Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ sẽ tốt hơn nếu không có tôi.

Jimin suy nghĩ từ vị trí của mình trên bàn ăn, một tách trà nóng bốc khói trước mặt khi nhìn bạn trai của mình từ xa. Jungkook và Taehyung đều đang ngồi trên ghế sa lông, bộ điều khiển trong tay và quấn lấy nhau. Họ cãi nhau và cười khúc khích khi mắt tập trung vào trò chơi. Jimin cau mày khi nhìn xuống cốc trà của mình, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của anh ấy.

Họ tốt hơn nếu không có tôi.

Khi Jimin lần đầu tiên tham gia vào mối quan hệ, mọi thứ đều tuyệt vời. Anh ấy sẽ tắm cho những người yêu của mình và họ sẽ tắm trở lại cho anh ấy. Jimin sẽ tự nhiên xen vào giữa họ khi họ âu yếm và Jimin sẽ đảm bảo nấu những món ăn yêu thích của họ. Jungkook sẽ ôm anh từ phía sau và Taehyung sẽ lén hôn bất cứ khi nào anh ấy có thể. Họ rất tuyệt, họ vẫn ổn.

Tuy nhiên, gần đây Jimin cảm thấy hơi bị bỏ rơi. Jimin trở về nhà và cả hai đang đắm mình trong cuộc nói chuyện sẽ dừng lại khi anh ấy bước vào. Jimin sẽ thức dậy với Taehyung và Jungkook xích lại gần nhau hơn, cách xa anh ấy. Họ sẽ hôn nhau đầu tiên trước khi hôn anh ấy, họ tắm chung với nhau thường xuyên hơn, và nếu anh ấy đi cùng thì họ sẽ nhắn tin cho người kia. Cứ cho rằng họ có lẽ tự nhiên thân thiết hơn kể từ khi Jimin tham gia vào mối quan hệ sáu tháng sau đó, nhưng đột nhiên Jimin tự hỏi liệu rằng anh ấy có nên tham gia vào hay không.

"Jiminnie!" Jimin nhìn lên, cả Taehyung và Jungkook đều nhìn anh với nụ cười tươi. Taehyung mở miệng "cậu có thể lấy cho tớ một ly nước được không?"

°°

Jimin tự hỏi liệu anh ấy có đang phản ứng quá mức không, thu dọn vali với mọi thứ anh ấy sở hữu trong khi bỏ lại những món đồ mà bạn trai tặng. Có lẽ anh ấy không phải rời đi và quá nhạy cảm. Thật là khó để đối xử với mỗi người bạn trai là như nhau, bản thân Jimin thì thích Jungkook hơn mặc dù anh ấy cũng rất yêu Taehyung. Ý nghĩ đó khiến Jimin vén vali lên. Nếu Jimin ra đi, thì cả hai sẽ không phải căng thẳng về việc đảm bảo mọi người đều cảm thấy ổn. Jimin kéo chiếc vali của mình ra khỏi phòng ngủ chung của họ đến phòng khách khi anh ấy dừng lại một chút, nhìn xung quanh.

Hình ảnh của cả ba người họ lấp đầy những bức tường, chứa đựng những kỉ niệm từng sưởi ấm trái tim Jimin nhưng giờ đây nó đã bị phá vỡ. Taehyung và Jungkook đang mỉm cười với tất cả mọi người khi đôi mắt của họ rạng ngời hạnh phúc. Bây giờ Jimin do dự, môi bị kẹt giữa hai hàm răng. Họ sẽ phản ứng thế nào khi Jimin rời đi? Làm thế nào khi mà khuôn mặt của họ trông hoàn toàn tuyệt vọng và bàng hoàng khi thấy một phần tủ quần áo của anh ấy đã được dọn sạch và các vật dụng cá nhân của anh ấy để lại bụi? Jimin thậm chí còn không giải thích cho họ, anh ấy chỉ rời đi mà không có sự thông báo. Jimin nhìn xuống vali của mình, hai tay ôm lấy tay cầm. Họ sẽ thế nào khi phát hiện ra?

