CHƯƠNG 5: KIM TAEHUYNG tao nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe chị Seo nói xong, Park Jiyeon trả lời:
“Kim thị trưởng thì em biết, tất cả nhân dân đều biết mà, là binh chủng không quân, là một soái ca, tuổi chưa đến 33, là một ngôi sao nổi nhất hiện nay”
Chị Seo trắng mắt liếc cô một cái: “Em còn không biết tại sao cấp trên coi trọng chuyện này à? Nửa tháng trước thì chị đã nghe nói rồi, tuy Kim Taehuyng  là phó thị trưởng, nhưng là người nắm thực quyền, nắm quyền sinh sát tất cả nhân viên. Nếu là lãnh đạo khác chuyện gì cũng có thể thương lượng, nhưng nếu làm cho Kim Taehuyng không hài lòng cách chức là chuyện đương nhiên”.
Nghiêm trọng đến vậy sao, nhưng Jiyeon cũng không có cảm giác gì vì dù sao cũng đâu có liên quan gì đến cô. Cô không nằm trong biên chế, cũng không thể nào thăng chức tăng lương, cho nên lãnh đạo cấp cao cùng lợi ích của cô không có quan hệ gì.
Bởi vì tăng ca, chủ nhiệm văn phòng đã đặt cơm ọi người, ăn xong là bắt đầu tăng ca. Park Jiyeon gọi điện thoại cho Donggun, nói với hắn hôm nay tăng ca đến khuya nên nếu về muộn quá sẽ về nhà mẹ mình ở lại một đêm.
Donggun sau khi nghe xong, liền nhắc nhở Jiyeon buổi tối về nhà phải chú ý an toàn, ghi nhớ biển số xe của taxi, về đến nhà thì gọi điện hoặc nhắn tin gì đó cho hắn. Dặn dò thật cẩn thận.
Jiyeon nghe được sự quan tâm của Donngun cảm thấy thoải mái. Có lẽ Donggun vì mình nên bị áp lực lớn, nên cho hắn có thời gian suy nghĩ, cho hắn nhiều không gian tự do, thả lỏng áp lực thì tâm lý sẽ bớt căng thẳng, đối với sinh lý của hắn cũng tôt hơn.
“Jiyeon, tan tầm Tiểu Lee nhà cô sẽ đến đón cô sao?” Chị Seo đi đến hỏi.
Jiyeon đáp lại: “dạ không cần anh ấy đón, em về nhà mẹ ở một đêm. ngày mai còn phải đi làm sớm, đi xa thì thật tội cho anh ấy.”
Chị Seo gật đầu đồng ý rồi nói: “Vừa rồi các phòng đều nhận được nhiệm vụ, phòng của chúng ta sẽ khiểm tra số liệu của hệ thống, ngày mai Kim thị trưởng sẽ đến quan sát, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất”
Park Jiyeon biết hệ thống này, kỳ thật nền tảng về phần mềm này từ thiết kế đến xây dựng đều là Kim Taehuyng  đề suất và bắt tay làm trong thực tiễn, tác dụng chủ yếu chính là cơ cấu lại tất cả các nhân viên của tòa thị chính trong tương lai, do đó tiết kiệm nhân lực cũng như vật lực cùng tài nguyên, nâng cao hiệu suất của bộ máy chính phủ. Hệ thống này từ khi vận hành đến nay đều được nhân dân khắp nơi khen ngợi, tin tức truyền thông cũng đã đưa tin nhiều lần.
Nhưng đó không phải là mục đích cuối cùng, Jiyeon đã làm việc nhiều năm nên cũng không hồ đồ, sau lưng con số hóa này cũng rõ ràng ý nghĩa thắng làm vua thua làm giặc, nếu tiết kiệm nhân lực cùng vật lực như vậy thì lẽ đương nhiên sẽ cắt giảm biên chế, những người không có chí tiến thủ, không thể theo kịp lối làm việc được hiện đại hóa bằng kỹ thuật, không có năng lực công tác. Những người rãnh rỗi, cả ngày không có việc gì chắc chắn là sẽ bị sa thải, biến thành thể chế đổi mới, nhất địn sẽ chạm đến một số ít lợi của những người ở giữa.
