WatchNight IV.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Thanh Hương Cốc

Chương 25

Tao ngộ Song Dực Hổ

Người dịch: Địa Ngục Môn

Nguồn: Địa Ngục Môn

Thu gọn nội dung

"Ta là Tinh Kì - nhất tinh đấu sư, nhị tinh hồn thú, biết bay. Còn đây là Tiêu Khả - nhất tinh đấu sư, nhất tinh hồn thú, là chiến binh nhục thuẫn hình." Nghe Tinh Kì giới thiệu mình như vậy, Tiêu Khả bĩu môi.

Trong Thiết Hạp Lĩnh đầy nguy hiểm này, thêm một người tham gia thì cũng an toàn hơn một phần, nhưng cũng không thể để người ngoài tùy tiện gia nhập được, bởi rất nhiều mối nguy hiểm ở đây đều đến từ con người. Ma Tử và Lôi Tử không biết vì sao Thương Ngưu lại có thể đồng ý để hai người bọn họ gia nhập vào đội như vậy, nhưng từ trước đến nay, trong ba người thì người quyết định luôn là Thương Ngưu, nếu như Thương Ngưu đã quyết định như vậy, Ma Tử và Lôi Tử cũng đành chấp nhận cái tiểu đội 5 người này.

Thương Ngưu cũng là có nỗi khổ khó nói, người ta đã chờ mình ở nơi rừng sâu này, lúc đầu lại bị hai tên thiếu niên này làm cho khiếp sợ, đặc biệt là sự xuất hiện có phần đột ngột và dị thường của Tình Kì ở phía sau của ba người. Đối phương mới chỉ đề nghị tham gia tiểu đội, bản thân mình cũng không nghĩ đến họ mới vào Thiết Hạp Lĩnh đã liều mạng, huống hồ hai người này tuổi tuy nhỏ nhưng kinh nghiệm và tu vi đều rất tốt. Theo cảm nhận ban đầu, Tiêu Khả là người thật thà vui tính, Tinh Kì khoáng đãng kì dị, nhân phẩm cũng được. Ba người bọn họ cũng từng muốn gia nhập đội khác hoặc thêm người cho đội, nhưng nhân cách của người gia nhập cũng khó đoán biết, ba người với nhau cũng đã thành thói quen. Quan trọng nhất vẫn là hai người họ tuổi nhỏ tài cao, rất có tiềm lực. Thương Ngưu rất tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình.

Cùng với những lời trò chuyện thành thật của Tiêu Khả, 5 người nhập thành một khối cùng hướng về phía xa trong rừng sâu mà đi. Tiểu đội Thiết Ngưu cũng coi như chính thức thành lập.

Đây là một khe núi sâu, nghiêng một góc 45 độ dài hàng trăm mét kéo dài từ sườn núi xuống tới đáy sơn cốc. Hai bên mọc đầy bụi cây xanh um tùm, xen lẫn với những phiến đá thạch bích nằm nghiêng, đáy sơn cốc được bao phủ bới một lớp lá cành dầy, mùi ẩm mốc hòa quyện trong không khí. Trên mấy cái cây ở bên cạnh còn có thể nhìn thấy mấy con rắn độc đang nhả hồng hạnh và mấy con trùng độc đi kiếm ăn.

"Chính là sơn cốc phía dưới này, đây chính là nơi chúng ta đến hái thuốc lần này." Nhìn thấy sơn cốc phía dưới âm u đáng sợ, sương mù bao phủ, mọi người đều tin rằng xuống dưới đó họ có thể tìm thấy những loại thuốc tốt. Năm người bọn họ tuy nóng lòng muốn xuống thử, nhưng đều chưa hành động, trong môi trường như thế này, nhất định sẽ có chất độc hoặc hồn thú.