Jimin giật mình khi nghe tiếng thông báo trên điện thoại. Mở khóa điện thoại Jimin nhìn thấy Taehyung đã cập nhật Instagram của mình. Bức ảnh là Taehyung và Jungkook đang túm tụm ăn nhanh với nụ cười rất tươi.

@ kookie_199795z đến thăm tôi tại cơ quan để ăn trưa! <3 #lunchdate

Jimin hủy theo dõi cả Jungkook và Taehyung trước khi tắt điện thoại, lấy thẻ sim ra trước khi ném điện thoại xuống ghế. Cho tay vào túi áo khoác, Jimin bước ra ngoài cửa.

Họ sẽ ổn thôi.

°°

Jungkook không bao giờ là một người phải khóc, cậu ấy tự hào về bản thân trong mối quan hệ này không phải là một 'đứa trẻ hay khóc' và liên tục trêu chọc những người yêu lớn tuổi của mình về điều đó. Jungkook chỉ khóc khi bị choáng ngợp, sợ hãi và bất lực. Hiện tại Jungkook đều cảm thấy cả ba.

Jungkook trở về nhà trước, tay cầm một xô kem của Jimin khi đang lên kế hoạch âu yếm và hẹn hò ngày ăn kem với chàng trai lớn tuổi nhất. Tuy nhiên, cậu ấy bước vào căn nhà trống và điện thoại không phản hồi. Giọt nước mắt đầu tiên của Jungkook rơi khi cậu thấy tủ của Jimin trống trơn, giọt tiếp theo là khi cậu đi tới tủ quần áo và thấy kệ của Jimin hoàn toàn trống rỗng, Jungkook gục xuống khóc nức nở khi cậu đi vào phòng tắm và thấy bàn chải đánh răng của Jimin bị thiếu.

"Jimin hyung đi rồi!" Jungkook nức nở gọi Taehyung khi cậu đang ngồi trong phòng tắm nhìn vào vòi hoa sen và nhận ra rằng thiếu sữa tắm. "Em không biết chuyện gì xảy ra hyung! Đồ của anh ấy đã biến mất, điện thoại của anh ấy ở đây, anh ấy thậm chí hủy theo dõi em trên tất cả các tài khoản mạng xã hội của em! Jimin hyung đi rồi! "

Taehyung lao vào trong và thấy Jungkook trên giường, mặt vùi vào chiếc áo phông của Jimin. Chiếc áo phông đó là thứ Taehyung mua cho Jimin khi anh ấy đến Daegu vào cuối tuần. Jungkook đang thổn thức với số điện thoại của Jimin trên điện thoại của mình, gọi đến chỉ được đáp ứng bằng một âm thanh quay số. Taehyung chạy đến bên giường, vòng tay ôm lấy Jungkook, nước mắt của chính anh cũng đã rơi xuống.

"Jungkook à."

"Tại sao anh ấy bỏ đi?!" Jungkook khóc, ôm chiếc áo chặt hơn "Anh ấy không còn yêu chúng ta nữa sao? Em không hiểu tại sao anh ấy lại bỏ đi! Tại sao anh ấy không nói gì? Em không hiểu hyung!" Taehyung sụt sịt khi ôm Jungkook lại gần hơn, môi anh run lên khi anh lắc đầu.

"Anh không biết, Jungkook, anh không biết." Taehyung khóc, chúi mũi vào đầu Jungkook. Jungkook chỉ biết khóc nức nở, dựa vào Taehyung trong khi bám lấy sự hiện diện duy nhất còn lại của Jimin trong nhà.

°°

Jimin đã cố gắng hết sức để loại bỏ những người bạn trai cũ khỏi cuộc đời mình. Anh ấy thay đổi số của mình, tạo tài khoản mạng xã hội mới, thay đổi ngân hàng, thay đổi nhà cung cấp dịch vụ điện thoại, chuyển việc, chuyển nơi ở mới và thậm chí tạo một tài khoản email mới. Jimin thậm chí còn không ghé quán cà phê yêu thích của mình nữa để đề phòng trường hợp anh vô tình gặp phải họ.

Jimin đau khổ.

