Chương 1: Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-lạch cạch, xoẹt-

Tiếng viên phấn đang bị chà mạnh trên bảng.

"Tôi nói bao nhiêu lần rồi?, các anh các chị cũng dần biết tình cảnh của mình đi!, cuối cấp rồi đấy, chơi không học thì lấy gì đỗ cấp 3 đây hả!?" vẻ mặt tức giận hiện lên trên mặt cô giáo chủ nhiệm lớp tôi.

Không gian lớp học trước bị bao phủ bởi tiếng nói chuyện, giờ đã im bặt. Đây là một trong những lần lớp tôi bị giáo viên chủ nhiệm chửi te tua. lúc đầu cũng thích được tự do như vậy lắm nhưng giờ cũng nhận ra được mặt trái của nó rồi.

"Nào, anh Vũ Xuân Hiếu, lên bảng vẽ cho tôi đồ thị hàm số nào" cô gằn giọng, đôi mắt hình viên đạn nhìn cậu bạn.

"Ơ cô, em không biết vẽ ?" Hiếu ngơ ngác trả lời. cậu ta do quá tập trung vào quyển truyện dưới ngăn bàn, nên bất giác giật mình.

"Anh học lớp mấy rồi mà đến cái đồ thị cũng không biết vẽ ?, tôi phải trao đổi với phụ huynh của anh, đầu năm tôi còn thấy anh học được nhưng giờ thì càng ngày càng có vấn đề!" vẻ mặt của cô càng ngày càng tức giận. Nhưng cũng chả để thứ cảm xúc đó hiện trên mặt lâu, cô thả lỏng cơ mặt rồi từ từ tiến đến chỗ bàn giáo viên.

"Thôi, tôi không nói các anh chị cái gì nữa, anh chị muốn như thế nào thì mặc xác, tôi không quan tâm nữa, để cho phát triển tự nhiên đấy!" giọng đã hạ xuống một tông, với vẻ mặt rầu rĩ cô chẳng nói gì thêm.

Tôi vẫn cứ ngồi im mà chẳng hề giám động đậy. quả thật là bọn tôi cũng vô định lắm, chẳng biết vào trường nào, chẳng biết nên định hướng tương lai thế nào. 5 tháng nữa là thi tuyển sinh, nhưng thay vì tất bật công việc học hành vì tỉ lệ cạnh tranh cao. Lớp tôi vẫn cứ giữ cái phong thái ung dung đáng chê trách đó. đầu tháng 1, Kì thi cuối kì cũng chẳng còn bao lâu. tệ thật, hơn nữa mới đầu ngày mà đã bị ăn chửi thì còn tinh thần nào mà học tập nữa, hôm nay lớp trầm hẳn đi.

Cứ thế cho đến hết buổi học, không khí trầm lắng, nặng nề cứ bao quanh lớp học, thời gian cứ lặng lẽ trôi, không hề có một tiếng nói. Mọi người cứ thế mà cắp sách đi về. Chỉ riêng tôi là cứ phải trốn tránh một thứ gì đó.

"A, ông hôm nay không bị cái con bé kia đeo bám nữa à, mà ông cũng nên nói thẳng đi, chẳng tốt lành gì nếu cứ như này đâu!" cậu bạn đi cùng tôi nói với vẻ mặt nghiêm trọng thái quá.

"Tớ muốn lắm chứ nhưng cứ nhìn cậu ấy tớ lại sợ làm tổn thương, tớ ngại làm ai đó buồn lắm" tôi đáp mà chẳng nhìn vào mắt cậu chàng.

"Hay là thích rồi, chết rồi đấy nhé hì hì" nụ cười đã hiện trên mặt cậu ta, cứ thế cậu ấy cứ lải nhải ở bên cạnh làm tôi khá khó chịu.

Tôi không nói thẳng là không thích bởi vì tôi rất sợ phải làm tổn thương một ai đó. Vì nếu tôi có lỡ làm thì chắc chắn lương tâm của tôi sẽ rất day dứt và đương nhiên là sẽ chẳng làm được việc gì ra hồn trong ngày hôm ấy. Giờ đã đến lúc đi về. Tiết 5 rồi chắc chắn lớp cô ấy đã tan.

Nếu tôi lần nữa nhìn thấy một cô gái có dáng người nhỏ bé, tóc ngắn ngang vai đang nhìn tôi ở chỗ nào đó thì sẽ thật tệ. tôi ngó qua ngó lại rồi mới đi ra khỏi khu học xá đang được nhuộm bởi nắng vàng của ông mặt trời đã đi hết một nửa quãng đường.


Bước đôi chân qua cổng trường với tâm thế nặng nề, chẳng vui nổi. con đường nay đông đúc lạ thường, những hàng cây nối tiếp nhau đều đều theo con đường nhỏ. bỗng tôi thấy một hình bóng quen thuộc.