Trên đường vào núi, từ cái miệng hóm hỉnh trên khuôn mặt thật thà của Tiêu Khả, năm người họ đã có được những thông tin hữu ích, như là khi hái thuốc phải chú ý quan sát xem đó có phải là cái bẫy mà các đội khác giăng ra, bởi vì trong rừng sâu, những nơi có thuốc tương đối nguy hiểm, có những đội chuyên đi giăng bẫy để giết hại đội khác và lấy đi thuốc mà họ đã tìm được, cũng có đội phát hiện ra thuốc tốt, nhưng vì thuốc đó có chất độc hoặc hồn thú bảo vệ, liền dụ đội khác đến chiến đấu trước, bọn họ chỉ việc đến cướp thuốc. Tuy nhiên, những chuyện đó chỉ xảy ra ở bên ngoài Thiết Hạp Lĩnh, đi vào bên trong một chút thì cũng ít hơn, hơn nữa việc tìm kiếm thuốc ở phía bên ngoài Thanh Hương cốc mấy chục năm nay cũng đã khó khăn lắm rồi. Những nơi có thuốc cũng là nơi ẩn giấu hiểm nguy, cũng giống như trong cái sơn cốc này, những người từ bên ngoài vào hái thuốc cũng không ít. Nhưng những nguy hiểm bên trong quá lớn, tiểu đội 3 người Thương Ngưu đã từng đi vào, nhưng còn chưa đi quá 2m ở trung tầng đã gặp 2 con tam tinh hồn thú, bọn họ đánh một trận lớn với một trong hai con, may mà trốn thoát được, sau đó ba người bọn họ nếu không vì vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không vào vùng trung tầng hái thuốc. Vùng ngoài cũng rất rộng lớn, chú ý tìm kiếm một chút vẫn có thể tìm thấy một số thuốc tốt, có lẽ rất nhiều người cũng mang cách nghĩ này mà đi tìm thuốc chăng.

Tiêu Khả quả thực rất khâm phục con mắt tinh tường của Tinh Kì, hắn còn từng muốn hắn và Tinh Kì hai người cùng vào vùng rừng núi này hái thuốc, nếu Tinh Kì không quyết định gia nhập đội này, thì không biết giờ này bọn họ đã trúng bẫy của bao nhiêu người rồi, vì trên đoạn đường này phát hiện mấy chỗ có thuốc tốt, nhưng Thương Ngưu cũng không đi hái, hắn nói thuốc đó lộ liễu quá, biết bao nhiêu người đã đi qua đây, nếu không vì có bẫy thì đã có người hái thuốc từ lâu rồi, làm sao tới lượt bọn họ tới hái thuốc. Nhưng nếu Tinh Kì và Tiêu Khả thực sự trúng bẫy, ai chết trong tay ai cũng còn chưa biết. Tiêu Khả cũng thầm khâm phục tiểu đội của Thiết Ngưu, bấy lâu bọn họ vẫn luôn ba người một đội đi hái thuốc, trong khi những đội khác lại có đến mười mấy người. Trong cái nơi thâm sơn cùng cốc mà người ăn thịt người, thú ăn thịt người và chất độc ăn thịt người này, quả thật là không dễ dàng gì, hắn chắc chắn không làm được, còn tên biến thái Tình Kì kia thì cũng khó nói.

Năm người đạp lên lá cây "sàn sạt", họ cùng đi tới đáy sơn cốc. Loài trùng độc ngửi thấy mùi thuốc đuổi trùng độc, rắn độc tỏa ra từ trên người của năm người bọn họ đều tránh xa. xuống đến đáy sơn cốc, bọn họ ngồi xuống, chuẩn bị một ít thuốc và lấy lại tinh thần. Thương Ngưu rất hài lòng với biểu hiện của Tinh Kì và Tiêu Khả, ở nơi ma quỷ này thì phải nói đến tín nhiệm và phối hợp, bản thân hắn cũng không nói vì sao lại dừng lại ở chỗ này, hai người bọn họ cũng không hỏi. Thật ra, Tiêu Khả cũng mấy lần định mở miệng hỏi, nhưng lại không nói ra, bởi vì hắn coi Tinh Kì như người quyết định chính, Tinh Kì không hỏi, hắn cũng im lặng là xong.

