CHƯƠNG 13: Tỏ rõ thái độ muốn day dưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay sinh nhật bà Lee Dong gun, cả gia đình Jiyeon cùng Dì Hai Dì ba đến nhà hàng trong thành phố chúc mừng sinh nhật. Đến lúc cô định đứng lên đi tolet liền nghe thấy tiếng nói:" Ồ nhìn xem không phải Kim thị trưởng đấy sao??"
Nghe xong lời chồng mình nói, dì Ba của Donggun nhìn nhìn xung quanh, sau đó rất hưng phấn nói: "Là anh ta, là anh ta, tuyệt đối đúng là Kim thị trưởng, không ngờ rằng hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy Kim thị trưởng!" Nói xong hai người không bận tâm tới Jiyeon, mà nhìn chằm chằm vào hướng mà Jiyeon ở đó.
"Nhanh nhanh gọi hai chị ấy ra đây, nếu không thì tiến vào thuê chung một gian phòng đi, không biết mấy người bọn họ ở phòng nào nữa". Dì Ba đẩy đẩy chồng của mình, ý bảo ông ta trở về gọi người trong nhà đi ra đây, không thể bỏ qua cơ hội nhìn thấy Taehuyng, nhưng chồng dì Ba lại không để ý.
Jiyeon nghe giọng điệu của chồng dì Ba Donggun khi vừa mới nhận ra Taehuyng, cô còn tưởng rằng bọn họ cùng với Kim Taehuyng có qua lại chứ, kết quả chẳng qua là giống như người hâm mộ trông thấy thần tượng mà thôi, nhìn dáng vẻ của bọn họ là muốn chờ xem Taehuyng tiến vào gian phòng nào rồi mới rời đi. Jiyeon cũng xoay người lại, quả nhiên thấy Taehuyng bị một đám người rất đông đang vây quanh, ngoại trừ hai người ngoài nhìn lạ mặt, còn lại mọi người đều là thuộc hạ của Ki. Taehuyng, Nam thư ký đang ở đó chỉ là không nhìn thấy Yoo trưởng phòng đâu.
Taehuyng mỗi ngày đều phải tham gia những bữa tiệc như vậy không thấy mệt mỏi sao, cho dù khách sạn cao cấp tới đâu nhưng ăn nhiều cũng thấy mệt mỏi chứ. Jiyeon đang nhàm chán suy nghĩ, lại thấy Nam thư ký hướng về phía cô nhìn nhìn. Cô liền phát hoảng, thấy Nam thư ký nhìn cô cười cười, vì thế cũng thừa dịp người khác không chú ý cô hơi chút gật đầu chào. Sau đó chỉ thấy Nam thư ký cùng Kim Taehuyng nói gì đó, Taehuyng vừa nghe vừa xoay đầu lại hướng sang bên này nhìn thoáng qua. Jiyeon bị nhìn thấy liền đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vị họ Kim này sẽ không định đến đây chào hỏi chứ.
Sợ cái gì thì cái đó đến, quả nhiên Taehuyng mang theo người đã đi tới, Jiyeon vội vàng cúi đầu, trong lòng còn ôm một tia may mắn, hy vọng Taehuyng chỉ là muốn đi tới gian phòng của anh mà thôi.
"Jiyeon, thật trùng hợp, em cũng ở trong này ăn cơm sao?" Giọng nói của Taehuyng mang theo ý cười vang lên ở trên đỉnh đầu của cô.
Jiyeon không cần nhìn cũng biết vẻ mặt hiện tại của hai người ở bên cạnh cô là như thế nào, đơn giản chính là há miệng, trợn mắt, vẻ mặt đông cứng lại. Cô ngẩng đầu lên cười nói: "Đúng vậy, thật trùng hợp ngẫu nhiên".
"Hai vị này là.......? Taehuyng cũng không có ý định chào hỏi xong rồi đi, ngược lại còn muốn Jiyeon giới thiệu hai người đang thất thần đứng ở bên cạnh cô.
