái.

Hoàng thượng giật mình, nghe giọng nói này, nhất định phải là một tiểu cô nương thanh tú: "Ngươi ngẩng đầu lên."

Hoàng hậu sửng sốt, thầm nghĩ, Hoàng thượng thế này là làm sao đây, sao lại hỏi như vậy, tinh thần còn có vẻ hoảng hốt, chẳng lẽ mị lực của Mộ Dung Tuyết còn chưa chín mùi mà Hoàng thượng đã không thể cưỡng lại.

Nhìn về phía Mộ Dung Phong, trong lòng có chút lo lắng, nàng thích tiểu cô nương dịu dàng bình thản này, so với Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Phong càng khiến nàng yêu thương, gả cho đứa con không nên thân của mình vẫn không có gì đáng phàn nàn, dù trước đây nàng có cự hôn, nhưng cũng không khiến cho Hoàng hậu ghét giận, đổi lại chính mình sợ cũng không thể đáp ứng.

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, không vội vàng hấp tấp, trong lòng tự nhủ: Hoàng thượng này thật quá thất lễ đi. Nhưng khuôn mặt vẫn bình thản như nước, trầm ổn im lặng, lẳng lặng nhìn Hoàng thượng trước mặt.

Người đàn ông trước mặt ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, thái dương mới có chút tóc bạc, trên mặt không có nhiều nếp nhăn, chỉ có chút tang thương giấu ở đáy mắt, ánh mắt thoạt nhìn lạnh lùng, không dễ cho người ta cảm giác thân thiện, nhưng lại mang theo vẻ sâu sắc đánh giá người trước mặt, một cỗ khí vương giả chuyển động quanh thân mình, khiến người ta sinh lòng kính trọng.

Mấy ngày nay, Mộ Dung Phong đã lật xem lại lịch sử của vương triều Đại Hưng, vị Hoàng đế này là triều đại thứ tư, tại vị đã được hai mươi lăm năm. Mộ Dung Phong nghĩ: Có thể cai trị được vương triều Đại Hưng thành được bộ dáng thế này, cũng có thể coi là minh quân, tạm thời bỏ qua sự vô lý của hắn đi.

Mà Hoàng thượng lúc này cũng đang âm thầm đánh giá Mộ Dung Phong, đứng trước mặt hắn mà không có ý e ngại gì, không giống như Mộ Dung Tuyết, khi thấy mình trên mặt mang niềm kính sợ, đáy mắt ẩn giấu thẹn thùng, Mộ Dung Phong hoàn toàn không như thế, tự nhiên thoải mái đứng nhìn lại Hoàng thượng. Ánh mắt mát lạnh, biểu tình ôn hòa, đáy mắt cũng ẩn giấu ý thăm dò tìm hiểu, nhưng cũng không đến mức làm cho Hoàng thượng cảm thấy quá đường đột, mi thanh mục tú, thanh lệ thắng tiên, dung nhan cũng không hề thua kém Mộ Dung Tuyết, có phần tự nhiên hơn nhờ phục sức giản dị thanh tân, lại còn gian mày bờ môi rất là ưu nhã, lịch sự tao nhã dịu dàng, nhìn thật thân quen. Mặc một bộ váy màu tím nhạt, màu sắc nhẹ nhàng như hoa sen trong hồ, đầu cành đinh hương, hành động cũng đoan trang dịu dàng, tóc đen xõa trên vai, buộc túm lại bằng một dài lụa mềm, chỉ có một con chuồn chuồn ngọc khe khẽ rung rinh mỗi khi nói cười cử động. Không có Mộ Dung Tuyết tinh xảo hoa lệ, đã có Mộ Dung Phong trầm tĩnh tự nhiên. Hai người thật sự là mỗi người một vẻ, không nên quá so xét chi li, đúng là bách hợp cùng với mẫu đơn, người trước thánh khiết người sau ung dung.

"Ngươi là phi tử của Nhuệ nhi?" – Hoàng thượng ngữ khí hiền hòa hơn rất nhiều, nhìn một nữ tử xinh đẹp như vậy, hắn thật không thể làm mặt lạnh được, Mộ Dung Phong này thật không giống với Mộ Dung Tuyết, nhưng không hiểu sao lúc ấy Mộ Dung Thanh Lương lại quyết định giữ hay bỏ, đổi lại là hắn chắc là chẳng bỏ được ai.