Hai canh giờ sau, cũng vào khoảng 10 giờ sáng, sương mù ở sơn cốc cũng tan đi nhiều, tầm nhìn xa cũng đạt tới mấy trăm mét. Điều này cũng làm cho độ an toàn đối với những người tìm thuốc và hái thuốc tăng lên rất nhiều. Tiêu Khả chợt hiểu ra, xem ra hắn vẫn còn non nớt lắm, những cái phải học vẫn còn rất nhiều. Năm người cũng đứng lên, mọi người tản ra, khoảng cách giữa họ không vượt quá 100m, họ bắt đầu đi tìm thuốc.

Từng gốc thảo dược bị nhổ lên. Ánh mặt trời cuối thu đầu đông chiếu trên người, thật ấm áp. Sương mù trong cốc cũng tản đi nhiều, nhưng có lẽ do đây là vùng đáy của sơn cốc nên sương mù cũng còn khá dày. Tinh Kì vừa hái được một cây Bạch Hương Thanh bỏ vào giỏ thì nhìn thấy một cánh tay của Thương Ngưu giơ lên cao trong không trung, đây là ám hiệu của đội, có nghĩa là có việc xảy ra, hơn nữa còn là việc nguy hiểm. Bốn người bọn họ chầm chậm lùi về phía Thương Ngưu, bốn cặp mắt quan sát xung quanh, hễ có tình huống gì xảy ra sẽ có sự hợp lực của cả bốn người.

Thương Ngưu thu tay lại, chỉ vào viên tròn màu đen trong rừng cây cách đó 2m, và ám chỉ tạm thời không có nguy hiểm, ánh mắt tìm kiếm Ma tử, bảo Ma tử tiến lên xem xét.

Ma tử đi lên phía trước, nhanh nhẹn như một con khỉ. Hắn đạp lên đống cành lá dầy dầy, không có tiếng động phát ra. Hắn đi quanh rừng cây tìm kiếm, rồi lại quay về bên bốn người còn lại. "đó là phân của loài hồn thú ăn thịt để lại, loài hồn thú này phải từ cấp tam tinh trở lên, hơn nữa, từ thành phần của nó và vết tích để lại trên cây thì nó rất giống với tam tinh hồn thú hổ hai cánh mà chúng ta gặp lần trước" Ma tử nhẹ giọng nói.

Ma tử xuất thân từ một gia đình giỏi săn bắn, lúc 7 tuổi, hắn đã theo cha lên núi đi săn, hắn học được rất nhiều kinh nghiệm đi rừng từ cha mình, hắn còn có cái mũi nhạy bén trời cho, có thể phân biệt mùi phân của con thú, từ những con thú đã từng tiếp xúc, hoặc những con thú biết đến từ sách vở, ngay cả đến độ nguy hiểm của con thú đó hắn cũng có thể ngửi ra được. Đây cũng là lý do vì sao trước đây ba người bọn họ có thể trốn thoát khỏi nhiều nguy hiểm như vậy. Từ khi biết Ma tử có tài năng thiên phú này, Thương Ngưu đã nhiều lần đến Thanh Hương Cốc tìm những sách về hồn thú, hắn tìm được rất nhiều sách miêu tả về hồn thú từ cấp vương trở xuống, làm cho tài năng thiên phú của Ma tử được phát huy hơn nữa.

Thấy Ma tử chỉ tùy tiện nhìn nhìn, ngửi ngửi một chút rồi nói năm người bọn họ đã đi vào địa phận của một con tam tinh hồn thú, nếu như không nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của Thương Ngưu mà Tinh Kì tín nhiệm, Tiêu Khả chắc chắn sẽ nói tên tiểu tử này khoác lác, tuy nhiên hắn cũng cảm thấy rằng Thanh Hương cốc quả đúng là nơi nhân tài hội tụ. Khi mới chiêu sinh đã 1 chọi 100, trong quá trình học tập mấy năm cũng có được không ít kinh nghiệm, những người từ học hái thuốc mà ra có người nào không bản lĩnh đâu, ta cũng phải cố gắng hơn mới được. Nhưng đây là tài năng thiên phú của người ta, có học cũng không học được, bản thân ta thì có tài năng gì chứ...

