4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Ngày hôm sau Jeong Jihoon cũng không có tìm đến Choi Hyeonjoon đòi hỏi một bữa cơm.

Tối đó Choi Hyeonjoon tỉnh lại từ giấc ngủ chập chờn, tay vô thức cầm điện thoại lên, không có tin nhắn được gửi đến cũng không có cuộc gọi nhỡ nào, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, ánh sáng yếu ớt chiếu vào đáy mắt anh. Mắt anh ươn ướt khi vừa thức dậy, thật giống một con vật nhỏ cô độc. Anh có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm điện thoại, không rõ bản thân mình là đang cảm thấy nhẹ nhõm hay là cảm thấy có chút mất mát nữa.

Anh vẫn yên lặng ngồi đó, em gái hình như đang ngủ, trong phòng rất yên tĩnh, anh phảng phất có thể nghe thấy từng giờ từng phút như đang bị kéo ra thật dài thật mảnh rồi tùy tiện bị nhét vào quỹ đạo vốn có của thời gian, khiến anh cảm thấy mỗi một hơi thở đều rất mệt mỏi.

Những lúc thời gian mênh mông trống trải thế này anh tựa hồ cũng có thể nghe được âm thanh thời gian đang trôi đi, đang vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, giống như âm thanh của tuyết tan.

Anh cảm thấy mình có thể nhàm chán ngồi ở đây ngẩn người đến rạng sáng, nhưng tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang ý nghĩ này của anh ngay sau đó.

Tay chân anh luống cuống túm lấy điện thoại, số điện thoại gọi tới là số điện thoại anh đã nhớ kỹ trong lòng, cũng không biết thông tin liên lạc của người gọi đến đã bị xóa khỏi danh bạ từ lúc nào. Choi Hyeonjoon vô thức lộ ra ý cười nhàn nhạt, anh nhìn màn hình hai giây, bắt máy: "Có chuyện gì không, Jihoon?"

Người ở đầu dây bên kia không có lập tức đáp lời, hơi thở nhẹ như tan vào không khí, hắn nói: "... Em rất nhớ anh."

Choi Hyeonjoon cảm thấy hô hấp của bản thân bị nghẹn lại, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại đang áp bên tai, anh đột nhiên không biết nên nói gì, bọn họ bây giờ dường như không được tính là người yêu cũng không phải là bạn bè đơn thuần, vừa không lạ lẫm cũng không còn thân thiết nữa. Anh không có cách nào nói rằng anh không yêu Jeong Jihoon, nhưng anh cũng không thể ích kỷ như vậy, cướp đi hạnh phúc trước mắt của gia đình người khác.

Jeong Jihoon có lẽ đã nhận ra mình đã làm khó Choi Hyeonjoon, hắn hơi nhẹ giọng, thanh âm nhão nhẹt giống như đang làm nũng truyền qua điện thoại có chút không đáng tin: "Hyeonjoon này, hôm nay em bị đánh, đau lắm í."

Suy nghĩ của Choi Hyeonjoon lập tức bị hắn nắm bắt được: "Đừng nói đùa nữa, tại sao lại bị đánh a?"

"Thật mà! Anh về nhà thăm em một chút có được không?"

"Dừng lại đi Jihoon à, chúng ta... đã chia tay rồi."

"Nhưng em không đồng ý."

"Jihoon, chúng ta vẫn nên là sống cuộc sống của một người bình thường đi được không, không phải cô gái này cũng sẽ có một cô gái khác, anh nghĩ em đã ngầm thừa nhận điều này khi mà em đã lựa chọn... đi xem mắt." Hai chữ xem mắt lúc được thốt ra rất nhỏ, Choi Hyeonjoon không cách nào nuốt xuống hai chữ này, anh vẫn cảm thấy có chút đau đớn.

Jeong Jihoon gấp gáp nói: "Sẽ không! Doran, "người bình thường" là cái quái gì? Đây là khích lệ động viên người khác kiểu mới à? Em chỉ từng nghe người ta chúc nhau hạnh phúc vui vẻ, chưa từng nghe người ta chúc nhau bình thường. Nhưng mà chúng ta tách nhau ra sẽ không có chút nào là vui vẻ hết."