Mộ Dung Phong mỉm cười, không hề e sợ, gật đầu.

Đang định mở miệng nói thì Tư Mã Nhuệ chạy về phía này, hắn chắc vẫn đang kiếm tìm hình bóng Mộ Dung Phong trong ấn tượng, cả người mang theo khí tức nguy hiểm, đi lướt qua Mộ Dung Tuyết lúc này mí mắt không nâng lên được một chút, sợ tới mức run rẩy nắm tay tam tỷ của mình không rời.

Bên kia Ngô Mông nói nhỏ với thê tử của mình Mộ Dung Du: "Sao ta thấy tam muội so với trước kia không giống nhau, ý ta là cử chỉ sao có vẻ tự tin hơn, chứ không nói tới dáng vẻ bề ngoài...mặc dù ta cũng thấy bộ dáng tam muội đẹp hơn trước kia, chẳng lẽ lại như đại tỷ nói, khỏi bệnh rồi tính tình cũng đổi khác sao?"

Mộ Dung Du mỉm cười: "Thiếp cũng còn thấy khó hiểu nữa là. Trước kia làm sao to gan được như này, thấy Hoàng thượng còn không sợ tới mức sắc mặt thay đổi sao, có lẽ đại tỷ nói là sự thật, ban đầu nghe đại tỷ nói tiểu muội là nhờ tam muội cứu ra, thiếp còn không tin, nhưng xem thế này, không chừng là thật, thiếp rất muốn hỏi nàng đã làm thế nào mà thuyết phục được Tứ thái tử bướng bỉnh ấy. Thiếp còn tưởng không ai khuất phục được hắn chứ. Nhưng bây giờ không biết nàng sẽ đối phó ra sao với Tư Mã Nhuệ đây, thiếp thấy hắn phát điên lên rồi, có chuyện gì mà tức giận ghê gớm vậy nhỉ?!"

"Mộ Dung Phong!" – Tư Mã Nhuệ bước từng bước tới trước mặt Mộ Dung Phong, tóm lấy cánh tay nàng, hắn đang không biết tìm Mộ Dung Phong ở đâu thì Vương Bảo liếc mắt một cái, nói người mặc áo tím kia chính là Mộ Dung Phong, hắn nhìn tới một cái xem Mộ Dung Phong mật lớn đến đâu – "Người vừa trở về không biết điều ở lại trong phủ còn chạy ra vườn làm loạn cái gì? Một chút quy củ cũng không hiểu! Có phải muốn chết hay không?"

Mộ Dung Phong ngẩng đầu, mỉm cười nửa thật nửa giả nói: "Tứ thái tử, ngài nhẹ nhàng một chút có được không, hay người tính trực tiếp xử phạt thể xác đây? Tốt xấu gì cũng phải cho ta một cơ hội giải thích chứ."

"Nhuệ nhi, chớ có vô lễ" – Thái Hậu bực mình nói – "Cái gì mà chạy ra vườn làm loạn, Phong nhi trở về liền đến thăm ta, ta cùng nàng đi hoa viên ngắm hoa, ngươi ở đâu tự dưng hầm hầm chạy đến, có mau buông Phong nhi ra không?"

Tư Mã Nhuệ sững sờ ngây ra, nhìn khuôn mặt tươi sáng trước mắt, nói từng chữ, từng chữ một: "Bạch! Mẫn! Sao lại là ngươi? Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ vậy?"

Mộ Dung Phong điềm điềm tĩnh tĩnh cười: "Tứ thái tử, ngài lại đùa rồi, cái gì Bạch Mẫn chứ? Phong nhi tất nhiên là nữ rồi, Tổ mẫu nhỉ."