Cũng vào lúc Tiêu Khả đang nghĩ ngợi lung tung thì Thương Ngưu đã đưa ra quyết định đi tìm bằng được hồn thú đó và giết nó. Quyết định này được đưa ra khi Thương Ngưu thấy Tinh Kì nhìn về phía mình và gật đầu đầy quyết tâm. Nếu là trước đây, Thương Ngưu sẽ chọn cách rút lui.

Ma tử lại đi lên phía trước dẫn đường, Thương Ngưu và Tinh Kì ở hai bên, để phòng khi hồn thú tiếp cận thì còn có thể chống trả sự tập kích bất ngờ của nó. Đây là địa bàn của hổ hai cánh, có mấy ai có thể phát hiện ra nó, vì vậy buộc phải phòng bị. Bây giờ có thể hổ hai cánh đã phát hiện ra bọn họ, thậm chí có thể nó còn đang nhìn chằm chằm về phía họ ấy chứ. Đây là thiên đường của con mồi, cuối cùng thì ai là mồi của ai còn chưa rõ, mọi người đều không được khinh xuất. Tiêu Khả và Lôi tử cũng cảnh giác phòng bị bốn phía.

"Gừ..."Tiếng hổ gầm từ phía Tinh Kì truyền đến, sau đó một con hổ hai cánh dài 5m đeo đại đăng pháo từ trong rừng lao ra. Thương Ngưu dùng một cái rìu lớn phát ra đấu khí màu vàng lao về phía con hổ, Ma tử lùi về sau, Tiêu Khả và Lôi tử cũng rút đao to, kiếm sắc lao về phía con hổ hai cánh.

Không ai có thể ngờ rằng, Tinh Kì lúc này lại đột ngột tránh về phía sau, và rút ra thanh đoản kiếm nhằm về phía Ma tử mà lao tới. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, mọi người đều hành động một cách vô thức, không có thời gian cho họ suy nghĩ. Vốn dự định là Tinh Kì sẽ đứng chắn con hổ đó một lát, bây giờ chỉ có Thương Ngưu đứng ra để chặn con hổ đó.

Đấu khí màu bạc phát ra ánh sáng chết chóc từ thanh đoản kiểm của Tinh Kì lao về phía Ma tử, Ma tử sợ đến ngây người ra, "chẳng lẽ mình lại phải chết ở đây sao?" Lúc đó, trong đầu Ma tử hiện lên hình ảnh hắn, Thương Ngưu và Lôi tử cùng ngồi uống rượu bát lớn, đánh mông nhau, "tạm biệt nhé, các bạn của tôi". Hắn nhìn bóng dáng của Thương Ngưu và Lôi tử lòng thầm nhủ .

Ba người còn lại đều ngoái nhìn cảnh tượng đáng sợ đó. Sự thay đổi đột ngột, sao lại có sự thay đổi tới nhanh đến như vậy. Tiêu Khả cũng ngạc nhiên đến ngây người, tên nhóc này có làm phản thì cũng phải nói trước với ta một câu chứ, bây giờ ta phải làm gì đây, đứng về phía nào đây? Lôi tử trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn cảnh giác Tiêu Khả

"Không" Tiếng hét của Thương Ngưu làm chấn động cả một vùng rừng núi, ta không kịp quay lại để cứu Ma tử nữa rồi, vì sao, vì sao hắn lại thay đổi như vậy. Trước đó ta lại không hề có chút dự cảm nào. Chẳng lẽ bởi vì Ma tử thể hiện tài năng đánh hơi thiên phú của hắn mà Tinh Kì nảy sinh ý định giết Ma tử. Sức mạnh của lòng thù hận và đấu khí được truyền vào đại đao, Thương Ngưu chém về phía hổ hai cánh một cách mạnh mẽ.