Đó là một sự thay đổi từ việc có hai nhiệt độ cơ thể thành không người nào. Từ việc mua thức ăn cho ba đến nay chỉ còn mua cho một. Từ trở về ngôi nhà náo nhiệt đến ngôi nhà vắng vẻ. Căn hộ mới của Jimin nhỏ và buồn tẻ với những bức tường trơn màu xám và ánh sáng không tốt. Chiếc giường đơn giống như phần còn lại của không gian sống của anh. Một mình, không gấp ba.

Jimin biết anh ấy sẽ rất buồn nhưng anh ấy không nghĩ rằng mình sẽ đau khổ như vậy khi ở một mình. Ít nhất hai lần một đêm khi anh ấy ở một mình trong căn hộ của mình, anh ấy sẽ khóc trong khi cầm điện thoại với lời dụ dỗ gọi cho Taehyung hoặc Jungkook. Nhưng anh ấy không bao giờ làm vậy, vì nếu anh ấy làm vậy anh ấy sẽ quay lại với một mối quan hệ mà anh ấy không phù hợp.

"Taehyung đang hỏi em đang ở đâu." Seokjin nói, ngồi trên di văng của Jimin với một hộp đồ ăn Mexico trong lòng. Jimin cảm thấy mắt mình hơi cay khi đưa bánh burrito lên miệng, hơi thở run rẩy thoát ra từ môi. Seokjin nhìn Jimin khi anh ấy lướt ngón tay qua mái tóc của Jimin "anh không nói với cậu ấy bất cứ điều gì." Jimin nhắm mắt lại, để một giọt nước mắt lăn dài trên má khi cậu ấy dựa vào cái chạm của Seokjin. Người đàn ông cau mày "chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?"

Jimin hít vào một hơi trong khi không khí như đông cứng lại cả phổi. Ở đây không khí lạnh và trống trải. "Họ sẽ tốt hơn nếu không có em."

°°

"Anh là người duy nhất biết cậu ấy ở đâu!" Taehyung kêu lên, bám vào tay Seokjin, "Ngay cả HoSeok hyung cũng không biết! Làm ơn, cho em biết cậu ấy ở đâu!" Seokjin thở dài nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của Taehyung cố đẩy cậu ra.

"Anh không thể nói với em, anh đã hứa với Jimin." Seokjin bình tĩnh trả lời. Môi dưới Taehyung run lên khi tay cậu siết chặt lấy cánh tay Seokjin.

Đã một tháng rồi kể từ khi Jimin rời đi và mang theo sự thay đổi. Jungkook thậm chí không gặp ai nữa và chỉ ngủ với áo phông của Jimin. Taehyung đã trở nên thất thường và thậm chí còn căng thẳng, hàng ngày yêu cầu SeokJin nói cho cậu ấy biết Jimin đang ở đâu. Jimin vẫn là người chán nản nhất mà Seokjin từng thấy, anh ấy sẽ liên tục nhắn tin hoặc thậm chí gửi chồng mình là NamJoon và bạn của anh ấy Yoongi đến căn hộ của Jimin để giữ đứa trẻ không phải ở một mình.

"Làm ơn!" Taehyung cầu xin, nắm tay Seokjin, "Làm ơn nói cho em biết! Jungkook mấy ngày nay không ăn! Em không thể bước vào nhà của mình với cảm giác như chết tiệt vì Jimin không có ở đó để chào đón em! Chúng em nhớ cậu ấy! Chúng em thậm chí không thể hoạt động bình thường! Làm ơn, SeokJin hyung, làm ơn cho em biết cậu ấy đang ở đâu! Em đã tìm kiếm khắp nơ rồi! " Seokjin cảm thấy cổ họng mình sưng lên khi nắm chặt tay Taehyung. Taehyung trông có vẻ mệt mỏi, mắt cậu bóng loáng, bên dưới là những cái bọng, da cậu trở nên gồ ghề, nhăn nheo khi giọng nói của cậu ấy nghe đứt quãng. Taehyung mắt sưng lên khi lay động Seokjin, "Làm ơn, em cần nói chuyện với cậu ấy!"

"Anh không thể Taehyung ah." Seokjin vỡ giọng, lắc đầu, "em ấy không muốn gặp em hoặc Jungkook."

