Chapter 2: Heart to Heart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường mẫu giáo Sonamu là ồn ã với tiếng những đứa trẻ tíu tít chuyện trò, nô đùa lúc tan trường. Chúng nắm tay người lớn, quay lại cúi đầu đầy lễ phép chào thầy cô trước khi ra về. Ga Eul đứng nhìn những đứa bé tay cầm phiếu khen giơ lên rồi hớn hở khoe với bố mẹ mà bật cười. Vậy là trong 2 ngày cuối tuần tới, cô sẽ không được gặp bọn trẻ. Cô sẽ rất nhớ chúng bởi đối với cô, chúng là những thiên thần đáng yêu, là những báu vật mà cô trân trọng nhất. Cô mỉm cười nhìn về phía cổng trường lần cuối trước khi quay vào trong dọn dẹp để ra về.

Nhưng vừa quay lại, Ga Eul va phải một thân hình cao lớn, khiến cô bất ngờ ngã ra sau. Và một bàn tay ấm áp rộng lớn vòng qua eo rồi đỡ lấy lưng cô, kéo cô vào lòng. Trong phút chốc, bao bọc lấy Ga Eul là hương thơm quen thuộc, của thứ nước hoa đắt tiền nhưng vẫn phảng phất mùi đất sét. Cô hít thật sâu, để cảm nhận được thật kĩ cái mùi hương mà cô đã rất rất nhớ trong suốt một tuần qua. Rồi, cô ngước lên và hiện ra trước mắt là nụ cười rạng rỡ, đầy quyến rũ của So Yi Jung.

"Nhớ anh chứ?" Anh thì thầm, đôi mắt tràn đầy yêu thương nhìn cô gái nhỏ nhắn đang nằm trọn trong vòng tay anh. Hương dâu tây quen thuộc của dầu gội mà cô hay dùng, mùi nước hoa oải hương mà cô hay xịt, tất cả anh đều ghi nhớ trong tâm trí, nhưng mỗi lần gặp, chúng đều khiến con tim Yi Jung loạn nhịp. Anh nhận ra họ đang gần nhau tới mức nào, khi mà chỉ cần một cử động nhỏ, một cái cúi đầu thật khẽ, cũng đủ để môi anh chạm vào bờ môi ấy.

Trong phút chốc, gò má Ga Eul chợt đỏ bừng. Ánh mắt và giọng nói ngọt ngào của anh như muốn đốt cháy trái tim như đang muốn chạy ra khỏi lồng ngực cô. Người đàn ông này quả thực rất đáng kinh sợ, khi anh là người duy nhất có thể khiến Ga Eul mất kiểm soát và tâm trí thì hoàn toàn rối loạn. Lấy hết sức mạnh lí trí còn tồn tại trong cơ thể mình, cô cố gắng thoát rời ánh mắt đã bị Yi Jung khóa chặt ra chỗ khác và đẩy anh ra.

"Đương nhiên là không rồi!" Cô đanh giọng, bĩu môi, rồi lách qua anh để đi vào trong lớp học. Sau khi quay lưng về phía Yi Jung, cô áp chặt hai tay lên gò má và không hề ngạc nhiên khi chúng nóng ran vì những nhịp tim đang đập loạn.

"Nói dối!" Làm sao Yi Jung có thể tha cho quả bí ngô ngốc nghếch kia được khi những lúc xấu hổ, cô dễ thương tới nhường ấy kia chứ? Anh quay đầu và trong phút chốc, anh đã đi ngay bên cạnh Ga Eul. Yi Jung vòng tay qua eo cô và kéo sát cô về phía anh. Anh liếc xuống và hoàn toàn thỏa mãn khi nhìn thấy đôi mắt đang mở to tròn của Chu Ga Eul. Cúi xuống, anh dùng bàn tay còn lại của mình để vén những sợi tóc của cô ra sau tai, rồi chạm đôi môi vào vành tai cô và thì thầm. "Anh cũng rất nhớ em, Ga Eul-yang."

Cô cảm nhận như có một dòng điện chạy dọc sống lưng khiến cho cả cơ thể Ga Eul tê liệt. Cô đứng im bất động, khung cảnh trước mắt bỗng chốc trở nên mờ dần.