Ngữ khí của hắn rất gấp gáp, ngừng một chút lại nói tiếp: "Chuyện xem mắt, cho em xin lỗi được không, em không muốn anh suy nghĩ nhiều cũng không muốn mẹ sốt ruột... Nhưng em đã làm hỏng mọi chuyện, em thật sự sai rồi, anh tha thứ cho em đi có được không?"

Mãi đến khi Choi Hyeonjoon nghe thấy lời xin lỗi của Jeong Jihoon, anh mới ý thức được rằng mình thật ra vô cùng vô cùng vô cùng để tâm chuyện này, anh hoàn toàn hiểu Jeong Jihoon, hoàn toàn hiểu được hắn. Lý trí của anh thậm chí đã cố thuyết phục bản thân ngầm chấp nhận cách làm này của Jeong Jihoon. Nhưng từ đầu đến cuối, anh nhận ra anh vẫn luôn không thể không cảm thấy đau lòng vì điều này.

Rất lâu sau đó anh mới có thể tìm về thanh âm của chính mình, thanh âm của anh rất nhẹ, giống như âm thanh của tuyết rơi vậy: "Không sao, Jihoon, anh không có giận em. Nhưng mà chúng ta... chúng ta không thể tiếp tục ích kỷ như vậy, chúng ta không thể chỉ sống vì mình đúng không?"

Jeong Jihoon rất mệt mỏi chầm chậm thở dài, giống như rất bất đắc dĩ mà nói: "Được rồi bảo bối, em không muốn khiến anh cảm thấy áp lực nhưng anh lại muốn chạy trốn."

Choi Hyeonjoon nghe hắn nói một câu không đầu không đuôi như thế, không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương, sau đó lại nghe được Jeong Jihoon nói một cách rất thoải mái: "Hôm nay em trở về nhà nói cho cha mẹ biết là em yêu người cùng giới rồi, có lẽ bọn họ sẽ không tiếp tục giới thiệu các cô gái cho em nữa."

Choi Hyeonjoon cảm thấy từng lời Jeong Jihoon nói đều rất khó hiểu, con ngươi của anh ngay lập tức co rút, mắt anh mở to, miệng cũng có chút mở ra, giọng nói của anh run rẩy có chút không rõ ràng: "... Vậy nên chú và dì đánh em?"

Jeong Jihoon rất nhanh cười lên, Choi Hyeonjoon có thể tưởng tượng ra mắt mèo dài mảnh của hắn cong lên như thế nào mỗi khi hắn cười: "Không nghiêm trọng như thế ~ Lừa anh thôi. Nhưng em rất nhớ anh chuyện này là thật, bây giờ em chỉ muốn nhìn thấy anh."

Choi Doran biết Jeong Jihoon lại đang trêu chọc anh, nhưng anh vẫn không thể yên lòng. Jeong Jihoon luôn để lộ ra mặt yếu đuối ở trước mặt anh, gặp chút chuyện cỏn con anh đều phải dỗ dành hắn nửa ngày. Bây giờ lại vờ như không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn là đã có chuyện gì đó phát sinh rồi.

Jeong Jihoon không muốn Choi Hyeonjoon trả lời ngay suy nghĩ của anh, thanh âm hắn thốt ra rất nhẹ nhàng, thì thầm như những người yêu nhau: "Không trêu anh nữa, nghỉ ngơi sớm chút, hi vọng đêm nay em sẽ xuất hiện trong giấc mơ của anh, anh còn nợ em một bữa cơm, mấy ngày nữa anh mời em ăn cơm nha?

Sau đó hắn không đợi Choi Hyeonjoon trả lời, nói xong ngay lập tức cúp máy, không biết là sợ bị cự tuyệt hay là nguyên nhân gì khác.

Choi Hyeonjoon vẫn áp điện thoại bên tai dù người kia đã cúp máy, cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn, anh có chút khó mà giải thích được mối quan hệ cùng trạng thái hiện tại của hai người. Chú và dì sẽ chấp nhận sao? Nếu chấp nhận thì Jihoon cũng sẽ không bị đánh...

Anh lắc lắc đầu, những suy nghĩ rối loạn kia đều tạm thời tan thành mây khói, cuối cùng chỉ còn một ý niệm duy nhất đọng lại trong đầu anh, anh rất lo lắng cho Jeong Jihoon, anh phải đến gặp Jeong Jihoon.

Hai mươi phút sau, anh về đến nhà của hai người.