Chữ ký của Lăng Độ VũKênh 108 - Trang xem phim online

Lăng Độ Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Lăng Độ Vũ

Tìm toàn bộ bài viết của Lăng Độ Vũ

#33 1 tiếng trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 36.077

L$B: 715.178

Tâm trạng:

Ðiểm: 1207

Quyển 2: Thanh Hương Cốc

Chương 26

Giao chiến cùng Song Dực Hổ

Người dịch: Địa Ngục Môn

Nguồn: Địa Ngục Môn

Thu gọn nội dung

"Gầm" Lại một tiếng gầm lớn truyền tới từ một cái cây to cách đó mấy chục mét. Một con hổ dài 7m cùng đôi cánh rộng hơn 10m đang lao về phía Ma tử và Tinh Kì.

Đây lại là một sự thay đổi đột ngột khác, sự thay đổi làm mọi người chợt hiểu ra, thật ra Tinh Kì muốn lao đến giết con vật to lớn này chứ không phải Ma tử. Cả năm người đều hiểu ra rằng việc cấp thiết trước mắt là phải giải quyết hai con tam tinh hồn thú Song Dực Hổ này, và trong lòng họ đều thầm chửi rủa: "Chết tiệt, hai con tam tinh hồ thú, lại còn biết bay nữa, phải giết từng con một, nếu không thì mọi người ở đây đừng mong sống sót."

"bùm" Đoản đao và đôi cánh sắc nhọn của Song Dực Hổ va vào nhau tóe lửa, sự va chạm giữa đấu khí màu bạc và sức mạnh của con thú lớn tạo ra sức công phá cực lớn tỏa ra xung quanh, tiếng gió thổi vù vù bay khắp tứ phía.

Ma tử vừa mới đứng thẳng người lên lại bị thổi nghiêng đi, một cánh tay nhó bé nhưng đầy sức mạnh đỡ lấy hắn từ phía sau " Gọi hồn thú ra và đi giúp ba người bọn họ, ta sẽ giữ chân con cọp này" Tinh Kì nói xong liền đưa Ma tử ra phía ngoài. Thật ra Tinh Kì không có ý gọi hồn thú ra, hắn muốn dựa vào bản thân hắn đấu với nó, với sự va chạm lúc nãy, hắn cho rằng con cọp này với hắn mà nói không nguy hiểm.

Ma tử được đưa đến nơi an toàn. Hắn quan sát Tinh Kì, cái vóc dáng gầy gầy nhỏ bé, đôi mắt và giọng điệu đầy sức mạnh, dưới mái tóc màu tím đang tung bay là một khuôn mặt thật bình tĩnh, đang đối đầu với một con Song Dực Hổ dài 7m.

"Gừ...Gừ..." Bốn tiếng gầm liên tiếp lại vang lên, hồn thú trong bốn người Thương Ngưu, Ma tử, Lôi tử và Tiêu Khả đều được gọi ra, bốn người bốn thú bao vây một con Song Dực Hổ dài 5m.

Hồn thú của Thương Ngưu là con Thương Sơn Ưng, nhất tinh hồn thú, loại bay trong không trung. Hồn thú của Tiêu Khả là con Ban Kì Ngưu, nhất tinh hồn thú, loại sơn địa nhục thuẫn. Hồn thú của Lôi tử là con Cuồng Phong Khuyển, nhất tinh hồn thú, loại xa cự công kích. Hồn thú của Ma tử là con Lam Bối Thử, nhất tinh hồn thú, là do Thương Ngưu và Lôi tử giúp hắn thu phục được, thuộc loại cận địa chiến đấu.

Thương Ngưu và Tiêu Khả vây đánh hai bên, không ngừng tấn công vào hai cánh của con hổ, cản trở không cho nó bay lên, Lôi tử và Ma tử nấp sau Ban Kì Ngưu và Lam Bối Thử đánh du kích , Ban Kì Ngưu và Lam Bối Thử huyết chiến với Song Dực Hổ, còn Cuông Phong Khuyển và Thương Sơn Ưng phong tỏa từ trên không.

