bây giờ anh muốn đi về hay là muốn em hôn anh tới khi anh chịu đi về?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ong Seongwoo hai mươi ba tuổi, là một giảng viên kiến trúc tại trường đại học danh giá nhất ở phía bắc thành phố. Kang Daniel hai mươi hai tuổi, cũng không thua kém gì, là một bác sĩ nổi tiếng làm việc trong một bệnh viện lâu đời ở phía nam thành phố. Người phía bắc, người phía nam, anh đầu sông, em cuối sông, ấy thế mà chả hiểu sao một ngày đẹp trời nọ, à, chính xác là ngày bảy tháng tám năm hai nghìn không trăm mười bảy, Ong Seongwoo và Kang Daniel tình cờ gặp nhau tại một nhà hàng lớn ở trung tâm thành phố (mà sau này là nơi hẹn hò thường xuyên của hai đứa nó) khi đang có tiệc với đối tác (nói trắng ra là đi nhậu đó). Nói chung thì, cái gì cũng có cái số của nó ha, tự nhiên đùng một cái, hai người trái ngược nhau, sống ở hai phía đối diện nhau, lại quen biết nhau, sau đó thì, ừm, trở thành người yêu nhau mẹ luôn.

Tính đến hôm nay á là vừa tròn ba trăm sáu mươi lăm ngày hai đứa yêu nhau, nên là Ong Seongwoo muốn làm cái gì đó bất ngờ cho Kang Daniel, mà ai cũng biết rồi đó, thường thường trong phim cái điều gì mà bất ngờ thì nó hổng có được suôn sẻ lắm đâu hen.

"ĐM KANG DANIEL MỘT HỒI MÀY CHẾT VỚI TAO!"
Thấy chưa, như đã nói ở trên, thì cái bất ngờ của Ong Seongwoo nó hổng có được suôn sẻ thiệt. Bây giờ là chín giờ mười bốn phút tối, chính xác hơn là đã một tiếng bốn mươi bốn phút Ong Seongwoo ngồi đợi Kang Daniel.

[Tua ngược chút xíu về khoảng 4 tiếng trước]
🐝: alo
👩🏻‍⚕️: alo, cho hỏi anh cần gì?
🐝: tôi cần nói chuyện với bác sĩ Kang một lúc
👩🏻‍⚕️: xin lỗi anh, bác sĩ Kang đang trong giờ làm việc, không thể tiếp chuyện với khách
🐝: vậy phiền cô chuyển lời với bác sĩ Kang là có người hẹn cậu ấy 7 giờ rưỡi tối nay, chỗ cũ, cứ nói thế là được, cảm ơn cô
👩🏻‍⚕️: vâng, tôi sẽ chuyển lời với bác sĩ.

Cúp máy xong, Ong Seongwoo phóng xuống nhà lấy xe, cũng chả biết là đã chạy đi đâu. Chỉ biết là đến lúc về nhà đã thấy cầm trên tay một hộp quà chà bá, với một bó hoa hồng kèm tờ giấy bé bé ghi chữ "Mừng kỉ niệm 1 năm". Bình thường lười biếng lắm, bảo đi đâu cũng chả đi hết, tự nhiên nay ngày đặc biệt nên là xin cho tan làm sớm, xong tung tăng đi mua quà cho người ta vậy đó. A, Ong Seongwoo đúng cái đồ dại trai, à không, là dại Kang Daniel.

Đi về là phóng đi tắm liền luôn, tắm rửa thơm tho sạch sẽ xong lôi đâu ra nguyên bộ đồ vest bảnh quá chừng, khoác lên người, xịt miếng nước hoa, sang chảnh lắm, tưởng sao ra đường bắt chiếc xe ôm chạy lên chỗ hẹn. Ăn mặc bảnh bao cool ngầu vậy đó, vậy mà lên tới nhà hàng chú xe ôm bảo hết ba chục ngàn, còn phải ráng trả xuống hai mươi lăm ngàn mới chịu, người gì đâu bần hết chỗ nói. À quên, bần nhưng mà có Kang Daniel theo.

Đặt sẵn bàn hết trơn rồi, đồ ăn cũng order năm bảy dĩa, bây giờ chỉ có 2 việc cần làm chính là giữ mình thật đẹp trai và ngồi đợi Kang Daniel đến.

Bảy giờ bốn mươi lăm, Kang Daniel chưa đến, ừ thôi chắc tăng ca nên muộn tí.

Tám giờ đúng, Kang Daniel vẫn chưa đến, ừ thôi chắc hôm nay nhiều bệnh nhân nên muộn tí.

Tám giờ ba mươi, Kang Daniel lại chưa đến, Ong Seongwoo bắt đầu thấy bức rức trong người rồi.

Chín giờ đúng, Kang Daniel cũng chưa đến, Ong Seongwoo muốn chia tay với Kang Daniel rồi đó.

Chín giờ mười bốn, Kang Daniel chưa đến luôn,
Ong Seongwoo hết muốn chia tay với Kang Daniel mà chỉ muốn đập cho Kang Daniel một trận nhừ xương.