Jiyeon giới thiệu qua loa dì Ba cùng chồng dì Ba của Donggun cho anh, lúc này hai người kia dường như mới trở lại bình thường, nhưng cũng không dám bắt tay với Taehuyng chỉ là cúi đầu, không ngừng nói: "Xin chào Kim thị trưởng, xin chào Kim thị trưởng". Hoàn toàn không có dáng vẻ khoa trương như ngày thường.
Taehuyng cười cười bảo bọn họ không cần khách sáo, lại thuận miệng hỏi một câu là có phải là bữa tiệc gia đình hay không, kết quả là dì Ba Donggun đem toàn bộ chuyện này nói ra giống như là đang báo cáo công việc. Kim Taehuyng nghe xong nhìn bọn họ nói: "Hóa ra hôm nay là sinh nhật trưởng bối, tình cờ biết được, nếu không chê thì tôi cũng muốn đến gặp cụ bà, được chứ?"
Nhìn đôi vợ chồng kia đã kích động đến mức sắp quỳ xuống trước Taehuyng, trong lòng Jiyeon vốn là rất vui sướng lại vừa cảm thấy mất mặt thay cho bọn họ, đối với Taehuyng lễ phép nói: "Chuyện này chúng tôi làm sao dám đảm đương, Kim thị trưởng chắc hẳn còn có việc quan trọng, chúng tôi sẽ không làm chậm trễ việc của ngài."
Taehuyng nhìn Jiyeon cười đến chân thành: "Không chậm trễ, hôm nay tôi cũng chỉ là cuộc tụ tập nhỏ với bạn bè mà thôi, bọn họ cũng muốn tham gia chúc mừng sinh nhật cụ bà." Anh vừa dứt lời, những người bên cạnh đều nói vâng.
Park jiyeon đành phải dẫn nhóm người này trở về gian phòng đó, đám người Lee gia đang vừa nói vừa cười bỗng chốc bị nhiều người như vậy tiến vào làm cho sửng sốt, cậu của Donggun còn trách móc một câu: "Haizz, không phải là các người đi nhầm phòng đó chứ?
Dì Ba của Donggun vội vàng quát ông ta dừng lại, rồi cực kỳ đắc ý nói với mọi người: "Hôm nay chúng ta đúng là có thể nở mày nở mặt rồi. Chị xem Kim thị trưởng cũng đến chúc mừng sinh nhật chị." Bà ta nói giống như là bà ta mời Kim Taehuyng đến.
Những người có mặt ở chỗ này mặc dù có sửng sốt một chút, nhưng lập tức liền "rào rào" một tiếng, tất cả đều đứng lên ngay tức khắc. Dì Hai và chồng dì Hai của Donggun thoáng cái đã xông tới đây, khiêm tốn hướng về phía Taehuyng tự giới thiệu, Jiyeon cảm thấy bọn họ đúng là đang đọc bản lý lịch.

Ông ngoại cùng bà ngoại lại kích động đến mức toàn thân run lên, còn Donggun thì lại có vẻ mặt sùng kính, muốn tiến tới phía trước để lại gần nhưng mà bước chân lại không dám di chuyển. Sau đó vẫn là Nam thư ký bảo tất cả mọi người ngồi xuống, để cho Taehuyng nói chuyện.
Mọi người nghe xong tuy rằng đều về đến chỗ ngồi, nhưng cũng không làm như thế nào được để kiềm chế niềm vui sướng, cũng may Bình Bình phản ứng khá nhanh, cầm lấy máy ảnh lên để chụp.
Không hề ngoài ý muốn Nam thư ký sắp xếp cho Taehuyng ngồi bên cạnh Jiyeon. Sau khi ngồi xuống Taehuyng thân thiết nói" "Hôm nay tuy là trùng hợp ngẫu nhiên nhưng cũng là duyên phận, nếu không phải là nhìn thấy Jiyeon, cũng không thể đến chúc mừng sinh nhật. Bà, vợ cháu ngoại bà là một người rất được, rất có khả năng. Trong công việc ở thành phố cô ấy là người có trách nhiệm, biểu hiện cực kỳ xuất sắc, tôi rất xem trọng cô ấy".