Tiếng gió thổi vù vù vang lên trong sơn cốc, bốn người bốn hồn thú không ngừng đánh về phía con hổ. Con Song Dực Hổ này vốn định đánh lén 5 người bọn họ, không ngờ lại bị bọn họ vây chặt đến nỗi không bay lên được, mỗi khi thoát được ra khỏi bọn họ định bay lên thì lại bị con chuột nhắt và con trâu chết tiệt đó cắn chặt không buông, lại còn cả những móng vuốt sắc nhọn không ngừng giáng xuống từ trên đầu. Tuy sự công kích của mấy con nhất tinh hồn thú này đối với một con tam tinh hồn thú như nó mà nói, tổn thương gây ra là không đáng kể, chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng vết thương nhiều, hơn nữa những lần đánh sau lại thường rơi vào những vết thương trước, sức chiến đấu của nó ngày càng yếu đi, nó bị kéo lại.

"Gào..." Con Song Dực Hổ nhỏ không thể thoát khỏi sự vây đánh của mọi người, nó điên cuồng lao về phía bốn người bọn họ mà vồ đánh, chứ không lùi bước hòng tìm cơ hội bay lên, vì vậy Cuồng Phong Khuyển và Thương Sơn Ưng cũng đành phải áp sát nó mà đánh.

Con hổ lớn bay lên một cái cây đã gãy, hai con mắt nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên có mái tóc tím tung bay trước mặt, một cái móng vuốt sắc nhọn run lên nhè nhẹ, nó cảm thấy được mùi nguy hiểm ở trên người đối phương. Hơn một trăm năm nay, trong sơn cốc này, những con thú cấp nhị tinh đến tam tinh cũng không làm nó thấy nguy hiểm như thế, con hổ lớn rất cảnh giác.

Tinh Kì với đôi mắt hừng hực lửa chiến đấu nhìn về phía con quái thú đang đứng ở trên cây phía trước mặt, máu trong người dường như đang thiêu đốt hắn, từ lúc hắn điên điên rồi tỉnh ra cho đến nay cũng đã hơn hai năm rồi, trong hai năm đó hắn luôn ẩn mình để tu luyện, cuối cùng hôm nay cũng phải kiểm tra thành quả trong hai năm tu luyện ấy, Tinh Kì càng nghĩ càng vui mừng. Tu luyện không phải là để chiến đấu, để trở thành kẻ mạnh hay sao?

Đấu khí màu bạc tạo thành một vòng xoáy bên người Tinh Kì, vòng xoáy này lại tạo nên một trận cuồng phong, gió thổi vù vù, cuốn theo lá mục ở xung quanh xoay tròn qanh người Tinh Kì, hai mắt hắn nhìn chằm chằm con quái thú, "nếu mi không tấn công thì ta xông lên đây."

Xoạt ...xoạt... Tinh Kì bước mấy bước nhanh dị thường, đằng sau chỉ còn lại chút dấu vết mờ mờ, thoắt cái hắn ở trên đầu con Song Dực Hổ, một tia chớp màu bạc lóe sáng cả khu rừng, chớp lóe lên rồi biến mất rất nhanh, nhanh đến mức vừa chớp mắt đã không thấy nữa.

Con Song Dực Hổ nhỏ và mọi người cũng cảm nhận được tia chớp vụt sáng đó. Bọn họ đều ngạc nhiên khi thấy Tinh Kì tấn công như vậy, họ đều nghĩ rằng một mình Tinh Kì ở đó giữ chân con hổ ấy trước, đợi khi họ giải quyết xong con hổ nhỏ sẽ cùng nhau đối phó với nó. Sự tấn công liều lĩnh của Tinh Kì khiến họ thấy lo lắng, bây giờ bọn họ đã là người cùng hội cùng thuyền, có việc gì thì tất cả phải cùng gánh vác. Nhưng khi nhìn thấy thân thủ phi phàm cùng với tia chớp vụt lóe sáng ấy thì bọn họ đều thấy an tâm, bọn họ càng tấn công mạnh mẽ hơn, họ gia tăng tốc độ để giải quyết cho xong con quái thú nhỏ này.