Và tiếng nấc cụt vang lên từ khuôn miệng Ga Eul, khiến cô giật mình xấu hổ vỗi vã lấy tay bụm miệng. Còn kẻ thủ phạm chết tiệt đã gây ra tất cả mọi chuyện đang cười ngặt nghẽo trong thích thú. Anh luôn thích ngắm nhìn Ga Eul như vậy, rất rất thích. Và có lẽ, đây là một trong vô vàn những lí do khiến Yi Jung mỗi ngày lại yêu cô nhiều hơn nữa.

"Sunbae!" Cô gằn giọng rồi đẩy anh ra thật mạnh khiến tràng cười của Yi Jung tạm thời dừng lại. "Anh có thể thôi bắt nạt em đi được không?" Cô bực tức, ném ánh mắt rực lửa về phía anh rồi bỏ vào trong. Trước khi Yi Jung theo kịp, cô đóng cửa và khóa trái tay cầm, khiến anh bất ngờ và hối hận vì đã đi quá đà.

Mặc cho Yi Jung đập cửa và luôn miệng xin lỗi, Ga Eul vẫn chỉ chăm chú tới việc dọn sáp màu, đồ chơi và ghế ngồi của lũ trẻ. Lần này, anh sẽ phải cố gắng lắm nếu muốn được nhanh chóng tha thứ.

...

"Một tuần qua vất vả lắm phải không, sunbae?" Cô cất tiếng hỏi khi đang ngồi trong chiếc xe thể thao quen thuộc. Cô quay sang nhìn Yi Jung rồi luồn ngón tay vào mái tóc rối bời của anh.

"Hmmm.." Anh ậm ừ, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước nhưng hơi ấm từ bàn tay Ga Eul bỗng chốc khiến cho trái tim anh rạo rực. Anh đã nhớ cái cảm giác này biết bao trong suốt cả một tuần dài đằng đẵng. Thay vì được ở bên cô, anh phải đắm mình trong mớ công việc chất cao như núi. Bàn tay phải của anh tìm đến tay cô, ôm trọn lấy nó, đặt một nụ hôn nhẹ vào lòng bàn tay. Rồi anh siết thật chặt và lồng ngón tay của cả hai vào với nhau. Anh quay sang nhìn cô và mỉm cười, rồi lại tập trung vào con đường trước mặt. "Nhiều lúc anh chỉ muốn quăng sạch đống tài liệu chán ngắt ấy đi và đến gặp em. Nhưng nếu anh làm vậy người đầu tiên cho anh no đòn sẽ là em mất."

Cô bật cười trước câu nói đùa của anh. Cô xoa nhẹ mu bàn tay Yi Jung rồi dùng cả hai tay nắm chặt lấy nó. Ga Eul muốn truyền thêm sức mạnh cho người đàn ông mà cô đã trao trọn cho trái tim.

"Cố lên, So Yi Jung! Hãy hoàn thành thật tốt triển lãm lần này nhé!" Cô rướn người, ghé miệng vào tai anh rồi thì thầm. "Em có bất ngờ dành cho anh. Và em hứa anh sẽ không thất vọng đâu." Cô ngồi lại ngay ngắn trên ghế của mình, nhìn So Yi Jung, người từng là Casanova lẫy lừng của Đại Hàn Dân Quốc, đóng băng trước hành động bạo dạn của cô.

Anh quay sang nhìn Ga Eul rồi nở một nụ cười ranh mãnh trước khi vội vã tấp xe vào lề đường. Yi Jung giật bàn tay đang đan chặt với Ga Eul, khiến cô ngả về phía anh. Anh cảm nhận hơi thở ấm nóng của cô phảng phất trên đầu môi của mình khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mm. Và điều này như đang muốn đốt cháy chút kiên nhẫn cuối cùng của So Yi Jung. Anh rướn người, đôi môi của cả hai chạm vào nhau, thật khẽ. Rồi anh lùi lại, để chiêm ngưỡng gương mặt đỏ ửng của quả bí ngô kia.

"Đó là hình phạt vì dám đụng đến sự kiên nhẫn của anh. Em không biết rằng anh đã phải cố gắng chịu đựng thế nào suốt 1 tuần qua phải không?" Anh nhếch mép, trong khi Ga Eul vẫn nhìn anh, trân trân và không cất nổi một lời. "Mèo ăn mất lưỡi em rồi sao? Vừa rồi còn bạo dạn lắm kia mà?"