Tư Mã Nhuệ thân hình cứng đờ, bao nhiêu hình ảnh thay nhau hiện lên trước mặt hắn không thể chắp nối. Nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong, làm sao có thể?! Làm sao có thể như vậy?! Bạch Mẫn và Mộ Dung Phong cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Nhất thời, hắn cảm thấy trong đầu lộn xộn thành một đám, hơn nữa, Mộ Dung Phong này hoàn toàn khác với Mộ Dung Phong trong ấn tượng của hắn, cứ như gỗ mục đột nhiên nở hoa vậy, cảm xúc trong lòng thật hỗn loạn, dường như có điểm thất vọng, có điểm mờ mịt. Hắn tuyệt đối sẽ không thích Mộ Dung Phong, nữ nhân nhàm chán như thế, cái đồ mỹ nhân đầu gỗ, không có gì thú vị cả  nhưng mà nữ nhân trước mặt này rốt cuộc là ai đây? Bạch Mẫn hay là Mộ Dung Phong? Trong khoảng thời gian ngắn, điều duy nhất Tư Mã Nhuệ có thể làm là cầm tay Mộ Dung Phong đứng ngây một chỗ, hắn cảm thấy mình thật giống thằng ngốc.

"Nhuệ nhi, buông Phong nhi ra!" – Thái hậu đi tới kéo Tư Mã Nhuệ một cái, có phần khó hiểu trước phản ứng của tôn nhi, dường như nhìn thấy chuyện gì khủng khiếp lắm nên mới có vẻ ngơ ngác thế, nhưng Mộ Dung Phong chỉ thản nhiên cười, cũng không phản ứng gì – "Phong nhi rõ ràng là nữ, con làm sao vậy, ban ngày ban mặt lại nói mơ à!"

Tư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong chằm chằm, vẫn còn mơ hồ, buông lỏng tay ra, Mộ Dung Phong khẽ cười cười, hướng Thái hậu thi lễ rồi nhẹ nhàng nói – "Tạ ơn Tổ mẫu" – Ánh mắt nhẹ nhàng thoáng thấy Tư Mã Nhuệ chợt cười, nụ cười mang theo mấy phần tà ác, không có bất kỳ ai nhận ra, mọi người đều chỉ chú ý đến Mộ Dung Phong cũng không để ý đến Tư Mã Nhuệ đã bình tĩnh trở lại, thoạt nhìn chỉ thấy hắn có vẻ ngây ngốc.

"Ngươi rốt cuộc là Mộ Dung Phong hay là Bạch Mẫn?" – Tư Mã Nhuệ nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, hoàn toàn không nhìn ánh mắt của những người khác, cũng không để ý tới Tổ mẫu ngăn cản, bây giờ hắn phải làm cho rõ ràng, Bạch Mẫn và Mộ Dung Phong rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

"Ta đương nhiên là Mộ Dung Phong rồi" – Mộ Dung Phong điềm tĩnh nói, ánh mắt trong trẻo mà cười thầm trong bụng – "Bạch Mẫn là ai vậy? Tứ thái tử, ngài sao vậy? Có phải nhận nhầm người rồi không?"

"Ta không phải người mù, làm sao nhận nhầm người được" – Tư Mã Nhuệ tức giận, thở ra một hơi, nhìn Mộ Dung Phong oán hận nói – "Đi, Mộ Dung Phong, cùng ta về tính sổ tiếp" – Nói xong bèn xoay người bước đi, bước được hai bước lại quay đầu nhìn Mộ Dung Phong, lớn tiếng nói – "Mộ Dung Phong! Theo ta trở về!"

Mộ Dung Phong trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, đi, chúng ta về rồi nói sau, đánh lừa ngươi chút cho vui. Trên mặt vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ, tựa hồ không có gì xảy ra, hướng Thái hậu, Hoàng thượng Hoàng hậu và những người khác thi lễ nhanh rồi đi theo Tư Mã Nhuệ.

Khi đi lướt qua cạnh Mộ Dung Thiên, nàng bỗng lẳng lặng nhỏ giọng ngoài Mộ Dung Thiên ra không ai có thể nghe được thản nhiên nói: "Mộ Dung Thiên, nếu việc không thành, e là ngươi phải gọi Mộ Dung Tuyết một tiếng nương nương rồi."

"Mộ Dung Phong nhanh lên!" – Tư Mã Nhuệ đã đi đến lối ra của hoa viên, chẳng thèm ngoái lại lạnh lùng quát.

