Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Inazuma vào lúc chiều tối vẫn còn rất nhộn nhịp. Nhìn bốn phía đâu đâu cũng thấy cảnh con người qua lại, người buôn bán vẫn cất lên những tiếng mời chào thân thiện, người đi làm thì mong mỏi được trở về mái nhà sau một ngày dài đằng đẵng

Không khí tấp nập ấy thật khiến lòng người nhẹ nhõm, tạm thời quên đi những buồn phiền trải qua trong ngày

Wanderer hào hứng chạy nhảy khắp nơi, cậu nhóc nhìn từng toà nhà, từng nẻo đường, từng dãy phố. Nhìn những tán cây anh đào thơ mộng bên lề đường, những bông hoa nhỏ bé đầy sức sống đan lại vào nhau kết thành một nhành hoa tuyệt đẹp

Thiếu niên ngây thơ chớp chớp mắt, ngẩng đầu quan sát cách mà cánh hoa mỏng manh rời cành và chậm rãi rơi xuống làn nước suối chảy róc rách

Cậu chạy đến cây cầu nhỏ bắc ngang qua, cúi đầu nhìn cánh hoa trôi nổi trên mặt nước. Chúng xuôi theo dòng chảy trở về cội nguồn và rồi dần để lộ dưới lớp hoa hồng đó, một khuôn mặt hiền lành và trắng trẻo

Wanderer thất thần, đưa tay lên xoa xoa mặt mình, trông thấy bóng nước phản chiếu lại hành động ấy

Lần đầu tiên chứng kiến diện mạo của bản thân, Wanderer có cảm giác như thế nào?

Câu trả lời có lẽ là không gì cả

Trên thực tế thì trong những giây phút đầu tiên, cậu hoàn toàn không phải là không có hứng thú với ngoại hình của mình, trái lại còn rất phấn khích và tò mò là đằng khác

Bất quá thứ cảm xúc đó, chúng trở nên mờ nhạt quá mau chóng

Nhanh đến mức mà giờ đây tâm trí cậu đã chẳng còn đọng lại cảm giác gì, ngoài một sự day dứt khó tả...

Wanderer cứ trầm mặc nhìn xuống nhưng không phải nhìn vào bóng hình của bản thân

Con rối bất giác chạm vào khuôn mặt của mình

Khuôn mặt này...

"Đoán xem là ai đây ~"

Bỗng dưng bàn tay của ai đó từ đằng sau lặng lẽ áp sát và vòng qua người cậu, nhéo nhéo hai cục mochi bên má

Biểu cảm giật bắn mình giống như mèo nhỏ của thiếu niên khiến anh ta bật cười

Wanderer nhìn anh, nhịp thở dần ổn định lại. Cánh tay trắng nõn trong vô thức đặt lên mặt dây chuyền hình lông vũ treo trước ngực, nắm hờ nó, tự hỏi tại sao bản thân lại trở nên hồi hộp đến mức này

Bởi vì không muốn làm cậu khó chịu, Nester liền nhanh chóng bỏ tay ra, hiền hòa nhìn cậu bằng ánh mắt chứa đựng sự quan tâm

"Chạy nhảy đủ rồi, chúng ta đi ăn tối nhé?"

Wanderer nghe vậy khẽ gật đầu, quyết định không suy nghĩ nhiều nữa, mà nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh người nọ

Cả hai cứ như vậy bước đi, cho tới khi dừng chân tại một quán ăn nằm ở đường chính

Nơi này mang phong cách thiết kế truyền thống ngoài trời, với các ghế ngồi được đặt đối diện quầy, vừa giúp khách hàng có thể theo dõi đầu bếp nấu nướng vừa có thể thưởng thức món ăn trong khi ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài

Nester ngồi xuống, tay cầm menu đưa cho cậu nhóc, hỏi cậu muốn gọi món gì

Anh đặt tay lên bàn và chống cằm quan sát, cười nhẹ khi trông thấy thiếu niên bày ra biểu cảm ngây ngốc nhìn vào tờ menu

Nó lộ liễu hết sức, Nester nói thật đấy

Cách mà cậu dùng cặp mắt to tròn và trong suốt của mình tò mò nhìn vào những thứ mà bản thân chưa từng khám phá qua, đối với anh, nó thật sự rất đáng yêu...

Nester trầm mặc, trong vô thức bắt đầu miên man vào dòng suy nghĩ của mình

Anh suy nghĩ rất nhiều thứ, suy nghĩ xem ngày mai nên làm gì, suy nghĩ về ông già ở chốn quê nhà và một vài kí ức tuổi thơ vu vơ không biết từ đâu len lỏi vào tâm trí

Và trong vô vàn những kí ức ấy, anh nhìn thấy một điền trang...