Cho nên tất cả nhân viên từ cấp trên đến người dưới đều cực kỳ coi trọng việc do Kim Taehuyng  tự mình chủ trì này, sợ chỉ sơ sẩy một chút là đánh mất mũ cánh chuồn (ở đây ý nói là công việc đang làm), mà công trình này nghe nói cần phải dùng một nguồn lực lớn duy trì, do vậy nếu thực nghiệm thành công sẽ áp dụng cho cả nước.

Nhìn số liệu trong máy tính, Jiyeon phát sầu, nhiều số liệu của nhiều mảng phải thẩm tra, sao có thể làm xong được. nếu là tin tức ngành bình thường lúc bận rộn nhất cũng không đến mức trở tay không kịp như lúc này. Hiện tại chỉ có thể cố hết sức mà làm, có thể thẩm tra bao nhiêu thì biết bấy nhiêu đi.
Kết quả là tất cả mọi người đều làm việc cả đêm. Sau khi rửa mặt sơ, do tăng ca đột ngột nên những đồ trang điểm bình thường cũng không mang, chỉ có thể để mặt mộc.
Nhận được điện thoại là 9h Kim Tae huyng sẽ tới đại sảnh làm việc thị sát. Kết quả 10h hơn nhưng vẫn không thấy đâu. Tất cả lãnh đạo đều tụ tập tại cổng chính không ngừng nhìn xung quanh, tuy nói việc này có hơi mạo hiểm nhưng nếu làm tốt sẽ lưu lại cho Kim Taehuyng ấn tượng tốt.
Jiyeon ngồi một mình cũng không thể nào chợp mắt, hiện tại ngồi trước máy tính ngồi đến ủ rũ. Hôm nay, nhiệm vụ của cô vô cùng quan trọng. lát nữa, Kim thị trưởng đến nhất định muốn xem thao tác hệ thống, như vậy cô phải hoàn thành biểu thị công tác trong máy tính.
Kỳ thật việc này cũng không đến phiên cô làm, nguyên do là vì có thể tin tức ngành chuẩn bị không đầy đủ, có rất nhiều khả năng tồn tại tin tức không cho phép xác thực hay là lý giải sai lầm. Bởi vậy không có ai nguyện ý mạo hiểm trong tình huống này. Cô là người ngoài biên chế nên bị đẩy lên tiền tuyến.
Cô cũng không quan tâm, thăng quan phát tài đều không liên quan tới cô, cho dù ra sai, Kim Taehuyng là lãnh đạo cấp cao cũng không có khả năng tìm một nhân viên quèn như cô để khởi binh vấn tội.
Vào đúng 11h, một chiếc xe hơi màu đen được mấy chiếc xe cảnh sát mở đường tiến lại gần. những người có mặt lập tức tinh thần đều tỉnh táo, bao gồm cả Jiyeon vì có thể tận mắt thấy phong thái của
Kim Taehuyng thật sự là một việc hiếm có.
Park Jiyeon đứng lên. Kim Taehuyng chậm rãi đi qua đại sảnh, theo sau là mọi người. Bên cạnh các chủ nhiệm không ngừng báo cáo tình huống.
Tận mắt thấy rõ Taehuyng , Jiyeon  không thể không thán phục. Đây đúng là một người đàn ông cực phẩm, cao 1m8, lưng áo thẳng tắp, dáng người thập phần hoàn mỹ. Khuôn mặt anh tuấn tràn ngập khí chất tao nhã. Hai mắt sáng như sao, nụ cười bên miệng đầy vẻ ôn hòa, rất dễ dàng sinh ra cảm giác thiện cảm đối vơi người đối diện, quyến rũ mười phần.
Người này làm sao giống như người gần 35 chứ, Park Jiyeon  âm thầm tán thưởng Taehuyng  bảo dưỡng tốt, nhìn hắn chỉ ngoài 28, chẳng trách mọi người đều bàn tán.
Theo sự dẫn đường của mọi người, Kim Taehuyng đi về hướng hệ thống trung tâm bên này, Park Jiyeon càng thấy rõ vẻ mặt của hắn, trừ bỏ những nhân viên thân cận, phóng viên luôn đi theo quay chụp, thêm vào đó là hơn mười mấy người vây chung quanh nịnh hót nhưng Kim Taehuyng vẫn giữ nụ cười ôn hòa làm cho người khác như tắm gió xuân. Nhưng Jiyeon nhìn rất rõ ràng, ánh mắt Taehuyng không có ý cười, lạnh như băng.