Mộ Dung Phong bước nhanh tới bên cạnh Tư Mã Nhuệ, quay lưng về phía mọi người, đưa mắt nhìn Tư Mã Nhuệ, nói bằng giọng cũng lạnh băng như thế: "Tứ thái tử, tinh thần ngươi tốt thật đấy, nói to như thế đẻ làm gì, muốn dọa chết người à, tim ta cũng bị ngươi dọa đến vỡ ra mất rồi."

"Mộ Dung Phong!" – Tư Mã Nhuệ quả thật bị nữ nhân này làm cho tức chết thôi, dù nàng có thật là Bạch Mẫn cũng vậy, người nhìn bên ngoài hiền lành thế, nhưng thực tế rất là ngang bướng – "Ngươi ngậm miệng lại cho ta!"

Mộ Dung Phong bĩu môi một cái – "Được rồi, Tư Mã Nhuệ, là ngươi nói đấy nhớ, ta câm miệng liền đây." – nói xong đôi môi mím lại, không hề hé răng, bước về phía trước, không thèm quan tâm để ý gì đến Tư Mã Nhuệ.

Tư Mã Nhuệ sững lại, xú nha đầu này thật đúng là "đáng ghét"!

"Yên Ngọc, mau mau đuổi theo chủ tử của ngươi, nếu Tư Mã Nhuệ làm điều gì quá đáng, ngươi mau báo cho ta biết" – Thái hậu lập tức phân phó Yên Ngọc đuổi theo, trong lòng vô cùng lo lắng cho Mộ Dung Phong, cũng may, Tư Mã Nhuệ này tuy rằng ngỗ nghịch, nhưng cũng chưa bao giờ động thủ đánh nữ nhân, có lẽ sẽ không động thủ với Mộ Dung Phong, nhưng cũng vẫn phải đề phòng, vẫn phải cho Yên Ngọc theo dõi sự tình.

"Dạ, Thái hậu nương nương, nô tỳ xin đi ngay. Nhất định sẽ không để cho chủ tử có việc gì" – Yên ngọc vội vội vàng vàng đuổi theo đoàn người phía trước, Vương Bảo cũng lặng lẽ theo sau, thiết nghĩ, lần này chắc sẽ náo nhiệt lắm đây, chỉ mong không xảy ra chuyện gì đáng tiếc!

Trở về phủ Tứ thái tử, vừa qua cửa, Mộ Dung Phong đã khoái trá ngồi xuống ghế đá, ngắm nhìn hoa cỏ cây cối trong viện, thể hiện bộ dáng vui vẻ tiêu dao, hoàn toàn không quan tâm biểu tình tức giận của Tư Mã Nhuệ, thậm chí còn coi như hoàn toàn không thấy trước mặt có người đứng.

"Mộ Dung Phong! Ai cho ngươi ngồi, đứng lên mau!" – Tư Mã Nhuệ tức giận lắm đây, xú nha đầu này coi hắn như người vô hình, tự nhiên ngồi xuống thoải mái ngắm nhìn xung quanh, cứ như không biết là hắn đang tức giận vậy, nàng nghĩ nàng là ai cơ chứ? Nghĩ mình là tứ thái tử phi muốn làm gì thì làm sao? Kể cả thế hắn cũng xử lý được.

Mộ Dung Phong mí mắt không động đậy chút gì, cứ ngắm nhìn chậu hoa cúc với những đóa hoa nhỏ nhắn xinh đẹp, coi như không nghe thấy gì hết, trên mặt còn mang theo nụ cười thích thú.

"Mộ Dung Phong! Ngươi điếc rồi sao? Ta nói, ngươi đứng lên!" – Tư Mã Nhuệ tức giận cực độ, thiếu chút nữa là túm lấy Mộ Dung Phong mà lôi dậy, đồng thời khoát tay, hướng về phía đám nô tỳ xung quanh lớn tiếng quát: "Các ngươi cút hết đi cho ta!"