"Nhưng tại sao!?" Taehyung bật khóc, gục mặt vào Seokjin khiến người đàn ông lớn tuổi sửng sốt, "tại sao!? Chúng em yêu cậu ấy nhiều lắm!" Seokjin khụy xuống sàn trong khi ôm Taehyung, để cậu nhỏ hơn khóc nức nở vào ngực mình. Taehyung đánh vào thân mình Seokjin một cách yếu ớt, để cho tiếng nức nở của cậu ấy phá nát cơ thể, "chúng em rất nhớ cậu ấy! Em cần... em cần nói chuyện với cậu ấy!". Nước mắt của Seokjin chảy dài trên khuôn mặt của anh ấy khi vòng tay của anh ôm người đàn ông đang khóc.

"Anh xin lỗi Taehyung ah." Seokjin ôm Taehyung chặt hơn, để cậu bé gục xuống dựa vào mình. Namjoon đứng ở lối vào nhà bếp, mặt cau có khi dựa vào tường.

°°

"Hai người họ cần câu trả lời Jimin ah." Namjoon nói, ngồi vào bàn ăn của Jimin khi Jimin chuẩn bị cà phê. Jimin quan sát khi cà phê đầy trong bình, khoanh tay như thể đang bảo vệ bản thân và nét mặt cau có.

Namjoon thở ra một hơi thật nhẹ khi đứng dậy, đi tới phía sau cậu bé và đặt tay lên đôi vai căng thẳng của Jimin, "Họ đang lạc lối và bối rối. Jungkook thậm chí- "

"Em không muốn nghe về chuyện đó."

"Jimin."

"Họ sẽ ổn thôi." Giọng Jimin đứt quãng, lắc đầu khi cậu siết chặt khuỷu tay của mình, "họ đã bắt đầu mà không có em, họ có thể sống nếu không có em." Namjoon từ từ bỏ tay ra khỏi vai Jimin để ngồi xuống bàn.

"Em nên nói chuyện với họ đi Jimin ah." Namjoon nói, lấy điện thoại ra và mở một tin nhắn văn bản, "Điều đó sẽ tốt cho tất cả."

°°

Jimin không thể tin vào mắt mình, anh đứng ngây người khi giữ cửa mở. Ở phía bên kia là Taehyung và Jungkook, cả hai đều đang mở to mắt và khuôn mặt ửng hồng. Làm sao?

"Jimin!" Jungkook thốt lên, đôi mắt ứa ra nước mắt khi ném mình vào người Jimin.

Jimin hét lên một tiếng ngạc nhiên khi anh loạng choạng lùi vào căn hộ của mình với Jungkook bám chặt lấy anh và thổn thức vào vai anh. Taehyung bước vào trước khi đóng cửa lại sau lưng. Jungkook lùi lại để nhìn vào đôi mắt mở to đầy bối rối của Jimin trước khi thình lình bẫy Jimin trong một nụ hôn, một nụ hôn ướt át tuyệt vọng.

Jimin gần như không kịp trở tay, mọi thứ diễn ra quá nhanh não anh vẫn đang cố gắng xử lý mọi thứ. Jungkook và Taehyung đã ở đây, trong căn hộ của anh ấy. Làm thế nào họ thậm chí tìm thấy anh ta? Làm thế nào mà họ có mặt ở đây? Tại sao họ ở đây? Điều gì đang xảy ra? Jungkook lùi lại ôm lấy khuôn mặt của Jimin khi tiếng nức nở trào ra từ cổ họng.

"Tại sao anh lại rời bỏ bọn em!?" Jungkook nức nở, "Tại sao anh lại bỏ rơi em vậy hyung?!"

Đôi mắt Jimin nảy lên giữa Jungkook khi tâm trí anh cuối cùng cũng bắt kịp cậu. Khi nó xảy ra, Jimin cũng gần như bật ra tiếng nức nở.

"Hai người đang làm gì ở đây?" Jimin hỏi, kéo ra khỏi vòng tay của Jungkook để nhìn cả hai người yêu cũ của mình. Jimin đang cố gắng hết sức để tránh xa, ở ẩn, vượt qua họ để có thể bước tiếp. Anh đang bước qua những cái chạm và nụ hôn của họ, không có nụ cười và tiếng cười của họ. Taehyung cất bước về phía Jimin, ánh mắt của chính anh ấy đã rỉ nước.