Jiyeon tuy rằng lười nhác, nhưng đối với biểu cảm của người khác rất mẫn cảm, bằng không với thân phận người làm ngoài biên chế tạm thời, nhiều năm thế này làm sao có thể ở cơ quan này bo bo giữ mình, Taehuyng thuyết đối là nham hiểm, người như thế đáng sợ nhất, hơn nữa tựa hồ với loại người này, người khác bị hắn chỉnh chết còn phải cảm tạ hắn.
Jiyeon bình thường sợ nhất là giao tiếp cùng những người như vậy, những người như thế tâm tư quá sâu. Mặc kệ Kim Taehuyng hắn là người như thế nào, chỉ cần đem nhiệm vụ hôm nay hoàn thành thì mọi việc đều tốt.
Lúc này mọi người đã đến trước mặt Jiyeon, cô nhanh chóng chạy tới đứng thẳng để chờ phân phó, chỉ nghe giọng Kim Taehuyng đầy trầm ấm truyền đến: “Tiến triển cũng không tệ lắm, lát nữa trình bày lại lần nữa, giờ xem hệ thống trước.”
Lời nói vừa dứt Jiyeon đứng bên cạnh phóng viên kéo ghế đến ngồi xuống. ánh đèn của máy quay chiếu thẳng vào bên phải mặt cô. Lúc này Kim Taehuyng cũng tự nhiên ngồi phía bên tay trái cô, sau đó nói: “Mang số liệu cho tôi xem trước.”
Jiyeon thế này mới khẩn trương đứng lên, hiện tại là thời điểm mấu chốt, đèn chiếu của máy quay bên phải mặt cô thật gần, phóng viên không ngừng lấy góc độ quay chụp, làm cô hiện tại đã ra một thân mồ hôi. Âm thầm hít thở sâu, dựa theo yêu cầu của Taehuyng đưa ra số liệu ghi chép có liên quan, phỏng chừng hắn cũng là xem sơ, không nhất định phải đọc kỹ càng.
Nhìn số liệu tin tức một lúc, Taehuyng lại nói cô đưa ra thêm một ít hạng mục sau đó lên tiếng hỏi: “Những số liệu hạng mục này lấy từ đâu?”
Nghe lời của Kim Taehuyng, Jiyeon thầm khen hắn chuyên nghiệp, có thể tra ra hạng mục cùng số liệu logic quan hệ không đúng. Trong lòng cô thực sư không yên, cô nên trả lời sao đây, nói số liệu sai lầm? Hay nên nói là mình không hề liên quan,là do người ở trung tâm tin tức làm? Hiển nhiên trả lời theo cách nào cũng đừng mong sẽ ổn.
Lấy đủ dũng khí hướng Taehuyng chuẩn bị nói là do mình mới tới không rõ thời điểm lắm, mới phát hiện Taehuyng hoàn toàn không nhìn cô, mà đang nhìn chủ nhiệm các cô đặt câu hỏi.
Thật sư là một lãnh đạo tốt, biết oan có đầu, nợ có chủ, không làm cho nhân viên cấp thấp khó xử. Jiyeon thật sự cảm kích Kim Taehuyng. Ha chủ nhiệm bị Kim Taehuyng hỏi đến mồ hôi tuôn như mưa mùa hè mà cũng không dám lau, chỉ mở miệng: “Chuyện này, chuyện này…. Có thể là do sai lầm của nhân viên công tác .”
Ý cười trên mặt Kim Taehuyng dần nhạt đi, nhẹ giọng nói: “Nhiều số liệu của hạng mục sai sót như vậy, mà ông chỉ dùng hai chữ sai lầm để giải thích? Tôi thấy không cần phải lên lầu để nghe báo cáo nữa rồi.”
Mấy chục người ở đại sảnh im lặng như tờ, Jiyeon cũng nín thở, không dám thở mạnh. Trước mặt cô, mặt của
Jung chủ nhiệm đã có chút thiếu dưỡng khí, sẽ không thật sự bị cách chức chứ? Những người có mặt lúc này cũng gấp đến mức không nghĩ ra kế sách gì.
Người bên cạnh Kim Taehuyng là phụ tá thân cận của hắn nhìn mọi người nói: “ Những lời Kim thị trưởng nói, các vị đều nghe rõ chưa? Sai lầm như vậy nhất định phải thay đổi, không thể để sau này lại tái hiện lại tình huống này.”