Đám nô tỳ lập tức tản ra rất xa, Yên Ngọc, Vương Bảo và Xuân Liễu mặc dù rất lo lắng cho Mộ Dung Phong nhưng cũng không dám ở lại, đành yên lặng trốn vào một góc, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, nếu thực sự không ổn, có lẽ phải đi kiếm viện binh.

Mộ Dung Phong nghe mọi người tản đi hết, đứng dậy khỏi ghế đá, tiếp túc ngắm hoa của nàng, vẫn không thèm để ý tới Tư Mã Nhuệ.

"Mộ Dung Phong, ngươi giải thích cho ta một chút, rốt cuộc chuyện Bạch Mẫn là thế nào?" – Tư Mã Nhuệ ngồi xuống ghế đá, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Phong – "Nếu nói láo, cẩn thận ta lập tức hưu ngươi, trả ngươi về Mộ Dung vương phủ!"

Mộ Dung Phong vẫn như cũ không nói lời nào.

"Mộ Dung Phong...!" – Tư Mã Nhuệ thật sự, tức giận đến cực độ, đứng dậy, đứng trước mặt Mộ Dung Phong quát lớn – "Lập tức nói cho ta rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

"Ngươi hùng hổ cái gì?" – Mộ Dung Phong sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói – "Tư Mã Nhuệ, ngươi định biến mình thành loại tiểu nhân lật lọng sao? Là ngươi bảo ta câm miệng trước, ta ngậm miệng rồi, ngươi lại hỏi ta cái gì mà Bạch Mẫn, ta đâu biết Bạch Mẫn gì chứ, cố tình bắt lỗi phải không? Đừng có lấy hưu ra mà làm ta sợ, ta còn mong ngươi hưu ta quá đi chứ, ngươi có tin tự ta cũng có thể hưu ngươi! Tổ mẫu cho ta cái kim bài đối với hoàng tử hoàng tôn các ngươi như thượng phương bảo kiếm đối với dân chúng bình thường, đều có đại quyền sinh sát như nhau, giết ngươi thì không chắc, nhưng trị tội ngươi thì cũng có mấy phần khả năng đấy."

Tư Mã Nhuệ sửng sốt.

"Bạch Mẫn là ai? Do đâu mà biết?" – Lần này đổi lại là Mộ Dung Phong hỏi, biểu tình thật không thể khiến cho người ta hoài nghi.

Tư Mã Nhuệ thật vô cùng sửng sốt, Mộ Dung Phong này rốt cuộc là thật hay giả đây? – "Bạch Mẫn là một vị công tử" – Hắn dừng một chút rồi trả lời theo bản năng – "Gặp ở Túy Hương Lâu, hắn gặp ta để tìm Mộ Dung Tuyết"

"Vậy ngươi nên đi tìm Mộ Dung Tuyết" – Mộ Dung Phong không quan tâm lại quay đầu đi, tiếp tục ngắm bồn hoa cúc, kỳ thực là vì trên môi muốn che giấu nụ cười sắp bật ra đến nơi, quay lưng về hướng Tư Mã Nhuệ mà nói – "Ngươi không đồng ý sao? Bạch Mẫn là một vị công tử mà, ngươi không đến mức hoài nghi Mộ Dung Phong ta là nam nhân chứ? Mộ Dung Thanh Lương gan lớn bằng trời cũng không thể nào đưa một nam nhân đến. Túy Yên Lâu là nơi nào? Nghe tên đã biết là phường son phấn, nơi như thế con gái nhà gia giáo như ta có thể đến sao?"

Tư Mã Nhuệ rõ ràng cảm thấy lời Mộ Dung Phong nói là cố ý, nhưng không chỉ ra được chỗ nào không đúng.

"Còn nữa" – Mộ Dung Phong bỗng nhiên nói tiếp – "Hắn gặp ngươi để tìm Mộ Dung Tuyết làm gì, nếu muốn gặp Mộ Dung Tuyết thì phải đến Mộ Dung vương phủ chứ, sao phải tới tìm ngươi?"

Tư Mã Nhuệ sững người, tức giân đặt mông ngồi xuống, không thèm để ý đến Mộ Dung Phong.