"Bọn mình nhớ cậu Jimin." Taehyung nói vươn tay ra như muốn thiêu Jimin thành tro, "Tớ tìm cậu nhiều tuần rồi, tớ muốn đưa cậu về." Jimin lùi lại một bước và lắc đầu. Khuôn mặt của cả Jungkook và Taehyung đều rơi vào biểu cảm đau khổ.

"Rời khỏi đây."

"Hyung?"

"Cút ra."

"Jimin?"

"Đi!" Jimin thổn thức lùi lại một bước, "tại sao hai người còn ở đây!? Sao hai người không quay về bên nhau mà để tôi như vậy ?! "

"Hyung!" Jungkook nức nở, đưa tay về phía Jimin, "tại sao anh lại hành động như thế này?". Môi Jimin run lên khi anh ấy di chuyển ra khỏi tầm tay của Junkook. Da của anh ấy lúc này rất nhạy cảm và nếu có bất kỳ thứ nào trong số chúng tiếp xúc, Jimin sẽ rơi lại vào họ. Taehyung tiến lên một bước khi lông mày nhíu lại vì thất vọng và rối trí.

"Tại sao cậu không nói chuyện với bọn tớ Jimin!?" Taehyung hỏi, tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng, "Làm ơn cứ nói chuyện với bọn tớ, cậu rời đi mà không có bất kỳ lời thông báo nào và không có lời giải thích nào cả!". Jimin nghẹn ngào trong tiếng nức nở khi nhìn vào giữa họ. Nói chung, điều này là quá nhiều để xử lý. Jungkook sụt sịt.

"Hyung, làm ơn, chúng em yêu anh."

"Hai người không có."

Đôi mắt của Taehyung và Jungkook mở to khi cơ thể Jimin bắt đầu run lên vì rất nhiều nước mắt trào ra khiến anh ấy có thể trở nên mù vì buồn. Jimin ôm mình khi nhìn xuống, không thể nhìn vào mắt họ.

"Hai người không có, hai người yêu nhau. Có thể đã thích tớ và tớ có lẽ đã thêm gia vị cho mối quan hệ của hai người. " Cả hai chàng trai đều nhíu mày bối rối khi một cơn giận dữ dội vào xương sống của họ.

"Gì? Jimin cậu đang nói gì vậy? " giọng Taehyung nghe có vẻ đau lòng và tức giận, "cậu nghĩ rằng bọn tớ chỉ đang lợi dụng cậu!?"

"Hyung !?" Jungkook thở hổn hển, che miệng lại "sao anh có thể nghĩ vậy?!"

"Nếu không phải điều đó thì đó là cái gì!" Jimin nức nở, "Tớ đã mất một thời gian nhưng cuối cùng bản thân cũng nhận ra rằng mình không được chào đón nữa! Tớ nhận ra rằng mối quan hệ của chúng ta đang thưa dần và hai người đang trở nên thân thiết hơn và tớ đang mờ dần khỏi bức tranh và cuối cùng hai người sẽ chia tay với tớ vì vậy tớ đã bỏ đi! " Jimin che mặt, "Hai người sẽ tốt hơn cùng với nhau."

Cả Jungkook và Taehyung đều sững người, nhìn Jimin chằm chằm. Jimin cảm thấy bị bỏ rơi? Jimin cảm thấy như thể họ sẽ chia tay với anh ấy? Jimin của họ đã cảm thấy không được yêu thương trong mối quan hệ của họ. Cả hai chàng trai đột nhiên cảm thấy một làn sóng tội lỗi ập đến khi da của họ nổi gai ốc vì tức giận. Làm sao họ có thể không nhận thấy Jimin đang cảm thấy như thế này?

Taehyung là người đầu tiên di chuyển, vòng tay qua người Jimin, nhốt cậu vào người mình. Jimin nhảy dựng lên nhưng Taehyung đã giữ cậu lại gần người mình hơn. Đặt vào sau tai Jimin một nụ hôn.

