PARK WOOJIN (박우진) - Bạn trai siêu lạnh, siêu ngầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lại trượt... lại rớt...lại trượt...lại rớt "

Ran Yi lê từng bước chân trên đường, nhìn như một kẻ thảm đáng thương, trông như một cái xác chết đang đi, trông chẳng có chút sức sống.
Thật ra thì đi là lần thứ 49 cô trượt audition... Chết tiệt ! Lần nào cũng bị chê là nhảy không có một chút thần thái nào.

- Tới con thuyền chạy trên sông Hàn nhìn còn thần thái hơn mình. Chời ơi, thần thái là gì mà đến giờ con vẫn không thể nào có được.

Chán trường, thở dài cô nhấc cả cái thân nặng nề leo lên thành cầu, ngồi nhìn nhìn xa xăm. Chỉ thấy hơi đáng sợ là nhỡ xảy chân thì chắc cô thành mồi cho cá. " Tiền thuê nhà cũng không còn, tiền bạc đổ vào mấy cái khóa học nhảy cho thần thái rồi vẫn cứ trượt audition như thường. Đến nỗi ba mẹ hết kiên nhẫn nổi mà từ luôn trở về Mỹ ". Thật sự bây giờ có điều gì thảm hại chắc sẽ được ví với Ran Yi.

Cô đâu có say nhưng đầu óc cứ quay cuồng thế này, mọi thứ xung quanh sao nhìn cứ xa thăm thẳm. Cô thở dài, hai cái má phúng phính phồng lên xộp xuống, lại đỏ ửng lên vì cái lạnh hiện tại ở Seoul, Hàn Quốc, nhìn cứ như con búp bê lật đật ở Nga vậy. Vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng thương !

Tiếng ồn ào ở đâu vọng lại. Như sắp có một trận đánh giả tại đó vậy. Tiếng ồn càng lúc càng rõ càng tiến gần đến cây cầu, chính xác là tiếng ồn từ những người chắc chắn phải rất lực lưỡng, vạm vỡ. Ran Yi quay ngoắt về nơi phát ra tiếng ồn đó. Mắt nheo, miệng chúm, mũi vãnh lên, cô cố hóng cho được có chuyện gì thế.

Cô cố nhấc hai cái chân qua thành cầu để vào bên trong cầu. " Thực sự là đi ra đây hóng gió nghĩ sự đời chứ không phải có ý tự tử, mình còn trẻ mà, đời còn dài, còn nhiều cơ hội ...". Hai chân tê cứng làm cô khó khăn khi trở vào. Lúc leo ra thì nhẹ nhàng sao đi vào thì khó khăn. Cô loay hoay bước vào được một chân, tưởng thuận lợi nhưng ai ngờ... cái chân còn lại bị mắc vào thành cầu làm cô bật lại ra phía sau.

... Đoán đi, điều xảy ra tiếp theo chính là cô sẽ rơi tủm xuống sông và làm mồi cho cá. " Đời mình coi như hết, tạm biệt ". Cô nhắm mắt tận hưởng cái "chết êm đềm", nhưng sao vẫn chưa thấy ướt vậy, cảm giác như đang lơ lửng giữa không trung. Mắt Ran Yi he hé để xem chuyện gì đang xảy ra ? Một cái gì đó mờ mờ càng ngày càng rõ hơn... Ôi trời đất ơi, một khuôn mặt điển trai, đường nét nhìn rất ngầu, khí chất lại ngời ngời nữa... Thì ra chính người con trai này đang cố níu cô lại, chính xác hơn là anh là vị cứu tinh cứu cô khỏi cửa lên thiên đàng. Vì cố hết sức để giữ lấy cô mà người cô mà lấm tấm mồ hôi trên trán...

" Phù phù " Anh thở gấp gáp.

" Tạ ơn trời con vẫn còn sống "

- Bên kia, mau lên..

Ran Yi vẫn còn chưa hoàn hồn, thì cảm giác như mình bị ai đó nắm tay kéo đi. Người đó cũng lại là chàng cứu tinh khi chất ngời ngời như minh tinh kia. Anh ấy đang cố chạy thoát đám người kia sao... Tiếng bước chân nhịp đều đều trên con đường tối vắng người.

- Này anh kia, anh kéo tôi đi đâu vậy...

- ... - Anh chẳng thèm quay đầu nhìn cô.

- Tôi mệt lắm rồi, anh mau buông tay tôi ra... Này anh kia, bỏ ra.

Anh ném cô vào sau mớ thùng giấy bên vệ đường, mắt ngó nghiêng rồi nhanh chóng núp vào bên trong đó. Anh ôm trọn Ran Yi vào lòng một tay bịt chặt miệng cô... Đám người hung bao kia vừa tới.