"Ơ..." tôi ngạc nhiên đánh mắt sang hướng cô bé đang đứng dưới bóng cây. Thật may mắn là thằng bạn của tôi chẳng hề đi cùng, nó do thấy cô bán kem mà đã chạy vút đi, chẳng thèm để tâm đến tôi.

"A, tớ chờ cậu mãi." cô bé vui vẻ nhìn tôi, khoảng cách của tôi với cậu ấy dần được bí mật kéo lại gần.

"Chờ làm gì!?" tôi cáu gắt đáp, miễn cưỡng để cho cô ấy không hi vọng gì đến tôi.

"Cớ có chuyện muốn hỏi ý,mà cậu có chuyện gì khó chịu trong người à?" Với vẻ mặt lo lắng cô ấy nhìn tôi với cặp mắt long lanh hút hồn như thể muốn cuỗm lấy tâm hồn đi.

"Không có gì!" chẳng hề hạ giọng tôi vẫn đáp lại câu hỏi một cách lớn tiếng.

"Ơ, nói đi" lần này cô ấy nói với giọng cầu khẩn và vẫn giương đôi mắt đó đến tôi.

"Thôi có việc gì cậu nói luôn đi, tớ còn phải về nữa, giữa trưa rồi còn gì?" tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đi về vì đã quá trưa và chiều còn tiết học sớm nữa.

"Chuyện là tuần này cậu có rảnh ngày nào không?"ánh mắt kì vọng đang được hướng vào tôi, chẳng quen chút nào. Do vướng khá nhiều lịch học và chỉ có duy nhất ngày chủ nhật nhưng tôi lại chẳng hề muốn đi đâu ngoài việc ở nhà và làm mấy việc lười biếng.

"Tớ chắc không đâu, cậu để thi cuối kì xong nhé?" lần này tôi đã hạ tông giọng xuống. vì tôi biết đứng trước mặt đây là một cô gái rất dễ bị tổn thương, rất dễ bị ảnh hưởng bởi những câu nói.

"Ừm...." nhìn vẻ mặt cô bé có vẻ trùng xuống, nhưng tôi cũng chẳng thèm quan tâm lắm, điều tôi muốn nhất lúc này là đi về nhà và nghỉ ngơi. Cứ thế tôi rảo bước thật nhanh mà chẳng đoái hoài gì đến cô bé đang đứng một đống, hiện lên trên mặt là một thứ cảm xúc nặng nề.

Tôi càng ngày càng đi xa, cứ đi mãi mà chẳng biết tôi vừa từ chối một lời mời quan trọng với cô bé đến nhường nào. Một câu nói dù đơn giản nhưng cũng đầy dũng khí của cô gái theo đuổi người mình thích, nhưng thay vào đó lại bị gạt phắt đi theo cách vô tình và phũ phàng nhất.

...

Không gian lớp học thật sôi động. Phương và cô bạn đang nói chuyện vui vẻ. do muốn đổi chủ đề nên cậu ta đã nói sang chuyện tình cảm.

"Này Phương, tớ nghĩ cậu không nên quá mù quáng mà theo đuổi cậu ta đến mức mù quáng như thế đâu!" Cô bạn thân nhìn Phương mà nói với cô ấy về cái chuyện vốn đã nhạy cảm này.

"Tớ- tớ đâu.... Có mù quáng, cậu thấy đấy, tớ đã có thể ngỏ lời, bây giờ chỉ là đợi câu trả lời từ phía cậu ấy thôi!" Phương đáp. miệng cô cũng bắt đầu cười mỉm, đôi mắt đang đăm chiêu nhìn về một hướng nào đó.

"Này nhé, tớ nói thật là tớ chả thấy cái ông Tuấn ấy có gì để cậu thích luôn?, đẹp mã không, giỏi ăn nói không, cũng thêm cái thẳng tính mà chẳng tinh tế tẹo nào, ông ấy thậm chí còn chả nghiêm túc với cậu cơ?" Cô bạn nói tiếp. mà cũng phải thôi, vốn dĩ mỗi người đều có cái nhìn khác nhau, lúc thì chủ quan, lúc thì khách quan. chưa kể là cái cách cậu đáp trả lại tình cảm của Phương cũng hết sức hời hợt, đứng ngoài cuộc ai chẳng bức xúc.

"Thôi nhé, tớ chẳng nói chuyện với cậu nữa đâu, cậu hay nói quá quá!" Phương thẳng thừng nói, mặc cho cảm xúc của cô bạn thân đang rất tức giận thay cho mình.