Nơi có cây xanh, có tiếng chim hót líu lo, có cả những dàn nho tím mọng trải đầy khắp khuôn viên rộng lớn, một khung cảnh chứa đầy sự bình yên và giản dị

Ở nơi đó, mỗi lần đến trưa là lại có đứa trẻ nổi loạn ngày nào cũng chăm chỉ vác kiếm ra sân tập luyện, vung đến khi nào cả người mệt lả, về nhà chân tay đau nhức mới thôi

Nester hít vào ngụm khí, bỗng cảm thấy cổ họng đau rát vô cùng

Anh ngẫm lại

Phải rồi, trước đây mình đã từng nhiệt huyết như vậy mà...

Nester khẽ nhắm mắt, cố gắng trấn an bản thân bằng cách thả mình vào bên trong tiềm thức. Nhưng cũng chính vì hành động đó, cộng thêm sự mệt mỏi sau một ngày dài di chuyển và chiến đấu đã khiến anh đi vào giấc ngủ lúc nào không hay

Wanderer ngồi kế bên liếc mắt nhìn sang, biểu cảm trên khuôn mặt cậu trầm lại, tuy rằng nãy giờ vẫn luôn bí mật ngồi phân tích mấy từ ngữ kì lạ trên menu, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không để ý đến xung quanh

Con rối im lặng, sau cùng nó vẫn không thể hiểu được...

"Tại sao anh lại luôn buồn rầu khi nhìn tôi vậy?"

...

Khoảng thời gian này thế gian đã hoàn toàn bước vào ban đêm. Ánh đèn vàng nhạt từ các căn nhà đối diện hắt vào trong quán, tạo cảm giác ấm cúng và giản dị tựa như đang ở nhà

Nester từ từ mở mắt, mơ màng tỉnh dậy. Đầu óc anh trì trệ do vừa mới thức giấc, nhưng chỉ vài tích tắc sau đó liền hoảng loạn bật dậy, cuống cuồng lục lọi chiếc đồng hồ để trong túi

Mới hai mươi phút trôi qua

Anh thương nhân thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cứ tưởng muộn lắm rồi cơ. Nếu lần này mà trễ hẹn với khách, thương hội chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh đâu...

"Anh dậy rồi ạ?"

Nester đảo mặt sang bên cạnh khi nghe thấy giọng nói êm tai của thiếu niên

Anh bất giác đưa tay lên gãi má, xem chừng rất xấu hổ đây

"Xin lỗi đã để em trông thấy cảnh này... Do gần đây anh bị khó ngủ, vậy nên cũng không chợp mắt mấy..."

Nester cười trừ, anh hỏi: "Em đã ăn gì chưa?"

Wanderer nghe câu hỏi, ngay lập tức gật đầu đáp lại

Nester mỉm cười, hoàn toàn tin tưởng cậu, vậy nên đã nhanh chóng gọi một phần mang về, không ở lại quán lâu nữa, kẻo ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của ông chủ

Bóng dáng bọn họ hoà vào dòng người xuôi ngược. Wanderer ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh sáng từ các hàng quán, các căn nhà phản chiếu trong đôi mắt màu chàm, chúng rực rỡ, tráng lệ và ấm áp

Cậu ngoan ngoãn đi bên cạnh người kia, cẩn thận để không bị lạc đường

Tranh thủ lúc chưa đến tiệm vải, bọn họ tiện thể vừa đi vừa tâm sự với nhau, câu chuyện đa số đều xoay quanh công việc thương nhân đầy vất vả, trắc trở của Nester. Anh đã than thở rất nhiều rằng bản thân không thích nó như thế nào

Trên đường đi anh còn tận tình giải đáp cho Wanderer những thắc mắc mà cậu hỏi, trong đó có nội dung của "Lệnh Bế Quan Tỏa Cảng"

Nói ngắn gọn thì đây là sắc lệnh được ban hành trực tiếp bởi tướng quân Raiden nửa năm về trước. Nội dung của nó bao gồm việc đóng cửa biên giới và cắt đứt mối quan hệ ngoại giao với những nước láng giềng

Để củng cố sự nghiêm túc của mình trong việc ban hành lệnh, Raiden Shogun thậm chí còn dùng đến cả sấm sét để phong toả vùng biển Inazuma, khiến nhiều người không thể trốn chạy hay trở về quê hương của mình

"Nhưng mà sắc lệnh này cũng có ngoại lệ, những người thuộc Fatui theo lời đồn vẫn có thể ra vào bình thường"

"Fatui?"