Những người có mặt ở đó nghe xong cũng chỉ là gật đầu, anh có nói điều gì khác họ cũng không nói lên lời, Taehuyng còn nói: "Nếu hôm nay là sinh nhật bà, cháu liền kính bà một ly, chúc bà sống lâu trăm tuổi. Jiyeon một ly này, em uống cùng tôi nhé." Nói xong liền đem ly rượu đó uống cạn, Jiyeon cũng chỉ có thể nghe theo anh uống vào một ly, dù sao thì Taehuyng vì có quan hệ với cô nên mới tới, chủ liền thuận theo khách.
Hai người bọn họ uống xong, những người khác cũng đều lấy chén rượu của mình uống vào. Sau đó Taehuyng nói anh còn có việc liền dẫn người rời đi, đám người bọn anh vừa đi, bên trong gian phòng liền yên tĩnh trở lại, đồng thời tất cả đều quan sát Jiyeon, nhưng ánh mắt đã có sự thay đổi, dì Hai của Donggun thử dò hỏi cô: "Jiyeon, cháu quen biết với Kim thị trưởng?"
Hiện tại Park Jiyeon là thật lòng muốn cảm ơn Taehuyng, mặc kệ mục đích của anh là gì, nhưng cuối cùng cũng giúp cho cô xả giận trước mặt những người ở đây, vì thế cười cười nói: "Cháu sao có thể cùng Kim thị trưởng quen biết chứ! Chỉ có điều là cháu cũng đã có mấy lần đi theo mấy người chủ nhiệm chỗ cháu đi báo cáo công việc ở thành phố nên có gặp qua thôi."
"Chỉ là gặp qua vài lần hả, nhưng mà thị trưởng rất có ấn tượng với cháu, rất sau sắc nha, khó trách chị gái dì thường xuyên khen cháu công tác xuất sắc đấy, hóa ra thật đúng là giỏi giang như vậy, phải biết rằng có thể để cho Kim thị trưởng lưu lại ấn tượng tốt thật sự là phải tu luyện mấy đời mới may mắn như thế, về sau cháu cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa." Giọng nói của dì Hai Donggu trở nên gần gũi hơn.
Dì Ba lại không có chuyển biến nhanh như dì Hai, con gái của dì ta lấy chồng cũng không kém, hơn nữa Kim thị trưởng chẳng qua là cảm thấy Jiyeon có khả năng thôi, dù thế nào đi nữa cô chẳng qua cũng chỉ là nhân viên ngoài biên chế, chẳng lẽ còn có thể phát triển được đến đâu? Hoàn toàn một chút cũng không có thể giúp được việc gì đối với con đường làm quan của người nhà bọn họ, thật không biết chị Hai ân cần như vậy làm cái gì.
Donggun và cha mẹ hắn ta cũng cực kỳ cao hứng, đặt biệt là Donggun và cha anh ta, đối với việc Jiyeon có thể được Taehuyng coi trọng như vậy thật sự là cảm thấy phi thường ngạc nhiên mừng rỡ. Mà mẹ Donggun lại còn cảm thấy, trước mắt nhiều nhân viên công vụ cùng họ hàng thân thích như vậy, Kim thị trưởng lại đem đến thể diện cho con dâu bà ta, khiến cho chuyện quà tặng đơn giản vừa rồi của nhà bà ta lập tức được gạt bỏ yên ổn. Đây là lần đầu tiên bà ta với tư cách là chị cả lại có thể ở trước mặt cha mẹ và các em mình lại vượt trội hơn như thế, những người nhà Lee gia bọn họ có thể trở thành trung tâm trên bàn tiệc.
