今日何日兮?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Tôi đẩy chiếc xe lăn men theo con đường lát gạch bao quanh vườn hoa của bệnh viện. Daniel chỉ giữ im lặng, hai bàn tay cậu ấy mân mê vạt áo, còn ánh mắt thì cố định ở một điểm nào đó. Tôi chẳng bao giờ tưởng tượng được về một Daniel như vậy, với đôi mắt tối thăm thẳm và đục ngầu một màu của vũng lầy chứa đầy những nỗi tuyệt vọng mà không ai có thể nhìn thấu.

Trải qua một vài chuyện, tôi bắt đầu nhận ra rằng Daniel - người mà tôi từng quen biết và Daniel - hiện tại, bây giờ, không phải là một.

Và tôi, hóa ra chẳng hiểu được cậu ấy nhiều như bấy lâu nay bản thân mình vẫn thầm nhủ.

- Cậu thấy thế nào?

Tôi hỏi, giọng nói khản đặc đập vỡ khối im lặng đang bao trùm xung quanh chúng tôi. Daniel không trả lời, cậu ấy nắm lấy tay tôi, và tôi biết là cậu ổn.

2.

Cậu biết đấy, mình thì làm gì mà có thể có được hạnh phúc chứ.

Daniel nói với tôi như vậy.

Rồi cậu ấy nhảy. Tôi ngồi dưới hàng ghế khán giả, tự lẩm bẩm, ồ, cậu đùa chẳng vui một tẹo nào cả. Ánh đèn soi rọi cả sân khấu, điện thoại nối với chiếc loa nhỏ nằm ở chính giữa không ngừng chuyển bài. Tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc bám trên từng lớp mồ hôi của cậu ấy, mùi của những miếng dán giảm đau.

Tôi bảo với cậu ấy, là thế này, khi mà cậu chẳng còn đủ sức để vẫy vùng nữa, thì hãy cứ lặng im rồi nghĩ đến những vì sao, hoặc cậu có thể nắm lấy bàn tay mình rồi đánh một giấc dài thật dài, và cho dù cậu có tỉnh lại hay không thì điều đó cũng chẳng còn quan trọng.

Bởi, những vì tinh tú không sớm thì muộn cũng sẽ lụi tàn, mà chúng ta thì chẳng còn gì để mất nữa.

3.

Mình vớ lấy cuốn sách đang đọc dở đặt trên đầu giường, trời sắp mưa và chương trình radio yêu thích của mình cũng sắp bắt đầu. Mình đặt lưng lên chiếc ghế tựa bằng gỗ có lót đệm, gác chân lên lan can đã hoen gỉ một vài chỗ, đặt chiếc đài nhỏ dưới chân ghế rồi say sưa với cuốn tiểu thuyết trên tay.

Mình nghĩ mình sẽ chết.

Sớm thôi, vào một ngày nào đó, khi chiếc bình đong đầy những vết cắt ở sâu thẳm trong thâm tâm mình kín đặc lại, không còn một kẽ hở, nó sẽ vỡ tan, và mình sẽ chết. Mình vẫn luôn chờ mong nó một cách từ tốn, gỡ dần những ràng buộc của mình với thế giới này. Mình, với mái đầu bù xù hăm ba ngày chưa gội, bộ quần áo xuề xòa nhắm mắt lấy ra từ trong tủ, luôn đón chờ ngày ấy bằng cả trái tim đã nát bươm theo năm tháng dông dài này.

4.

Tôi nhăn mặt khi ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc thoảng qua cánh mũi. Mùi hương của Daniel khiến cho cậu ấy - con người của cậu ấy trong mắt tôi - méo mó đến nỗi mà tôi chẳng còn nhớ được cậu ấy đã từng hoàn hảo đến như thế nào.

Daniel vẫn để yên cho tôi đẩy chiếc xe lăn dạo quanh con đường lát gạch, gặp hằng hà sa số những con người khác nhau với hằng hà sa số những căn bệnh khác nhau, mặc dù cậu ấy không hứng thú với việc này một chút nào cả.

Nhưng tôi đoán cậu ấy vẫn ổn.

5.

Tôi xắn tay áo của Daniel lên, để lộ một mảng da thịt chồng chất những vết sẹo. Đó là điều cậu ấy muốn, tôi biết, nhưng tôi thì không.

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ấy, và cho đến khi tôi tưởng chừng như mình sẽ lạc vào trong khu rừng mưa ẩm ướt ở sâu thẳm trong thâm tâm Daniel, thì cậu ấy lại nói với tôi.

Cậu biết đấy, nó giống như cậu đang dự lễ tang của chính bản thân mình, rằng cậu cảm thấy thật hạnh phúc khi mình được chết đi sau cả một thời gian dài chìm đắm trong mớ tuyệt vọng do chính bản thân mình tạo ra, một mớ tuyệt vọng chẳng ai có thể nhìn thấu được. Cậu vui vẻ, nhưng chỉ có một mình cậu vui vẻ như thế, lễ tang của cậu vẫn đầy nước mắt, từ chính những người luôn muốn cậu sống, và họ cho rằng cậu vẫn muốn sống.

Mưa tí tách rơi, quyển sách dày nằm chỏng chơ trên bàn, còn chiếc đài nhỏ kêu lên từng tiếng rè rè khó chịu. Tôi nghĩ mình cần phải đi tìm Daniel - không phải Daniel của bây giờ - để thỏa mãn cho nỗi ích kỉ cuối cùng này của bản thân mình.

6.

Trong một phút nào đó, tôi đành phải chấp nhận, Daniel đã chết rồi, chết vào cái ngày mà tôi bộc lộ niềm ích kỉ của mình ra ngoài để che giấu đi nỗi sợ hãi trong lòng về vũng lầy tuyệt vọng hiển hiện trên từng vết sẹo tôi đã chạm vào trên làn da cậu ấy.

Hóa ra cậu ấy không hề mạnh mẽ.

Hóa ra tôi không hề mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net