Nester gật đầu: "Đó là một tổ chức được thành lập dưới trướng Băng Thần Tsaritsa. Đám người này hung hăn lắm, nếu thấy em nhớ tránh xa nhé"

Anh nhắc nhở cậu nhóc, vừa lúc cả hai đã dừng chân tại tiệm vải Ogura

Để ý điều này Nester lập tức lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi của mình đưa cho Wanderer, bảo cậu giữ hộ, còn bản thân phải rời đi do có cuộc hẹn với khách hàng

"Tối nay anh không về phòng trọ được, thế nên em cứ tự nhiên qua sử dụng nhé!" Nester nói, cầm bút vẽ đại khái đường đi ra một mảnh giấy và đặt vào tay cậu

Để ý thấy anh có vẻ đang vội, Wanderer chần chừ vài giây, sau đó mới gật đầu

Cậu đứng ở ngoài cửa vẫy vẫy tay chào, bóng lưng anh khuất vào màn đêm, khi này Wanderer mới quay sang nhìn thứ kì lạ trên tay mình, nghịch nghịch nó một lúc

Cái này... dùng kiểu gì vậy?

Wanderer nghiêng đầu, trong lòng tự hỏi

"Ô kìa, ai đứng ngoài đó thế? Quý khách đến để may quần áo sao?"

Thiếu niên rời sự chú ý khỏi chiếc chìa khóa, cậu quay người ra đằng sau, trông thấy một người phụ nữ với mái tóc ngắn màu hồng sẫm đang bước ra từ trong tiệm

Wanderer bất giác run lên, lui xuống như một bản năng tự vệ

Không hiểu vì sao bây giờ cậu đột nhiên lo lắng hết cả lên. Trừ hai người là Heizou và Nester đã ra tay giúp cậu, thì đây chính là lần đầu tiên thiếu niên phải tự thân đối mặt, bắt chuyện và giao tiếp với một người hoàn toàn xạ lạ

Và tất nhiên rồi, người đó sẽ không dẫn lời cho cậu!

"Nào, nào, đừng sợ em vào trong đi!" Cô hiền hoà mỉm cười, dẫn cậu vào bên trong

Wanderer rụt rè ngồi xuống, bắt đầu trả lời những câu hỏi của cô trong tình trạng vốn từ vựng có giới hạn

"Được rồi, em chọn mẫu này nhỉ? Qua đây để chị lấy số đo cho em"

Cậu nhóc của chúng ta mờ mịt làm theo, cô nói như nào cậu làm theo như đó, thật sự không sai hay chậm một động tác

Người phụ nữ nhìn xuống số đo ba vòng, bất ngờ trước những con số hoàn hảo ghi bên dưới

"Chà... em có dáng người đẹp thật đấy..."

Wanderer ngơ ngác chớp chớp mắt

"Dạ vâng... cảm ơn ạ?"

...

Nester lả người rời khỏi nơi gặp mặt, anh vừa đi trên đường vừa than thở, chán chường nhìn xuống dưới thềm gạch cũ

Mặc dù công việc thương nhân mang lại cho anh nguồn thu nhập cao, thêm vào đó là một cầu nối quan hệ rất rộng rãi. Nhưng sau cùng đây vốn dĩ không phải điều anh mong muốn, chưa kể có một số thành phần khách hàng quá khó ưu làm anh mệt mỏi vô cùng

Nếu không phải do tình cảnh ép buộc, anh cũng không thèm đi làm cái nghề này đâu...

Nester thở dài, biểu đạt tiếng lòng của mình

Anh mệt mỏi dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo phía sau, đôi tay đưa lên trước ngực, nắm chặt chiếc vòng cổ treo nơi đó

"Tự nhiên nhớ ông già quá..."

Bỗng một tiếng đập cánh mạnh mẽ vang dội trên bầu trời thành công thu hút sự chú ý của Nester

Anh ngạc nhiên nhìn con chim đại bàng đáp xuống ở vai mình, nó được bao bọc bởi một lớp màng gió do "hạt giống phong" tạo nên và trên mỏ có ngậm một phong thư được gửi tới từ Mondstadt

Nester thả nó bay đi, tiến hành mở lá thư ra đọc. Anh tỉ mỉ đọc từng dòng chữ, không để sót bất kỳ dấu phẩy hay dấu chấm nào

Sau khi biết rõ nội dung ghi trong đó, anh lấy bật lửa đốt đi và thả xuống dưới mặt đường

Phong thư dần dần cháy rụi, chỉ để lại một phần nhỏ duy nhất ghi chữ ký của người viết nên nó

Chủ nhân của Tửu Trang Dawn, Diluc

...

[Vị trí hiện tại của Wanderer: Thành Inazuma]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net