"Chẳng lẽ..." – Khuôn mặt Mộ Dung Phong bỗng nhiên xuất hiện gần sát trước mặt Tư Mã Nhuệ, rồi lại lùi ra xa – "Hắn và ta trông rất giống nhau sao? Ta cũng muốn gặp đấy nha. Nếu ngươi tìm được người, nhất định phải dẫn ta đến làm quen với vị Bạch Mẫn công tử này đấy nhé. Phải để cho vị Bạch công tử này dạy dỗ, nếu không gặp được, thật là đáng tiếc."

Phản ứng duy nhất của Tư Mã Nhuệ chỉ có thể là cười khổ: "Mộ Dung Phong, ngươi nói thật hay đùa vậy?"

"Tất nhiên là thật rồi" – Mộ Dung Phong giương mắt nhìn, có vẻ thành thật trả lời, đáy mắt còn cố giấu ý cười, đồ ngốc, chính nàng bày ra trò này đấy, nhưng nàng sẽ nhất quyết không thừa nhận với hắn, xem hắn làm thế nào bây giờ, ta cứ không thừa nhận ta là Bạch Mẫn đấy, xem ngươi làm gì được ta nào. Muốn chơi, chúng ta phải chơi cho thật thống khoái!

"Xuân Liễu!" – Mộ Dung Phong hô một tiếng, Xuân Liễu lớn tiếng đáp lại rồi lập tức đi tới, Mộ Dung Phong nhìn nàng mỉm cười nói – "Đi bảo nhà bếp làm chút điểm tâm, ta đói bụng quá, vừa về đi gặp Tổ mẫu luôn, đã kịp ăn uống gì đâu" – Lại quay đầu nhìn Tư Mã Nhuệ – "Tứ thái tử, ngươi có muốn ăn cơm không? Hay lại đi nơi khác ăn, nghe nói ngươi cũng không có thói quen ở lâu trong phủ, nếu có việc cần làm, ta cũng không giữ đâu." – Nói xong, cười nhẹ, không nhanh không chậm rời đi, để lại Tư Mã Nhuệ một mình bực bội hờn dỗi.

Tư Mã Nhuệ trong lòng tức giận lắm lắm, mà lại không bộc phát ra được, cũng cảm thấy Bạch Mẫn có vẻ kỳ quái, nhưng biểu tình của Mộ Dung Phong lại không giống như đang nói dối, thật sự là kỳ quái, nếu như là lừa dối, thật sự có thể sao? Suy đi nghĩ lại, hai người họ quả thật dung mạo vô cùng giống nhau, cứ như huynh muội sinh đôi vậy. Nhưng mà Mộ Dung Phong thật là gan lớn thế sao? Nàng không phải là người cực kỳ yếu đuối chất phác sao?

Vậy Bạch Mẫn có phải là một nhân vật có thực không?!

Mộ Dung phu nhân cảm thấy thật đau lòng.

Bốn nữ nhi đều do chính mình đứt ruột sinh ra, Mộ Dung Phong tuy không được nổi bật như các chị em, nhưng cũng là con của bà và Mộ Dung Thanh Lương. Dù nàng không phải do chính bà nuôi lớn, nhưng mười mấy năm nay nàng cũng lớn lên trong sự yêu thương, chăm sóc, che chở của mẫu thân của bà. Nhưng hình như Mộ Dung Thanh Lương vẫn không thích đứa con gái thứ ba không có tiền đồ này, nên mới nảy ra ý định để Mộ Dung Phong xuất giá thay cho tiểu muội Mộ Dung Tuyết.

Hôm nay trong hoa viên thấy Tư Mã Nhuệ lớn tiếng với Mộ Dung Phong, nhìn thấy đứa con gái này lại không hề tỏ vẻ phẫn nộ, ủy khuất gì, chỉ thể hiện sự nhẫn nại, điều này càng làm cho bà đau lòng hơn.

Nghĩ đến điều này, Mộ Dung phụ nhân càng cảm thấy giận phu quân của mình. Đường đường là Tể tướng đương triều, nhưng ngay cả nữ nhi của mình cũng không bảo vệ được, biết rõ Tư Mã Nhuệ là dạng người nào nên liền không ngần ngại hy sinh hạnh phúc cả đời của đứa con gái khác để bảo toàn hạnh phúc cho đứa con gái mà mình yêu quý nhất. Thật sự là không có đạo lý!