- Mẹ kiếp, nó chạy đâu mất rồi.

- Đại ca à, thôi bỏ đi, chỉ là một thằng ranh con thôi.

- Đồ ngu , mày câm mồm lại cho tao, nhờ nó tới câu lạc bộ của mình mấy hôm nay mà tao kiếm được bộn tiền đó. - Một thằng cao khều trông như vừa mới vào giang hồ bị một tên đầu hói thấp tịt đá một cái thật đau vào
mông. - Thôi về, tao mệt rồi. Tao sẽ kiếm cách dụ dỗ nó sao...

Đám người dữ dằn đó cũng bỏ đi. Im lặng hết rồi. An toàn rồi...

" Ôi mẹ ơi, nghẹt thở quá "

- An toàn rồi...

- Hức hức...

" Cái tên chết băm này mau bỏ tay ra, sắp chết tới nơi rồi đây "

- Xin lỗi... - Anh chợt nhớ và bỏ tay ngay khỏi miệng cô.

- Phù phù... Anh... Anh làm gì vậy, suýt nữa là tôi chết lãng xẹt rồi.

- Xin lỗi...

- Xin lỗi không thôi à...

- Có sao ?

- Chỉ mém nữa là chết oan mạng thôi.

- Không sao... Tôi đi trước...

Cô ném đại một cái chai rỗng vào người anh.

- Để tôi ở lại đây mà bỏ đi được à.

- Muốn sao ?

- Anh anh... anh ... tức chết mà, tại anh mà giờ tôi mất hết giấy tờ với tiền bạc rồi này.

- ...

Anh cứ thế mà đi khỏi... Ban nãy anh còn anh hùng cứu cô, giờ thì lạnh lùng không tả. Nhắc tới lạnh lùng thì anh ... PARK WOOJIN ... không có đối thủ. Ran Yi tức lắm, nhưng biết làm gì bây giờ. Cô cứ thế mà đi theo anh, cô cũng chẳng biết đi đâu nhưng cứ theo anh tới tận nhà anh.

- Này, anh kia ...

- Cô theo tôi à ...

- Chứ gì, tôi còn biết đi đâu bây giờ.

- Về nhà đi...

- Tôi không còn nhà để về.

- Quay về cầu sông Hàn đi, ban nãy cô tính tự tử mà...

- Daz, cái đó... tôi chỉ đi hóng gió thôi, ai ngờ lúc leo vô thì bị hụt chân.

- ...

- ...

- Cha mẹ cô đâu ?

- Ở Mỹ rồi !

- Về Mỹ đi...

- Họ từ tôi rồi..

- ...

- ...

- Cô đi đi, con gái giờ này ở đây nguy hiểm lắm...

- Anh Anh... tôi xin anh giúp tôi, thiệt tình tôi không biết đi đâu hết. Anh giúp tôi đi, sau này nổi tiếng tôi hứa không quên ơn anh đâu.

Woojin hất tay Ranyi thật mạnh. Cái nhìn lạnh lùng anh dành cho cô còn khủng khiếp hơn những chuyện đáng sợ trước giờ cô thấy. Anh mặc cô mà đi vào nhà. Một căn nhà cuối phố, có kiến trúc khá lạ nhưng cực kì đẹp mắt, diện tích vừa đủ cho 2 người.

- Đồ lạnh lùng, đồ đáng ghét, anh hại tôi mất hết giấy tờ tiền bạc giờ thì bỏ rơi tôi vậy hả.

- Haizzz cái cuộc đời tôi sao thảm hại thế này...

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cô ngồi gục trước cửa nhà anh. Cô trông đợi gì ở con người xa lạ đó, một sự thương hại... Một sự thương hại không có thành ý cũng được vì bây giờ cô cũng chẳng biết đi đâu nhờ vả ai, 100 won còn không gọi nổi một cú điện thoại thì cô biết đi đâu, chứ nói gì đi về Mỹ, điện thoại ví tiền hộ chiếu làm rớt mất lúc chạy trốn với anh rồi. Đuối sức mà ngồi trước cửa chẳng buồn đi đâu, coi như cô chợp mắt cho hết ngày lấy sức mai tính tiếp.

Người con trai đang ở trong nhà kia cũng đang loay hoay cái gì đó, anh nhìn ra cửa sổ, nhìn rất lâu, chân đứng cứ nhịp nhịp nhưng đang trông ai đó... Anh quyết định mở cửa ra ngoài.

_________________________

( Còn nữa )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net