"Tớ nói sự thật mà?, cậu hỏi thử mọi người mà xem, ai mà chẳng cáu với cách xử sự của ông Tuấn, thử nghĩ đi!" Nói rồi cô ngoảnh đầu đi một cách dứt khoát, chẳng thèm để ý.

Phương cũng muốn hơn thua, nhưng vì tôn trọng tình cảm của mình dành cho tuấn nên không tranh luận nữa. dù gì thì một điều nhịn là chín điều lành.

Trở về chỗ ngồi. không gian lớp học náo nhiệt, cô giáo hôm nay có việc nên cả lớp có một tiết trống ngồi chơi. riêng phương vì quá mệt mỏi vì những chuyện vừa qua nên cũng chẳng lép bép gần ai mà chỉ lủi thủi ngồi ở chỗ ngồi nghĩ ngợi về một mối tình trong mộng. một mối tình nơi tình yêu giữa cô và cậu bạn đơm hoa kết trái, một mối tình có lẽ sẽ chẳng xảy ra vì mọi thứ đều không có thật. những thứ đó vốn dĩ chỉ có trong truyện tranh.

-Lách cách, sột soạt-

Tiếng bấm bút, ngòi bút lăn trên giấy tạo thành những con chữ nắn nót, thi thoảng lại có tiếng thở dài thườn thượt, được một lúc thì dừng lại hẳn.

"Ahhh, chẳng vào gì cả!" Phương vò đầu bứt tai, chung quy lại cũng chỉ vì vừa cãi nhau với bạn và bị người mình thích từ chối lời mời đi chơi.

"Cậu ấy có học gì chủ nhật đâu..." Vẫn với vẻ mặt bần thần, cô nhận ra rằng mình thậm chí còn chẳng được coi trọng. nhưng cô vẫn cố nghĩ tích cực để lấn át đi những điều tiêu cực trong trong đầu.

"Chắc là cậu ấy bận gì đó, hay là mình không đáng để được đi chơi cùng cậu ấy?" Nghĩ mãi mà không thông. cô vớ lấy cái điện thoại, định bụng than thở với con bạn thân từ cái thời mà chân ướt, chân ráo bước vào ngôi trường cấp hai nhuốm đầy điều diệu kì này. bọn họ cùng trải qua những buồn tủi, những khó khăn, lúc thì lại trải qua những niềm vui ngáo ngơ nhất. bao nhiêu kỉ niệm một thời, giờ chỉ vì cãi nhau mà lại chia cắt tình "đồng chí" keo sơn gắn bó này? Cô chả nghĩ chả rằng mà vớ lấy cái điện thoại, nhưng đột nhiên cô lưỡng lự, chả phải nó thù dai lắm hay sao?

"Vào thả icon để xem nó có rep không cái đã" nói rồi cô bật điện thoại lên, nhấp vào messenger, tìm đoạn chat của cô và bạn thân và cuối cùng là tiện tay thả một cái like. Làm xong cô tắt điện thoại rồi đứng dậy vươn vai, công cuộc học hành cao cả đến đây là kết thúc. mặc dù chẳng học được cái gì nhưng coi vẻ cô vẫn không lo lắng lắm.

Suy đi tính lại thì cũng khoảng độ một tháng kể từ ngày phương mở lời với tuấn. cũng chẳng có gì to tát cho đến tận bây giờ. để thốt ra lời tỏ tỉnh cũng là một quá trình đầy gian lao và khổ cực. Một tháng, một tháng cô chờ đợi thấp thỏm. ngày qua ngày khi gặp mặt hay có tình cờ nhìn thấy nhau đi chăng nữa, cô luôn là người bắt chuyện trước, nhưng đáp lại sự mong đợi của cô chỉ là những câu cáu gắt hay phũ phàng hoặc là sự im lặng nếu cô nhắn tin. có những ngày cậu ta chỉ thả một cái icon thôi cũng đủ làm cho cô vui cả tuần rồi.

-tinh-

Một thông báo được hiện lên, cô giật mình rồi vội bước đến xem.

"Chậc, là thông báo từ nhà mạng, đúng là những lúc như này chỉ có mấy cái thông báo rác làm bạn, tụt hứng thật" Cô thở dài thất vọng. vẻ mặt buồn chán hiện lên trên mặt.

"Thôi đi ngủ, ngủ sớm mai còn đi học" với lấy tay tắt đi bóng đèn điện. phương lên trên giường trong khi vẫn giữ cái sự thất vọng đó. Nhưng trong cô vẫn hết sức vui vẻ vì chẳng bao lâu nữa, cô sẽ được gặp lại người mình thích. dù mới chỉ gặp trên trường sáng nay thôi nhưng cũng đã đủ thời gian để lại khiến trái tim thiếu thốn tình cảm này trở nên nhộn nhịp và náo loạn...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net