Những người khách lại hỏi một chút về chuyện liên quan đến Park Jiyeon và Kim Taehuyng, nhưng Jiyeon chỉ trả lời "Không rõ ràng lắm", "Không biết", mọi người thấy cô quả thực không muốn nói, cũng không lại xoay quanh đề tài này nữa, chỉ là khi mọi người đang tán gẫu thì cửa phòng lại bị mở ra, người đi vào lại là Nam thư ký.
Mọi người nhìn thấy anh ta đi vào tuy có chút khó hiểu nhưng tất cả vẫn lại đứng lên, Nam thư ký mỉm cười bảo bọn họ ngồi xuống, và nói: "Mọi người nhanh chóng ngồi xuống đi, không cần phải khách khí như thế, Kim thị trưởng bảo tôi đến đây tặng quà sinh nhật cho cụ nhà." Nói xong liền đưa qua một cái thẻ, dì Ba Donggun vội vàng nhận lấy, cũng không dám ở ngay tại chỗ nhìn xem cái này là cái gì, nhưng mà không ngừng nói lời cảm ơn."
Nam thư ký cười cười, lại quay sang nói với Jiyeon: "Nếu không ngại mọi người trong nhà cô, Chu thị trưởng muốn mời cô sang bên đó, ngài ấy có chút công việc muốn bàn bạc."
Có kẻ ngốc mới tin tưởng những lý do này, Jiyeonc vừa định cự tuyệt, thì những người khác đã gấp đến mức không thể chờ được, thay cô trả lời: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chúng tôi không ngại, Kim thị trưởng thật sự quá khách khí, còn tặng quà nữa! Jiyeon, cháu mau đi sang đó, công việc là quan trọng hơn."
Park Jiyeon thực sự sắp bị áp lực của những người họ hàng thân thích này làm cho tức chết rồi, làm sao lại không chịu động não suy nghĩ một chút như vậy, Taehuyng là một lãnh đạo cấp cao, làm sao có thể có công việc cần thảo luận với cô, nhưng mà cô cũng không có biện pháp nào đành phải đứng dậy đi qua, lúc gần đi cô còn nhỏ giọng nói với Donggun bảo với anh ta hơn nửa giờ nữa thì đi sang bên đó tìm cô.
Donggun có chút không hiểu, nhưng cũng vẫn đồng ý với cô. Sau đó Jiyeon cùng Nam thư ký đi ra khỏi phòng, người nhà Lee gia lập tức ồn ào mở ra, tất cả đều vội vã nhìn xem quà tặng của Taehuyng là gì. Chồng của dì Ba Donggun nhìn thấy tấm các liền giật mình nói: "Đây là thẻ quà tặng ở Itaewon, thật khó có thể tin được, cái này rất có giá trị".
Những người có mặt liền hiểu rõ, nghe xong ngẩn cả người ra, bà ngoại Donggun không biết Itaewon là cái gì liền tiếp tục truy hỏi đến cùng, chồng của dì Hai Donggun nói: "Mẹ, Itaewon là Khu đồ cổ nổi tiếng, tất cả các vật phẩm bên trong đều có giá trị xa xỉ, Kim thị trưởng đưa tặng cái thẻ này là có thể trực tiếp mua đồ ở trong đó nhưng không cần trả tiền. Nhìn đến mặt sau của chiếc thẻ này không có đóng dấu, điều này có nghĩa là chúng ta có thể tùy ý mua đồ.
Tiếp theo ông ta còn nói thêm: "Nhưng cái này cũng có chút khó khăn, tôi nghe thấy lãnh đạo đơn vị chúng tôi nói qua, đồ ở Itaewon mấy chục vạn cũng tính là loại kém, Kim thị trưởng tặng quà cũng quá quý trọng, chúng ta không có khả năng nhận nổi đâu."
Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút khó xử, cũng không biết làm như thế nào cho phải, dì Ba Donggun lại nhìn thông suốt: "Có cái gì mà khó xử, người ta là Kim thị trưởng, nếu đã tặng quà thì tất nhiên trước khi gửi phải cho là thích hợp thì mới cho người đưa tới, chúng ta cũng không cần ở đây nghĩ đông nghĩ tây, ngược lại bản thân tôi cho rằng như vậy cũng rất tốt, việc này được coi như là chúng ta thiếu người ta nhân tình, về sau nếu có cơ hội có thể hoàn lại cho Kim thị trưởng phần nhân tình này, lúc đó chẳng phải là chúng ta nhân cơ hội này để kết giao không tốt sao."