Nhìn thấy tiểu nữ nhi Mộ Dung Tuyết được phu quân cùng mọi người yêu thương, che chở, rồi lại thấy cuộc sống hạnh phúc của Mộ Dung Thiên, Mộ Dung Du sau khi được gả đi, Mộ Dung phu nhân càng thấy tam nữ nhi Mộ Dung Phong thật đáng thương.

Mộ Dung Thanh Lương đương nhiên không biết phu nhân của mình đang nghĩ gì, tiến đến gần, nhẹ giọng nói, "Phu nhân, nàng có cảm thấy tam nha đầu so với trước kia hoàn toàn không giống nhau không? Không chỉ khiến Thái hậu vui vẻ, ta nghe Thiên Nhi nói hình như Thái hậu rất yêu thương tam nha đầu, người thường lệnh cho Đức công công gọi tam nha đầu đến Tường Phúc cung trò chuyện. Hơn nữa Thiên Nhi còn nói người làm cho Tư Mã Nhuệ thả Tuyết Nhi ra cũng chính là tam nha đầu. Chẳng lẽ căn bệnh kia thật sự khiến tam nha đầu thay đổi sao?"

"Cái gì tam nha đầu chứ," Mộ Dung phu nhân nhíu mày, không vui nói, "Lão gia, tam nha đầu cũng có tên có họ, người sao lại hở chút gọi nàng 'tam nha đầu' này, 'tam nha đầu' kia không khác chi một nha hoàn bình thường chứ. Hơn nữa tốt xấu gì thì hiện giờ nàng cũng là Tứ thái tử phi, nếu lỡ bị Thái hậu nghe được, sợ là khiến người tức giận."

Mộ Dung Thanh Lương sửng sốt, khó hiểu hỏi, "Phu nhân, nàng tại sao lại tức giận?"

"Không có việc gì." Mộ Dung phu nhân thở dài, có lẽ đây chính là vận mệnh của Mộ Dung Phong, bà thật sự cũng không thể giúp này chuyện gì. Nếu bệnh khiến tâm tính của nàng thay đổi, nhưng nhờ vậy có thể khiến Thái hậu vui vẻ, xem ra Hoàng hậu cũng đối với nàng rất tốt, không chỉ vậy nàng còn có thể làm cho Tư Mã Nhuệ cứu tiểu muội ra, thì cứ nói chính là phúc khí của nàng đi. "Thiếp chỉ đột nhiên cảm thấy tội cho Phong Nhi."

Nghe vậy Mộ Dung Thanh Lương dừng lại, đem những gì muốn nói nuốt trở vào trong, quay đầu lại nhìn đại nữ nhi Mộ Dung Thiên của mình đang đứng ngẩn người. Nhìn theo ánh mắt ngơ ngác của nữ nhi, Mộ Dung Thanh Lương nhìn thấy Hoàng thượng gương mặt mỉm cười đang bắt chuyện với tiểu nữ nhi Mộ Dung Tuyết của mình. Hoàng thượng biểu tình hòa nhã, ánh mắt ái muội, còn tiểu nữ nhi gương mặt thẹn thùng, cúi đầu không nói gì, chỉ là ngẫu nhiên hơi hơi gật đầu. Trong lòng Mộ Dung Thanh Lương đột nhiên cảm thấy lo lắng, một cảm giác xấu làm cho y cảm thấy lạnh người tuy lúc này mặt trời mùa thu vẫn chiếu những tia nắng ấm áp lên người y.

Mộ Dung Thanh Lương lạnh, trong lòng Mộ Dung Thiên càng lạnh hơn.

Vừa rồi khi rời đi, câu nói nhẹ nhàng của Mộ Dung Phong chẳng khác gáo nước lạnh tạt lên người nàng, làm dập tắt mọi hy vọng trong lòng. Lần này mở gia yến, Mộ Dung Thiên hy vọng sẽ xin cho Mộ Dung Tuyết một thân phận tương đối đặc thù, nguyên lai nàng muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC