WatchNight XII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghĩ đó. Nhìn bản báo cáo trên tay, Ôn Thiến Thiến đang ngồi cạnh. Chiêu sinh và đón người mới lần này là do Ôn lão đầu cố ý sắp xếp cho Hà Diễm và La Khắc đi.

Báo cáo: Thanh Vân hôm nay chỉ thị theo ý cấp trên, chủ nhân giám thị Phong Mạn biệt viện là Tinh Kỳ, vào buổi trưa lúc đi ra khỏi lầu trong lúc đi dạo trong dược viên, đột nhiên phát hiện trên người xuất hiện đấu khí màu trắng bạc, do nhìn từ xa, cường độ đấu khí này không dưới đấu khí nhị tinh, tiểu nhân cho rắng là đấu sư tam tinh. Có thể do ngộ ra gì đó, nên đấu khí ngoại tiết (đấu khí phóng xuất ra ngoài).

Ký tên: 236

Thời gian: 10 giờ sáng ngày 10/8.

"Ngươi nhìn xem, đừng cho rằng mình là thiên tài. "Ôn lão đầu đưa báo cáo cho Ôn Thiến Thiến, "Sau này ngươi đừng tìm hắn làm phiền nữa, tiềm lực người này rất lớn, sau này có khả năng Thanh Hương cốc chúng ta lại thêm một luyện đan sư nữa." Ôn lão đầu cảm khái nói.

Thấy Ôn Thiến Thiến gật đầu, Ôn lão đầu rất hứng thú với Tinh Kì, tên tiểu tử này đang hái thuốc, những kinh nghiệm có thể coi là truyền kì, có thể nói là người mê luyện công, còn rất may mắn, cháu gai mình bị hắn bóc lột nửa năm, nhưng lại không lấy được thông tin gì từ hắn.

Nửa năm vùi đầu luyện thuốc, khiến mình cũng giật nảy mình, lúc còn trẻ thì bản thân còn không dám ngược đãi chính mình như vậy, một người đam mê luyện thuốc điên cuồng, rất thông minh mọi người đều rất nghe lời, hắn đúng là có tài lãnh đạo.

Đó là một nhân tài. Cô cháu gái điêu ngoa bốc đồng sau khi từ chỗ hắn về như thay đổi tính nết, ngày ngày bắt đầu luyện thuốc, đấy cũng là thu hoạch duy nhất khi cho cháu gái đi. Người tài như vậy lại có ý chí thì không nên đi gây sự và phải biết giữ mối quan hệ. Rốt cuộc hắn là người thế nào? Ôn lão đầu lại suy tư.

Sau khi Hà Diễm và Hậu Đức quay về, cùng với Tinh Kì thì ba người lại bắt đầu đến dược thư phòng ba tháng. Ba người cùng nhau luyện phương thuốc cao cấp, tỉ lệ thành công rất khá, không thuần thục luyện thuốc, phí thuốc không đủ tiền trả, ba tháng luyện thuốc, tất cả kim tệ và thuốc tồn trữ của Tinh kì không còn nữa, chỉ còn lại hàng đống dược phẩm thất bại. Còn thao tác của ba người cũng có sự nâng cao rõ rệt. Tỉ lệ thành công trong luyện thuốc lần sau này chiếm ba phần, nên Tinh Kì rất thuận lợi thông qua kì sát hạch chế dược sư bát tinh của Thanh Hương cốc, ba người dược sư bát cấp của kì khảo hạch bị Tinh Kì làm kinh ngạc, sau khi Tinh Kì thông qua ba người họ đã lấy lòng mời Tinh Kì đến phủ bọn họ chơi.

Tinh Kì không đổi phủ viên lớn hơn, hắn rất có tình cảm với Phong Mạn biệt viện. Hà Diễm và Hậu Đức cũng đạt được chế dược sư lục cấp, hai người chọn một biệt viện gần chỗ Tinh Kì, hai người rất cảm ơn Tinh Kì, nếu không có sự giúp đỡ to lớn về kim tệ và dược liệu, và sự cố gắng luyện thuốc của tám tháng này thì không thể nâng cao nhanh đến vậy. Ba người họ cũng đã giải tán. Tinh Kì phải chuẩn bị ra ngoài hái thuốc, lần này một mình tới Thiết Hạp lĩnh hái thuốc.

Năm nay Tinh Kì 13 tuổi, Tinh Kì 13 tuổi mà cao như thanh niên 20 tuổi, cao 1m70, người hơi ốm.

Tinh Kì đi vào trong cốc, gật đầu chào với Hà Diễm và Hậu Đức, để cho họ trông coi biệt viện của hắn. Ra khỏi cốc, ngoại cốc bây giờ tăng thêm một ngàn người mới nữa, rất nhiều người trong số này cùng thời điểm đến với Tinh Kì đều có chung sự nhiệt tình chế thuốc và hái thuốc.

Nghiêm đại đội trưởng lúc này đang giáo huấn những tên lính mới. Tinh Kì sợ làm phiền nên nhanh chóng rời đi, đến trước tiểu lâu trước đây của mình, bên cạnh đó cũng thay đổi nhiều, tìm thấy bản đồ hái thuốc của từ tay nhóm hái thuốc Thương Ngưu.

Lần nữa thăm tiểu lâu của Tiếu Khả, ngoại cốc còn có lão Hạ là thân quen nhất với mình. Cùng lão Hạ nói chuyện một hồi lâu và đồng ý nếu Tiếu Khả trở về sẽ nói cho hắn biết Tinh Kì ra ngoài rồi có khả năng rất lâu sau mới quay lại, Tinh Kì không nói cho lão Hạ biết hắn một mình tới Thiết Hạp lĩnh hái thuốc.

Quyển 2: Thanh Hương Cốc

Chương 45: Tái ngộ tiểu đội Dực Hùng

Dịch: Địa Ngục Môn

Nguồn: VVĐ

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Kéc kéc!" Một con Ô Nhã bay từ đỉnh đầu qua, Tinh Kì đứng ở trên đỉnh cây cao trăm mét, sơ đồ phác thảo trong tay chính là của Thương Ngưu, trên sơ đồ có mấy vòng tròn lớn hình cung, một số nét bút như dây leo trên tường, nhìn qua như một tờ giấy viết loạn xạ.

Tinh Kì cũng phải hao tâm tổn trí mới hiểu một chút, đối với thủ pháp vẽ tranh của Thương ngưu có thể nói là có sự nhận thức rõ ràng, người bình thường xem không hiểu, ngay cả một cái đánh dấu cũng không có.

Tinh Kì đang tới một số nơi như trong bản đồ, sau khi đối chiếu cẩn thận mới có thể dùng bản đồ này, Thương Ngưu đi cùng lúc tương đố gấp, Tinh Kì lúc đó trong cốc, cũng không nghĩ ra được bản thân tiểu đội Thiết Ngưu làm sao có thể nhìn ra được. Chí ít thì Tinh Kì không nhận ra.

Đứng ở ngọn cây, nhìn ra xa, xung quanh đều là thảm cỏ mọc rậm rạp, kéo dài tới hơn mười dặm, trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, đâu đó vang lên tiếng côn trùng kêu làm cho khu rừng trở nên sinh động.

Sau khi xác định vị trí của mình, Tinh Kì gấp sơ đồ phác thảo lại, cái này rất quan trọng đối với Tinh Kì, người không có kinh nghiệm nếu không có bản sơ đồ dẫn đường thì rất dễ lạc đường. Đến lúc đó đi lung tung càng chết hơn. Bản sơ đồ này như một cái bản chỉ dẫn phương hướng trong Thiết Hạp lĩnh.

Một nơi trong rừng của Thiết Hạp lĩnh, trên cây cổ thụ mười trượng, thỉnh thoảng xuất hiện một thân ảnh màu xanh, thân ảnh màu xanh như ảo ảnh lướt qua từng cây một. Thân ảnh quỷ dị từ một nơi trên không trung di chuyển ra một nơi khác.

Tinh Kì từ trên cây nhanh chóng lên đường, chạy trên cây và chạy trên mặt đất, chân khí bị tiêu hao phải gia tăng thêm, một mình trong khu rừng đầy hiểm nguy, không tiếc tiêu hao chân khí lên đường chỉ có Tinh Kì mà thôi.

Trên người Tinh Kì có linh tửu, mỗi lần chân khí tiêu hao một nửa, Tinh Kì liền dừng lại uống một hớp rượu là nhanh chóng hồi phục lại chân khí, đó cũng là điều Tinh Kì không sợ trong hành trình. Đặc biệt là trong khi đi chân khí không ngừng tiêu hao, và Huyền Thiên kinh vận chuyển không ngừng, Tinh Kì phát hiện chân khí chống đỡ thời gian càng lâu, càng làm Tinh Kì quyết tâm chạy, vừa tăng nhanh tốc độ vừa có thể tu luyện.

Bay trên cây. Tinh Kì càng điêu luyện với bộ pháp Liễu Như Phiêu Phong của mình, bộ pháp này huyền diệu khó giải thích, càng dùng càng thấy bộ pháp này không phải tầm thường, trên đường lưu lại nhiều thân ảnh.

Bộ pháp này khiến cho Tinh Kì có cảm giác an toàn rất lớn, thực lực hiện giờ nếu đụng phải tứ tinh hồn thú có thể thủ tiêu nó, ngũ tinh hồn thú cúng có thể đánh một trận, còn lục tinh hồn thú, có thân pháp Liễu Như Phiêu Phong này muốn tránh thoát không thành vấn đề.

So với bay trên đất tuy có tác dụng tiết kiệm chân khí, nhưng nếu trên mặt đất thường gặp phải một số quấy rầy, ví dụ như sự công kích của hồn thú và độc khí của độc vật lưu lại, và cạm bẫy của một số người, đặc biệt là Tinh Kì lại là một người đi một mình.

Trong núi sâu này, mọi người đều biết đi một mình sẽ có nguy hiểm, nhất định là cao thủ, nhưng với tướng mạo và thân thể gầy yếu, đa số đều cho rằng là may mắn, cho dù có bản lĩnh, nhưng nhóm của họ trước đây cũng ở nơi đây mấy năm trong rừng, lẽ nào lại là vô dụng sao? Vì thế Tinh Kì đặc biệt nhận được sự chiếu cố của mấy người thợ săn khác trong rừng.

Phù! Tinh Kì dừng lại tại một khoảng rộng toàn lá sam, xuyên qua mấy khe hở của những tán lá dầy, nhìn thấy những dấu vết nham nhở, cho thấy ở đây không lâu vừa trải qua một trận chiến đấu.

Nhẹ nhàng rơi xuống đất, mấy cái lá rơi lả tả trong rừng, để lại trên cây một số vết kiếm, và những dấu vết đấu khí lưu lại trên mặt đất. Một đường nứt dài năm mét chứng tỏ trong đó có một người là đấu sư tam tinh trở lên. Tinh Kì ngửi vết máu đã khô trên đất, vết màu này hơi đen chắc do người bị thương bị trúng độc, vết tích lưu lại rất ít nhưng rất hỗn loạn. Hai bên tiếp xúc rất nhanh, chỉ một đòn đã rút lui.

Từ manh mối Tinh Kì vừa quan sát, chắc là một tiểu đội hơn mười người bị phục kích, trước tiên bị trúng độc, độc tính không mạnh nhưng khi phục kích, thì muốn lấy mạng tiểu đội này rất dễ, số người phục kích tiểu đội không nhiều, có thể là năm người, họ đều là cao thủ, hơn nữa lại rất chuyên nghiệp.

Hai đội giao chiến không nhiều, có thể khẳng định mới giao chiến đã tách ra rồi, tiểu đội bị phục kích ngay cả hồn thú chưa kịp lấy ra đã bỏ chạy rồi, từ phương hướng vết máu trên đất chính là phương hướng Tinh Kì muốn tới.

Tinh Kì nhìn khu rừng phía trước, hai đội này đang xảy ra cuộc chiến truy đuổi, cứ tiếp tục thẳng về trước là biết ngay thôi. Tinh Kì khẽ chau lại, bản thân không thích sự phiền toái, sự sống còn của hai đội không liên quan gì đến hắn, nhưng nếu mình cứ tiến về phía trước chắc chắn sẽ gặp một tiểu đội, mặc kệ, một tiểu đội bị thương trong rừng rất cảnh giác, có khả năng mất đi lí trí khi gặp người khác.

Tinh Kì không muốn dây dưa đến nữa. Nghĩ tới việc mình tiến vào trong Thiết Hạp lĩnh này đã gặp phải biết bao nhiêu lần tập sát (tập kích).

Đặc biệt là bản thân lại đi một mình, không muốn dây dưa, vừa đi vài lần thì đã bị hai lần phục kích, trong cơn tức giận Tinh Kì đã diệt cả một tiểu đội. Mặc dù như vậy thì hắn vẫn không thay đổi hướng đi, nếu không có sơ đồ thì đã sớm bị lạc rồi.

Tinh Kì khẽ thở dài một cái rồi tiếp tục lên đường, con đường này tuy vẫn xuất hiện mấy vết tích trận đấu, vết máu cũng ngày càng nhiều, và đã xuất hiện khí tức hồn thú, trận đấu càng về sau càng kịch liệt, Tinh Kì chau mày càng nhiều, nhìn thấy vết tích trận đấu dày đặc, có thể phục kích tiểu dội lần này không phải là sự quyết định tình cờ, hai bên có mối thù sâu nặng, đến nỗi truy sát hơn mười dặm, hai đội đều không kém. Bản thân hắn vẫn tiếp tục đi mặc dù không biết có bị cuốn vào trong cảnh hỗn chiến đó hay không thì Tinh Kì cũng không muốn nghĩ đến.

Tinh Kì đang đứng trong rừng đột nhiên cười, Tinh Kì phát hiện ra mình vẫn nhân hậu lắm, chỉ là mình không muốn giết người mà thôi, những cường giả thành danh trên đại lục này, nếu không phải chà đạp lên thi thể vô số người để trở thành nổi tiếng sao? Nghĩ thông tất cả, Tinh Kì không dừng lại mà tiếp tục tăng tốc rời đi.

Trong lúc di chuyển, chân khí không còn mất một nửa như trước nữa, mới dùng linh tửu, cách mỗi giờ Tinh Kì lại xoa một lần, trong khu rừng quái dị này nguy hiểm trước mắt vẫn còn, dĩ nhiên thêm một phần chân khí thì sẽ thêm một phần bảo đảm tính mạng.

Trên đường lại gặp nơi mà hai đội giao đấu với nhau mấy lần, và đụng phải xác của ba con hồn thú, toàn là nhất tinh hồn thú bị một đao chí mạng của người phục kích. Tinh Kì đoán đi mười dặm nữa là sẽ gặp tiểu đội này.

Phía trước có mấy cái xác, hai con hồn thú, và ba người nữa, Tinh Kì lật xác ra, "A! Là bọn hắn." Tiếng hồ nghi của Tinh Kì làm mấy con chim trên cây giật mình. cái xác này chính là ba thành viên tiểu đội Dực Hùng mà Tinh Kì đã gặp qua họ trước đây.

Tiểu đội Dực Hùng là một tiểu đội rất mạnh, đội này do mười mấy người tạo thành tiểu đội, tinh cấp đấu sư có chín người, tiểu đội này phối hợp rất ăn ý, đặc biệt là hồn thú của họ có thể nói là bá chủ thiên hạ. Tinh Kì nhớ lại trước kia, Thương Ngưu chỉ mười người hái thuốc từ xa của tiểu đội nói với Tinh Kì về sự tích của Dực Hùng. Tiểu độ này từng tiêu diệt mấy đội hái thuốc như tiểu đội Hắc Lang, đặc biệt hơn là một mình chống chọi với ba đội hái thuốc, sau đó chỉ có bảy tám người trốn thoát, còn ba đội kia thì bị diệt gần hết.

Tinh Kì có tình cảm rất tốt với tiểu đội Dực Hùng, bởi vì tiểu đội này bình thường rất ít khi hạ thủ với đội yếu, nhưng Tinh Kì không có ý can thiệp. Có thể đem tiểu đội Dực Hùng giết còn năm người, cũng không phải là đơn giản, thế nhưng... bản thân Tinh Kỳ hắn cũng không phải là người lương thiện gì.

Bĩu môi, Tinh Kì lai tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lần này Tinh Kì rất cẩn thận, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng đánh nhau cùng với tiếng cãi nhau. Tinh Kì chỉ muốn âm thầm đi qua.

Không có tâm trí đâu dừng lại xem cuộc chiến, như vậy rất dễ bị hai tiểu đội cho là bọ ngựa rình ve, chim sẻ hưởng lợi. Có khả năng trở thành giáp kích của hai tiểu đội, lợi bất cập hại. Cho dù hai tiểu đội không để ý mình đi nữa, đợi bọn hắn quyết ra thắng bại cũng sẽ tìm mình gây phiền toái.

--------------------------------------------------------------------------------

Không có việc gì khó.

Chỉ sợ tiền không nhiều.

Đào núi và lấp biển.

Không làm được thì thôi..........

27 thành viên 2T cảm ơn bài viết này của codon.trai vì cảm thấy "rất là hay": anhemvankiep (08-10-2010), banhmithang8 (06-10-2010), banoihuong (06-10-2010), duck_co (06-10-2010), ha_da2002 (06-10-2010), jet808 (06-10-2010), leecoo (06-10-2010), matsau30 (06-10-2010), michoutk (06-10-2010), ngoclan3103 (06-10-2010), nguyen_tuan (08-10-2010), nhapecomeo (07-10-2010), ntnclts (07-10-2010), phanminhx (08-10-2010), rocklina (06-10-2010), sutoloaiga1 (06-10-2010), thanhgiao (07-10-2010), thannhan (07-10-2010), toilatoi_1 (08-10-2010), tran_ngoc_chien (07-10-2010), trungson82 (07-10-2010), vietthuan (08-10-2010), wandow (07-10-2010), xbox1122 (06-10-2010), xtankiemx (08-10-2010), yunarian (07-10-2010), zoomx4 (06-10-2010)

codon.trai

Thăm nhà

Gởi nhắn tin tới codon.trai

Tìm các bài viết của codon.trai

06-10-2010, 06:58 PM #52

codon.trai

Thành viên tích cực

...Ta Thích Đủ Thứ...

Thành viên thứ: 724166

Bài viết: 5,379

Hôm nay...

Tuổi: 30

Yahoo: codon.trai

Thanks: 6,669

Thanked 557,136 lần trong 5,405 bài Tiền: 5,524

--------------------------------------------------------------------------------

Quyển 2: Thanh Hương Cốc

Chương 46: Người qua đường bất ngờ

Dịch: Địa Ngục Môn

Nguồn: VVĐ

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Gầm! Thương Long Hạ Hải"! Vùng chân khí màu xanh nổ tung ra chỗ đại đội trưởng Hoa Dương Tử của đội Dực Hùng, một thanh đại kiếm chém một vòng trong không trung giống như Thương Long, Thương Long hét lên một tiếng phẩn nộ, thoáng cái đã lao đến hắc y nam tử trước mặt kia.

Hắc y nam tử, hai con mắt đen nhánh hung ác trên khuôn mặt mảnh khảnh, chớp mắt một cái, từ trong áo bào đen của hắn duỗi ra một cánh tay vàng nhạt trên tay đeo vòng đen, vòng tay màu đen giống như ảo ảnh hình một bông hoa sen đen lao tới Thương Long, ảo ảnh trôi theo quỹ đạo cung tròn, kéo theo một vùng gợn sóng.

Rầm! rầm! rầm! cát đá xung quanh tranh nhau bay tứ tung, Hoa Dương Tử và Hắc y nam tử đều lùi về sau hơn mười bước.

Hoa Dương Tử vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ, tay cầm kiếm hơi run nhẹ. Hắc y nam tử biểu hiện rất thoải mái, đôi môi dưới mặt nạ màu đen mỉm cười, như ngầm đe dọa, cánh tay đeo vòng đen chỉnh sửa lại quần áo, hai người ai mạnh ai yếu xem như có thể nhận ra rồi.

Tinh Kỳ nhìn hai người ra tay, từ bỏ ý định muốn bỏ đi lúc đầu, mình hiểu rất ít về phương pháp tấn công của đại lục này, lại rất khó gặp được cao thủ, hôm nay nhìn thấy hai cao thủ quyết đấu ở đây, đương nhiên là muốn nhìn, điều này rất tốt cho mình. Cũng có thể yên tâm là họ đã cuốn vào trận đấu này nên cũng sẽ không chú ý tới mình thôi.

Đương nhiên hai người giao đấu này đều là thủ lĩnh của hai bên, hai người ra tay đều dùng tuyệt chiêu của mình, âm thanh vang dội rầm rầm rất nhanh làm người của hai đội dừng lại, đội của người hắc y nam tử tổng cộng có năm người, bốn người kia cũng đều trang phục áo đen, đeo mặt nạ, mặt nạ động vật hung ác màu đen càng cho thấy năm người này rất hung tàn, còn có bốn con hồn thú một, hai sao, bốn con thú của bốn người phát ra khí thế cường đại lao vào tiểu đội Dực Hùng.

Tiểu đội Dực Hùng tổn thất nặng nề, hiện trường chỉ có tám người, đội trưởng Hoa Dương Tử, chính là người đang đứng song song với người thanh niên áo đen, bảy người còn lại đứng ở một chỗ, năm con hồn thú hộ vệ bên ngoài, 3 nam 1 nữ bị thương nặng, nằm nghiêng trên mặt đất, hai nam một nữ khác tay cầm vũ khí phòng thủ bên cạnh họ, trên người còn có nhiều vết thương nhẹ, từng giọt máu từ trên người chảy ra, họ cũng không phát hiện, nữ tử bị thương nhìn mấy thi thể chỗ nơi không xa đó, còn có cơ thể của mấy con hồn thú to lớn, sắc mặt đầy vẻ thất vọng và căm phẫn.

"Quý đội có phải hơi quá đáng rồi không, một đường truy sát chúng ta đến đây, nói đi, đội chúng ta có gì đáng giá mà các ngươi truy sát mấy chục dặm không rời. Chúng ta cho ngươi là được chứ gì, mọi người yên ổn không việc gì sau này gặp lại có thể làm bằng hữu." Hoa Dương Tử mặt đầy vẻ giận giữ nói.

Hoa Dương Tử đương nhiên biết trận chiến đã đến mức này thì không còn khả năng làm bạn, sau này gặp lại chắc chắn là một trận tử chiến rồi. Rất nghi ngờ đối phương trước khi tấn công tiểu đội mình không lâu đã biết được chuyện Huyết Vương sâm ngàn năm rồi.

Gốc cây Huyết Vương sâm này được phát hiện ở một Cốc nhỏ rất bình thường, lúc đó bên cạnh cũng có hai tiểu đội từng đi qua, vì không muốn tiết lộ tin tức, bản thân và mọi người tiến hành tiêu diệt hai tiểu đội đó, nhưng vẫn còn hai người chạy thoát, hắn và mọi người sợ các tiểu đội khác vây cướp, nên chỉ còn cách lánh vào tần trung của vòng ngoài của Thiết Hạp Lĩnh.

Không ngờ trên đường lại gặp phải sự truy sát của tiểu đội áo đen này. Huyết Vương sâm này nhất định là đồ tốt, nhưng cũng phải giữ mạng. Hoa Dương Tử phán đoán đối phương hẳn sẽ cường đoạt, nhưng hắn có chết cũng muốn kéo theo mấy người trong đó chết cùng.

"Ồ, Hoa Dương Tử, đến người bạn cũ này mà cũng quên rồi sao, ta đến tìm ngươi. Còn nghĩ rằng ngươi chỉ nghe tiếng cũng nhận ra ta, chỉ là ta mấy năm rồi rất nhớ ngươi." Lần nữa nghe thấy âm thanh bình tĩnh của Hắc y nam tử, khi nói còn vuốt ve chiếc vòng màu đen đó.

"Hả, Hoa Dương Tử đương nhiên hiểu ra, đây là đến báo thù, không phải vì tranh Huyết Vương sâm, một chút phán đoán sai của mình, lại để hắn thừa cơ.

Khi mới bắt đầu tiểu đội trúng độc nhẹ, lại bị mấy người truy sát, cho là đến cướp huyết vương sâm. Đương nhiên không thể để cho chúng lấy mất, nếu có nhiều tiểu đội đuổi theo phía sau, tiểu đội mình chắc chắn chạy không nổi, chúng chỉ đánh một chút rồi rút lui, tiểu đội Dực Hùng cũng vừa đánh vừa rút.

Trên đường chạy tới đây, không có đợt phản kích lớn nào, nhưng bọn họ càng chạy càng mệt, bị thương cũng nặng thêm, mấy con hồn thú cũng vì cứu chủ nhân mà mất mạng, năm người mặc áo đen giống như u linh luôn bám theo phía sau không dứt. Tiếp tục như thế này chắc chắn bị chúng đánh bại, không ngờ trên đường bản thân chạy nhanh, mọi người không chỉ mệt mà chân khí cũng bị tổn thất lớn, tạo thành cảnh thất bại thảm hại này, nếu họ phản kích sớm thì đã không như bây giờ rồi.

Nhìn dáng vẻ thảm hại của tiểu đội Dực Hùng, Hoa Dương Tử trong lòng cảm thấy hối hận, lần này xem ra đội Dực Hùng xui nhiều may ít rồi, đối phương tìm đến lại là để tầm cừu.

Hắn thầm nghĩ: Mấy năm nay, mình ở trong núi sâu hoang dã này các trận chiến lớn nhỏ phải đến hàng trăm, số người giết không thể đếm hết, làm sao có thể nhớ được ngươi là ai. Biết rằng trên đời luôn vay phải có trả, nhưng không nghĩ rằng nhanh thế đã có người đến đòi rồi. Nếu trách thì chỉ trách mình khi đó không nên gây ra thù hận này.

"Rốt cuộc ngươi là ai, muốn như thế nào? muốn giết tiểu đội Dực Hùng của ta, các ngươi cũng phải trả giá đắt. Ngươi đã giết nhiều người của tiểu đội ta, thù hận năm xưa cũng nên xóa bỏ đi. Chúng ta cho ngươi tiền bạc của chúng ta, chuyện này xem như đến đây thôi." Hoa Dương Tử trông chờ một chút may mắn, nghĩ rằng người thanh niên áo đen lo cho sự an toàn của mấy hạ thủ, mà mình cũng đã cho đối phương một cái thang để xuống nước rồi.

"Ha ha, đúng là trò đùa, năm đó vì sao ngươi tận lực truy sát lão tử mấy dặm hả, nếu không phải lão tử mệnh lớn, hừ!!" người thanh niên áo đen nghĩ đến sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net