Mọi người nghe xong phân tích của bà ta, cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý, cũng đã hiểu rõ để có thể có được cơ hội làm cho Taehuyng tặng quà bọn họ giống như vậy gần như là không có, vì thế cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ nói như thế nào thì hôm nay thật sự là thập phần hãnh diện, rồi lại ồn ào nói là cơm nước xong phải đem mấy tấm ảnh Bình Bình chụp đi rửa ra, mỗi nhà phát mấy tấm thật đẹp để mang đến cơ quan khoe khoang.
Jiyeon đi theo Nam thư ký vào gian phòng Taehuyng đang ngồi, đoán chừng bọn họ đã nói xong việc chính, bây giờ chắc là uống rượu nói chuyện phiếm, thấy cả hai đi vào bọn họ đều cười cười, Nam thư ký để cho Jiyeon ngồi cạnh bên người Taehuyng, còn anh ta thì trở về chỗ ngồi của mình. Jiyeon ngồi xuống, nhìn thấy bộ đồ ăn cũng đã chuẩn bị tốt cho cô, cô quay đầu nhìn sang thấy Chu Cẩn Vũ đang cười đến sáng lạn, cô liền tức giận nói: "Anh muốn làm cái gì?"
Vẻ mặt của Taehuyng không thay đổi, anh gắp cho Jiyeon chút đồ ăn: "Trước tiên hãy ăn món này đi".
Park Jiyeon không để ý đến anh, cô nói: "Tôi không ăn gì cả, mọi người nhà tôi đều đang ở đây, anh cho người gọi tôi đến chỗ anh làm cái gì, lần trước những lời tôi nói anh không có hiểu rõ sao, hay là cố ý chỉnh tôi?"
Kim Taehuyng nghe xong nhìn Jiyeon nói: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ không quan tâm em đang làm cái gì, chỉ món quà kia cũng đủ làm cho bọn họ mơ mơ màng màng trong một khoảng thời gian."
"Anh tặng cái gì? Không đúng, anh đưa cái gì là chuyện của anh, không liên quan tới tôi!" Jiyeon có thể xác định cái thẻ vừa rồi Nam thư ký đưa qua nhất định không tầm thường.
" Được, được. Là anh tự nguyện đưa, một chút liên quan tới em cũng không có. Thôi được rồi, nếu em không đói thì ngồi đây cùng với anh một lát". Taehuyng thoải mái nói.
Hiện tại Jiyeon cảm thấy rất mệt mỏi, những lời này của Taehuyng là có lý lẽ sao, cô cũng không muốn tiếp tục cùng anh nói chuyện, chỉ chờ một lát nữa Donggun tìm đến là cô có thể rời khỏi chỗ này.
Ai ngờ đã qua nửa giờ, vẫn không thấy Donggun đến đây, cô có chút sốt ruột, thấy Taehuyng đang cùng người khác nói chuyện, cô liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Donggun: "Này, Donggun, anh đang ở đâu? Không phải đã nói là anh tới tìm em sao?"
Giọng nói của Donggun có chút khó xử: "Jiyeon, em đừng có sốt ruột, anh cũng muốn đi tìm em, nhưng mà mẹ anh và các dì cũng không có cho anh tới làm phiền em và Kim thị trưởng, anh cũng cảm thấy, anh đi qua tìm em thì không được tốt lắm, hai người đang bàn bạc công việc, nếu anh đi qua lại làm cho người ta không vừa ý."
Jiyeon cho rằng Donggunbị ảnh hưởng của những người họ hàng thân thích thật sự là không có thuốc nào cứu đươc. Cô tắt điện thoại, suy nghĩ một chút rồi nói với Kim Taehuyng: "Tôi đi toilet".