"Mình rất xin lỗi Jimin." Taehyung khóc, siết chặt vòng tay, "Mình không cố ý để cậu cảm thấy thế này." Jimin nức nở, ngả vào vòng tay của Taehyung. Jimin mệt mỏi rã rời, muốn tìm hơi ấm từ nam nhân cao lớn hơn. "Tớ thật là một người bạn trai tồi." Jungkook di chuyển để cậu ở phía sau Jimin, vòng tay qua eo Jimin và vùi mặt vào phía sau đầu anh.

"Em cũng xin lỗi, hyung." Jungkook nức nở, ép mình chặt hơn vào Jimin, "Em xin lỗi, bọn em là những người bạn trai kinh khủng, hyung. Em không muốn anh nghĩ rằng em, chúng em, không yêu anh. Chúng em yêu anh rất nhiều hyung. "

"Làm ơn quay lại với bọn tớ." Taehyung cầu xin, hôn lên đỉnh đầu Jimin, "Mình, chúng tớ, hứa sẽ không bao giờ để cậu cảm thấy như vậy nữa. Chúng tớ yêu cậu."

"Trở về nhà đi hyung." Jungkook nức nở, hôn lên cổ Jimin "hãy trở về nhà, thật cô đơn khi vắng anh." Jimin khóc nức nở hơn, cơ thể cậu kiệt sức vì cố gắng tránh xa họ. Anh nhớ họ, nhớ cả hai người đến mức tưởng chừng mình sắp chết. Cả Taehyung và Jungkook liên tục ấn nụ hôn thổn thức vào người Jimin, niệm bùa yêu để cuối cùng họ có thể lấy lại mảnh ghép còn thiếu. Tất cả ngã quỵ xuống sàn, tay Jimin bám chặt lấy cả hai người.

°°

Jimin rên rỉ trước ánh nắng chiếu vào mặt anh vào buổi sáng sớm. Jimin cố hết sức để di chuyển nhưng lại thấy mình bị mắc kẹt giữa hai cơ thể trần trụi. Jungkook ở đằng sau anh, mũi chúi vào gáy anh trong khi một tay cậu ôm eo và tay kia ôm bụng anh. Taehyung đang ở trước mặt anh, một tay vòng qua ngực anh và một tay được Jimin gối đầu, môi áp lên trán Jimin. Hai chân họ quấn vào nhau và Jimin chắc chắn rằng anh ấy sẽ không gỡ rối cho mình khi người kia đang thức.

Mặc dù vậy, Jimin không muốn gỡ rối khỏi họ.

Khẽ rên lên một tiếng mệt mỏi, Jimin mệt mỏi muốn che chắn cho mình khỏi ánh nắng mặt trời bằng cách cúi mặt vào cổ Taehyung, muốn ngủ tiếp. Chuyển động khiến Taehyung khẽ rên rỉ, Jimin cảm thấy cơ thể người yêu của mình đang co giật trong nhận thức.

"Mình không cố ý đánh thức cậu." Jimin thì thầm. Taehyung dịch chuyển để có thể kéo Jimin lại gần hơn, đặt những nụ hôn mệt mỏi vào thái dương nhỏ hơn của anh.

"Tốt rồi." Giọng Taehyung khó chịu khi anh vẫn tiếp tục hôn vào đầu Jimin, "không sao đâu, vì cậu ở đây." Jimin cảm thấy mắt mình cay xè khi một nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt. Jimin chưa kịp đáp lại thì đã cảm thấy một đôi môi khác hôn lên gáy mình.

"Không sao, miễn là anh ở đây." Giọng nói của Jungkook vang vọng trong không gian, rúc vào gần Jimin hơn khi cậu ấy tiếp tục đặt nụ hôn của mình. Jimin nở nụ cười rộng hơn khi anh cảm thấy hai giọt nước mắt chảy dài trên má, nhắm mắt lại để anh có thể tập trung vào sự chú ý của mình.

"Anh xin lỗi."

"Tốt rồi."

"Bởi vì anh đang ở đây."

Jimin cố kìm nén nhiều nước mắt hơn khi cả Taehyung và Jungkook xích lại gần nhau hơn, nhốt Jimin trong tình yêu của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net