Chín giờ mười lăm, Ong Seongwoo vừa định bỏ về, thì có một thằng cha vừa cao vừa to vừa đẹp trai ở đâu đi tới, a, thì ra, cuối cùng Kang Daniel cũng chịu đến rồi. Ong Seongwoo vừa định giơ tay tát cho Kang Daniel một cái thiệt mạnh, thì hai cánh tay rộng lớn của Kang Daniel một phát ôm lấy Ong Seongwoo gọn vào trong lòng mình.
"Em xin lỗi đã đến muộn, người yêu đừng giận em nha ~"
Trời ơi chết rồi, mới nãy vừa định chia tay Kang Daniel, lại còn muốn đập Kang Daniel một trận, tự nhiên bây giờ chỉ vì một câu nói của Kang Daniel mà tim Ong Seongwoo như muốn chảy ra tới nơi. Thiệt tình muốn giận cũng giận không có nổi nữa đó. Mà nói thế thôi, mình vẫn phải giữ giá một tí chứ, Ong Seongwoo nghĩ.
"Xin lỗi cái gì, cậu xem đi, tôi hẹn cậu mấy giờ, bây giờ là mấy giờ?"
Kang Daniel biết người yêu giận lắm, liền ôm chặt hơn, cằm tựa lên vai Ong Seongwoo.
"Em có việc gấp ngoài ý muốn mà, em đâu có muốn để bảo bối của em chờ đâu"
Ây da, thêm một tiếng "bảo bối của em" của Kang Daniel thôi mà tim Ong Seongwoo thiệt sự đã tan chảy luôn rồi đó..
"Cái gì, ai là bảo bối của cậu hả? Ai thèm?"
Kang Daniel hôn chóc một cái vào má Ong Seongwoo, bảo:
"Thôi mà cục cưng đừng có giận nữa coi, em biết lỗi thiệt rồi đó, thương lắm mà"
Ha ha, chính thức tuyên bố với mọi người là Ong Seongwoo mềm nhũn thật rồi, không chịu nổi nữa rồi, cứng rắn cái mẹ gì nữa! Kang Daniel thiệt sự quá đáng!

Vờn qua vờn lại một hồi mới nhận ra là mình đang ở nhà hàng, là ở chỗ công cộng, là có bao nhiêu con mắt đang nhìn, chứ không phải ở nhà chỉ có hai người. Nhận ra thì đã muộn rồi, cái gì cần thấy thì người ta cũng đã thấy hết trơn rồi.

Mười giờ mười lăm, ăn xong hết mấy món trên bàn thì cũng gần khuya. Ong Seongwoo chợt nhớ ra mình vẫn chưa tặng cho Kang Daniel mấy món quà mua hồi chiều. Ngó qua ngó lại một hồi, kiếm hết xung quanh đó mà hổng có thấy hộp quà với bó hoa đâu, Ong Seongwoo bắt đầu lúng túng. Thấy vậy nên Kang Daniel mới hỏi:
"Người yêu tìm gì thế, sao nhìn bối rối vậy"
"Hồi chiều anh có mua gói quà với bó hoa cho em, ban nãy để ở đây nè, mà giờ hổng có thấy đâu nữa hết á"
Xong rồi hai đứa gần như lục tung nguyên cái nhà hàng lên kiếm cái hộp quà với bó hoa hồng của Ong Seongwoo.

Mười giờ bốn mươi lăm, ngoài 4 chị nhân viên nhà hàng và hai đứa nó ra thì không còn ai nữa, kiếm hoài kiếm mãi nãy giờ mà chả thấy ở đâu, Kang Daniel mới bảo thôi cứ đi về đi, quà cáp cũng không quan trọng đâu, Kang Daniel sẽ trả lại Ong Seongwoo tiền đó sau. Ong Seongwoo một mực không chịu, cứ đòi phải kiếm cho ra mới về. Kang Daniel liền nghĩ phải làm gì đó để Ong Seongwoo chịu nghe lời mới được, thế là cậu đứng giữa nhà hàng, lấy hai bàn tay ôm vô má Ong Seongwoo, hôn một cái thiệt sâu. Môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, Ong Seongwoo vừa ngại vừa thích, vừa muốn buông vừa hổng muốn. Nhưng mà vẫn là đang ở chỗ công cộng, nên Ong Seongwoo sau đó liền lấy lại tinh thần mà đẩy Kang Daniel ra:
"Em làm cái gì vậy điên hảaaaaa, người ta nhìn kìa"
"Bây giờ một là anh nghe lời em, không kiếm nữa mà đi về, hai là em sẽ đứng đây hôn anh tới khi nào anh chịu về thì thôi, anh chọn cái nào?"
Ong Seongwoo im lặng không trả lời, trong lòng thấy ngại gần chết luôn, Kang Daniel lại quá đáng rồi!
Kang Daniel nói tiếp:
"Bảo bối nè, đối với em thì quà cáp không có quan trọng đâu, chỉ cần anh thương em và nghe lời em là đủ rồi, hiểu chưa hả"
'TRỜI ƠI KANG DANIEL QUÁ ĐÁNG THẬT SỰ HỨC HỨC NÓI NĂNG VẬY SAO CHỊU NỔI', đầu óc Ong Seongwoo đang nghĩ như vậy đó.

Đương nhiên là cuối cùng thì Ong Seongwoo cũng phải nghe lời Kang Daniel mà đi về thôi, chứ không lẽ giờ ở đó để nó hôn cho chết ha?

🌼: phần truyện đặc biệt dành tặng cho mọi người, lần này không phải chỉ là mấy đoạn đối thoại ngắn ngủn nữa mà là one-shot luôn nha ~ nếu mọi người thích thì mình sẽ cố gắng ra nhiều phần giống vậy nữa nghennnn, cảm ơn mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net