Taehuyng nhìn cô nói: "Được, anh đi cùng em."
Jiyeon không thể tin, nói: "Tôi đi toilet anh đi theo tôi làm gì?
"Đúng lúc anh cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí, đi thôi." Nói xong liền đứng lên chờ Jiyeon.
Nhìn thấy những người khác đang nhìn cô và Kim Taehuyng, cô đành phải đứng lên cùng Taehuyng đi ra ngoài gian phòng này. Trong lòng thầm mắng Taehuyng nhiều chuyện. Vốn là cô định lấy cớ đi toilet sau đó trực tiếp về nhà, về đến nhà sẽ gửi lại cho Taehuyng một tin nhắn liền xong việc, nhưng mà hiện tại thì không thể thực hiện được rồi.
Từ toilet đi ra thì thấy Kim Taehuyng đang đứng ở chỗ ngoặt, cô đi tới và nói: "Thời gian đã hơi muộn, tôi về nhà trước."
Taehuyng nói: "Em vội vàng làm cái gì, chờ bữa tiệc kết thúc anh sẽ đưa em về."
Jiyeon khéo léo từ chối: "Không dám làm phiền anh, hiện ở bên ngoài còn có rất nhiều người, rất an toàn, chờ tôi đến nhà lại gửi tin nhắn cho anh nhé." Nói xong dĩ nhiên muốn trực tiếp vượt qua Taehuyng để rời đi.
Không nghĩ tới lại bị Taehuyng vươn tay kéo trở về, trực tiếp đem cô đặt ở trên tường, Taehuyng cười đến mức có chút nguy hiểm: "Yeonie, hôm nay anh làm nhiều như vậy cũng không phải là vì chỉ làm cho em theo anh ngồi một chút, chẳng nhẽ ý của anh em còn không rõ sao?"
Jiyeon nghe xong, giọng điệu lạnh lùng nói: "Đâu chỉ có hôm nay, tôi sớm đã biết ý tứ của anh, nhưng mà ý nghĩ của tôi, tôi nghĩ tôi cũng đã bày tỏ thật sự rõ ràng rồi."
Kim Taehuyng nhìn Park Jiyeon, chậm rãi thu lại nụ cười, Jiyeon chờ phản ứng của anh, ai ngờ hàm dưới của cô đột nhiên bị Taehuynh nâng lên, ngay sau đó môi của anh liền đè ép lên. Jiyeon ngây ngốc trong chốc lát mới phản ứng kịp giãy dụa vùng vẫy, kết quả là hoàn toàn không có sức lực đánh lại Taehuyng, đành phải dùng lực lắc lắc đầu, né tránh nụ hôn của anh, đôi môi cũng khép chặt lại không cho Taehuyng hôn càng sâu.
Kết quả là Taehuyng vẫn rất kiên nhẫn tinh tế tỉ mỉ hôn, Jiyeon thật sự là không nín nhịn được tức giận, dùng hết sức lực toàn thân đẩy Taehuyng ra, miệng mở to ra để thở, ai ngờ vừa hít thở được một ngụm không khí trong lành, Taehuyng liền hôn tựa như hình với bóng theo sát đến đây, lại trực tiếp hôn lên môi cô, Jiyeon cảm giác mình bị miệng lưỡi của Taehuyng gắt gao dây dưa, mặt tựa như phát sốt, trên người cũng không còn có chút khí lực.
Qua một hồi lâu, Taehuyng mới không đành lòng buông Jiyeon ra, đem cô ôm vào trong ngực anh, hôn hôn lên cái trán của cô, giọng nói có chút khàn khàn: "Jiyeon, anh biết em đối với anh cũng là có cảm giác, không phải sao? Em yên tâm, nếu chúng ta ở cùng nhau, anh tuyệt đối sẽ không để ảnh hưởng gì đến cuộc hôn nhân của em cũng như là công việc của em, anh cam đoan."