Anh châm trọc. Nhưng trước khi Yi Jung kịp nở nụ cười ngạo nghễ như thường lệ, anh cảm nhận được cánh tay của Ga Eul vòng qua cổ anh và đan lại sau gáy, kéo anh về phía cô.

"Em cũng rất nhớ cảm giác này." Cô thì thầm, ánh mắt nhìn anh tràn ngập yêu thương. Với những cặp đôi mới yêu, thì những xúc cảm này chẳng phải là đương nhiên hay sao? Cô đã rất nhớ những cái chạm nhẹ, những cái nắm tay ấm áp, những nụ hôn nhẹ nhàng đầy yêu thương của anh. Cô đã rất nhớ chúng.

Anh mỉm cười rồi cúi xuống, khiến cho khoảng cách giữa họ chỉ còn là một số không tròn trĩnh. Hai bàn tay của anh ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh ấy để kéo cô sát lại gần anh hơn. Vị dâu tây của son dưỡng mà Ga Eul thường dùng tan chảy trên đầu môi Yi Jung. Anh xoay sang phía đối diện, làm cho nụ hôn thêm sâu. Anh muốn cô cảm nhận được những nỗi nhớ, những yêu thương và cả sự trân trọng anh dành cho cô, và chỉ duy nhất mình cô.

Ga Eul luồn những ngón tay vào trong mái tóc anh và đáp trả lại nụ hôn bằng tất cả trái tim của mình. Lần đầu tiên Yi Jung hôn cô, đó không phải nụ hôn đầu tiên của Ga Eul, nhưng cô có thể khẳng định chắc chắn rằng, đây chính là người đàn ông yêu thương và trân trọng cô nhất từ trước đến giờ. Những nụ hôn anh dành cho cô, luôn chan chứa tình yêu, sự nâng niu, khiến cô nhận ra mình chính là báu vật quí giá mà anh sẽ luôn ra sức bảo vệ, giữ gìn.

Họ buộc phải rời nhau để cả hai có thể hít thở. Yi Jung và Ga Eul từ từ mở mắt rồi khóa chặt ánh nhìn mà cả hai dành cho nhau. Gò má cô ửng hồng và đôi môi vẽ nên nụ cười rực rỡ đầy hạnh phúc. Yi Jung nhận ra anh yêu cảnh tượng trước mắt tới nhường nào, và anh thề sẽ mãi bảo vệ nụ cười ấy. Anh đặt một nụ hôn lên chóp mũi của cô rồi kéo cô vào lòng và ôm thật chặt.

"Anh yêu em." Anh thì thầm, nhưng đủ để cô nghe thấy. Và Yi Jung có thể cảm nhận được nụ cười của cô đang rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào kể cả khi anh không nhìn thấy gương mặt Ga Eul.

"Em cũng yêu anh." Cô đáp lại. Và trái tim anh vẫn như nghe thấy những chữ ấy lần đầu tiên, vẫn hẫng đi một vài nhịp. Anh vuốt mái tóc của cô, hít một hơi thật sâu và nhắm nghiền đôi mắt. Anh muốn ghi nhớ khoảnh khắc này, cảm giác này, mùi hương này thật sâu trong tâm trí.

Trái tim anh cũng đang loạn nhịp hệt như trái tim cô. Nhưng thật kì lạ khi chúng lại cùng chung một nhịp đập. Ga Eul đã chờ đợi anh trong suốt 4 năm anh đi du học tại Thụy Sĩ, đối với cô, chúng như quãng thời gian bất tận bởi nhung nhớ, bởi đợi chờ, và hơn hết là vì sự lo lắng, rằng thứ tình cảm anh dành cho cô sẽ không giống như thứ điều mà cô luôn mong đợi. Nhưng cái ngày anh trở về, khi anh xuất hiện trước cửa lớp học mà Ga Eul đang dạy, cô biết rằng sự chờ đợi và mong nhớ ấy không hề phí hoài và mọi lo toan đều được xóa bỏ.

Anh ở đó, và ánh mắt đã nói lên tất cả.

Rằng anh ở đây, là vì em, và chỉ mình em, Chu Ga Eul.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net