"Bùm" Con Song Dực Hổ lớn cảm thấy sự nguy hiểm phía trên đầu, nó dùng đôi cánh dài hơn 10m để đỡ lại Lưu tinh nhất kích của Tinh Kì. Do cú đánh này nhanh như chớp giật nên sức mạnh của nó cũng giảm đi mấy phần, nhưng vẫn làm cho đôi cánh của con hổ phải run lên.

Vù Vù! Hai quả cầu năng lượng màu xanh bị đẩy bay về phía Tinh Kì, con hổ mở rộng đôi cánh, bốn cái móng vuốt sắc nhọn ánh lên thứ ánh sáng lạnh giá hướng về phía đầu, phía ngực Tinh Kì mà lao tới.

Ầm... Hai luồng ánh sáng bạc và hai quả cầu năng lượng đập mạnh vào nhau, hai quả cầu năng lượng bị cắt thành 4 mảnh. Tinh Kì di chuyển nhanh như chớp, bay xa mấy trượng mới dừng lại. Thanh đoản kiếm trên tay phải rời khỏi người mạnh mẽ bổ về phía trước.

Rầm . Rầm, bốn mảnh của quả cầu năng lượng phát ra tiếng nổ mạnh, luông khí thổi về bốn phía. Lá và cành cây bị gẫy bắn ra từ trung tâm của vụ nổ, chúng như những những con dao bay khắp nơi. Trên thân cây cắm đầy những mẩu cành lá gẫy. Những đoạn cành lá bay về phía Tinh Kì đều bị đoản đao đánh rớt xuống.

"Gầm..."

Con hổ dùng hai móng vuốt phía trước để chặn những mẩu cành lá bay tới, một vài mẩu không ngăn được cắm vào người nó cũng không hề hấn gì. Hai quả cầu chưa phát huy hiệu quả. Nó quay người lại dùng hai móng vuốt ở phía sau quét qua eo của Tinh Kì, rồi bay về phía sau mười mấy mét, nó muốn bay lên cao, lợi dụng ưu thế ở trên không để đối phó với Tinh Kì.

Tinh Kì lại nhanh nhẹn di chuyển thêm mấy mét, mấy cây to như thùng gánh nước bị hai mũi nhọn của Lưu Tinh quét qua, ầm ầm đổ xuống, bằng mấy bước di chuyển nhẹ nhàng, hắn lại đuổi kịp con hổ. Một tia chớp sáng gấp mười lần lúc nãy lại xuất hiện trên đầu con hổ. Thấy con Song Dực Hổ này muốn bay lên, Tinh Kì sao có thể dễ dàng tha cho nó như vậy. Tinh Kì dùng một chiêu mạnh nhất từ khi khai thiên kiếm pháp đến nay tên gọi Nhật lạc tinh hà chém về phía hai cánh của con hổ.

Gầm...

Nhìn thấy đường kiếm sắc bén kéo thêm đuôi dài như vệt sao băng oai nghiêm và đáng sợ đó, con Song Dực Hổ cũng trở nên liều mạng, hai mắt nó đỏ rực lên. Nó tập trung hết hồn lực, từng vết vằn vện màu vàng trên lưng giống như những con sóng biển nổi lên cuồn cuộn, trong đầu nó chữ vương đang hiện lên, luồng ánh sáng màu vàng đậm ấy hội tụ trên đôi cánh của con hổ, đôi cánh ôm trọn toàn thân nó, một quả cầu lớn màu vàng và một đường kiếm sắc bén màu bạc va mạnh vào nhau.

Bùm... Ầm ầm ầm

Tiếng nổ làm chấn động cả sơn cốc, ở giữa có một đám mây màu trắng bạc bay lên. Tiếng nổ truyền đi rất xa, làm cho bọn nhất nhị tinh hồn thú trong vòng 2 - 3m quanh đó hoảng hồn tháo chạy. Năng lượng tỏa ra từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net