Jiyeon cũng không có nổi giận, cô biết vừa rồi bản thân cô cũng có chút say mê, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, người phụ nữ đối mặt với sự theo đuổi của người đàn ông có phong độ như Taehuyng, đều có chút động tâm, việc này rất có thể thỏa mãn lòng hư vinh của một người phụ nữ.
Nhưng cô thực sự cũng hiểu rõ, bản thân cô không muốn cùng Taehuyng chơi trò chơi tình ái này, từ nhỏ đến lớn trong quan niệm của cô không thể chấp nhận mối quan hệ như thế này, nếu thật sự cùng anh xảy ra chuyện gì, cô không biết phải đối xử với Donggun như thế nào.
Cảm thấy bản thân không phải mềm yếu như vậy, Jiyeon đẩy Taehuyng ra, đứng vững sau đó nói: " Kim Taehuyng, tôi thật sự không thể tiếp nhận được mối quan hệ như thế này, anh có thể buông tha cho tôi được không?"
Taehuyng cười mà không đáp, vòng tay qua hông cô đi trở về phòng, mọi người nhìn thấy bọn thân mật đi vào như thế đều bày ra dáng vẻ không thèm để ý, như là tập mãi thành thói quen hoặc là nói là kết quả này đều nằm trong dự đoán rồi.
Lại ngồi trong chốc lát, Kim Taehuyng đã kết thúc bữa ăn, Jiyeon ngồi trong xe của Taehuyng, tài xế bắt đầu cho xe rời đi chạy về hướng nhà cô. Taehuyng nhìn thấy vẻ mặt nặng nề tâm sự của Jiyeon, anh ôn nhu vỗ về mặt cô và nói: "Jiyeon, anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ, anh hứa với em là trước khi em chưa đồng ý, anh sẽ không làm khó dễ em, lại càng không bắt buộc em, em hiểu không?"
Jiyeon nghe xong lời này, hơi chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bởi vì Taehuyng không có buông tay nên cô vẫn cảm thấy bất an, phải làm như thế nào mới có thể để cho Taehuyng buông tha ý nghĩ muốn có cô đây. Cô không dám giống như trước kia cứng rắn cự tuyệt anh như vậy. Hôm nay anh có thể công khai đối mặt với mọi người bên nhà chồng cô, nếu như cô thực sự làm cho anh nổi nóng, ai biết được anh sẽ làm gì chuyện gì nữa.
Đến cửa tiểu khu, Jiyeon gọi điện thoại cho Donggun bảo anh ta xuống dưới nhà đón cô, chờ Donggun đến trước xe, Kim Taehuyng và Park Jiyeon cùng nhảy xuống xe. Donggun không ngờ rằng Jiyeon lại đích thân đưa vợ anh ta về nhà, sững sờ một chút rồi bắt đầu kích động, lắp ba lắp bắp nói: "Kim...Kim...Kim thị trưởng, ngài chu đáo quá, làm phiền ngài phải đích thân đưa Jiyeon trở về."
Taehuyng nhìn Donggun cười có hàm ý khác: "Làm sao có thể phiền toái, đây là trách nhiệm của tôi, tối muộn như vậy làm sao có thể để cho Jiyeon một mình tự đi về nhà được, tôi đúng là cực kỳ yêu thích Jiyeon."
Jiyeon vội vàng nhìn thoáng qua Donggun, thấy hắn hoàn toàn không nghĩ nhiều đến những lời Taehuyng vừa nói, vẫn đang vừa cười vừa nói lời cảm ơn đối với Taehuyng, cô trừng mắt liếc nhìn Taehhyng một cái không cho anh nói thêm nữa.
Taehuyng nhìn vẻ mặt của Jiyeon, lại nhìn thấy Donggun đang ở trước mặt anh không ngừng cúi đầu nói lời cảm ơn, anh nở nụ cười khinh miệt, cuối cùng cũng không để ý tới hắn ta nữa xoay người lên xe rời đi.
"Donggun, anh không cần xử sự tầm thường như vậy đâu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net