Câu nói xem như giải vây ọi người, mọi người cùng đồng thanh đáp: “Dạ dạ, thay đổi, thay đổi, nhất định thay đổi, thay đổi ngay lập tức.”
Taehyung nghe xong lời đó không nói gì, đứng dậy đi về hướng cửa lớn, xem ra không nghe thấy lãnh đạo của cô chuẩn bị một đêm tiệc. nhìn hắn rời đi, Park Jiyeon cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, rốt cục tiễn bước vị phật tổ như lai này này rồi.
Chuẩn bị thu thập đồ đạc để sau đó nghỉ ngơi, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân. Ji yeon vừa quay đầu lại liền ngẩn người, Taehuyng  sao lại quay lại?
Chỉ thấy Taehuyng đi đến trước mặt cô, sau đó giơ tay nói: “Chào cô.”
Tay chân Jiyeon bối rối cùng Taehuyng bắt tay, lực đạo của hắn rất nhẹ nhàng, chỉ nhẹ nắm tay cô rồi lập tức buông ra. Park Jiyeon không nghĩ Kim Taehuyng quay lại chỉ vì muốn bắt tay cô, lập tức cô có chút mê muội, không biết phải làm sao cho đúng, cuối cùng nói một câu: “Chào thủ trưởng.”
Nói xong câu này, đại sảnh lại im lặng, Jiyeon rất tuyệt vọng, rõ ràng muốn nói là “Chào thị trưởng!” như thế nào lại thành thủ trưởng, thủ trưởng không phải là từ dành cho Taehuyng, cô liền vội vàng sửa lại: “Thực không phải, tôi nhất thời khẩn trương, tôi, tôi muốn nói là….”
Kim Taehuyng nở nụ cười nhẹ giọng nói: “Không cần khẩn trương, không sao. Vừa rồi cô vất vả rồi.”
Kim Taehuyng nhìn người trước mặt, mặt cô gái trẻ đỏ bừng thì nở nụ cười, không ngờ lại đưa biểu thị hệ thống cho người thực tập như thế này, có lẽ biết không thể qua được ải này mới đẩy trách nhiệm cho cô, cho nên khi phát hiện sai lầm thì anh cũng không làm khó cô.
Lãnh đạo đơn vị của Jiyeon sợ cô tí nữa lại trả lời cái gì “Vì nhân dân phục vụ” linh tinh, lập tức liền thay cô trả lời với Taehuyng: “Không vất vả, vậy mới là phải đạo, vì Kim thị trưởng phục vụ chính là vinh hạnh của cơ quan chúng tôi.”
Kim Taehuyng không để ý tới, liền hỏi Jiyeon: “Cô tốt nghiệp trường nào, là thi vào?”
Bên cạnh cô lại có người hỗ trợ trả lời vấn đề, Jiyeon không ngờ lãnh đạo coi trọng mình như vậy, đem lý lịch của mình nói hết từ trên xuống dưới, phỏng chừng cũng sợ Kim Taehuyng gặng hỏi đi.
Kim Taehuyng nghe xong, biết được cô gái trước mặt không phải là nhân viên trong biên chế, khó trách lại bị đẩy ra tiền tuyến, vừa cười vừa hỏi lương Jiyeon một tháng là bao nhiêu.
Jiyeon cúi đầu không trả lời, dù sao hỏi cái gì cũng có người khác thay cô trả lời, nhưng lần này lại không có ai. Jiyeon đợi vài giây mới phát hiện không có người nào nói thay cô. Ngẩng đầu thấy Kim Taehuyng nhu hòa nhìn mình, vì thế liền nhỏ giọng nói ra tiền lương của mình, không thể so sánh với lương của nhân viên trong biên chế, việc làm giống nhau không ít nhưng tiền lương thì không bằng một nửa của họ.
Kim Taehuyng nghe xong liền nói: “Ít vậy.”
Jiyeon đã hết căng thăng, nhìn Kim Taehuyng  mỉm cười: “Dạ.”
Taehuyng  nghe Jiyeon nói xong cũng phụ họa cười theo. Mọi người thấy Kim Taehuyng tâm tình tốt lập tức cũng ha ha cười lớn. lại cùng
Jiyeon bắt tay lần nữa, Kim Taehuyng lúc này thật sự thong thả rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net