Chìa khóa vẫn luôn được anh giữ bên người, anh đứng ngoài cửa chần chừ một lát, cuối cùng vẫn chủ động mở cửa.

Jeong Jihoon đang ở trong bếp ăn thức ăn ngoài, tay phải cầm thìa rất khó khăn, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngơ ngác quay đầu nhìn anh, ánh mắt hai người lập tức chạm nhau. Choi Hyeonjoon cảm thấy thời gian đột nhiên trôi qua rất chậm, trái tim anh đập điên cuồng trong lồng ngực, bên tai dường như có tiếng pháo hoa nổ vang trời. Lúc này anh mới nhận ra anh thực sự rất nhớ Jeong Jihoon, mặc dù hai người mới gặp nhau ngày hôm qua, còn dùng bữa tối ngoài ý muốn cùng nhau.

Phản ứng của anh lúc này lại không chậm chút nào, rất tinh mắt phát hiện ra sự khác thường của Jeong Jihoon. Không nói một lời, anh nhanh chóng thay đổi giày, ba bước thành hai đi đến trước mặt Jeong Jihoon, cẩn thận nắm lấy tay phải của hắn đặt ngang tầm mắt mình. Mu bàn tay có một vết hằn rất sâu, vừa đỏ vừa sưng, mấy ngón tay cũng sưng vù cả lên rồi, nhìn kỹ thật sự có chút dọa người. Anh lại nhẹ nhàng buông bàn tay Jeong Jihoon xuống, một lần nữa nghiêm túc cẩn thận kiểm tra cả thân thể Jeong Jihoon. Cũng may những nơi khác không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, chỉ là trên bàn chân có một vết bầm khá lớn. Choi Hyeonjoon hơi cúi người ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ấn lên vết bầm. Jeong Jihoon từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm từng cử động của Choi Hyeonjoon, đột nhiên xuýt xoa một tiếng vì đau.

Choi Hyeonjoon kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ lại có chút dịu dàng của Jeong Jihoon. Lần nữa nắm lấy tay phải của hắn. Đôi tay đối với bọn họ quan trọng như thế nào không cần nói cũng biết, cho dù hiện tại không còn quá quan trọng như hồi còn thi đấu chuyên nghiệp, nhưng Choi Hyeonjoon vẫn rất đau lòng. Anh rũ mắt, nhẹ nhàng thổi vào vết thương: "Jihoon đã bôi thuốc chưa?"

Jeong Jihoon không nói gì, dùng tay trái vẫn còn lành lặn của mình chỉnh lại tóc cho Choi Hyeonjoon, sau đó giang rộng cánh tay, thân thể nghiêng về phía trước, đem cả trọng lượng cơ thể treo trên người Choi Hyeonjoon, trả lời không đúng trọng tâm câu hỏi của anh.

"Anh về rồi."

Sau đó hắn vùi đầu vào hõm vai Choi Hyeonjoon, vừa dụi vừa cọ loạn xạ cả lên. Thật giống như một đứa trẻ được cho bánh kẹo, hắn cười lên rất vui vẻ: "Rất đau, vô cùng đau, đau lắm lắm luôn, nhưng chỉ cần anh hôn em hai cái em liền hết đau."

Choi Hyeonjoon bị tóc của hắn cọ đến có chút ngứa ngáy nhưng anh cũng không có đẩy hắn ra, chần chờ một chút vẫn chậm rãi vươn tay đặt lên lưng Jeong Jihoon nhẹ nhàng vuốt ve vài cái. Anh hơi nghiêng đầu, đặt lên gò má Jeong Jihoon một nụ hôn dịu dàng. Tạm thời anh không muốn quan tâm mối quan hệ này rốt cuộc là gì, tương lai và kỳ vọng của những người khác ra sao, anh chỉ biết hiện tại anh rất yêu Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon ngạc nhiên ngẩng đầu, dùng sức hôn mạnh vào môi anh, hoặc có thể nói là dùng môi đập thẳng vào môi anh, khiến bờ môi của hai người sưng lên một chút: "Hôn má không được tính là hôn!"

Choi Hyeonjoon không để ý đến hắn, tâm trí anh như đặt hết vào bàn tay bị thương của hắn: "Đây là... dì chú đánh em?"

Jeong Jihoon có chút ngượng ngùng, giơ cánh tay lên: "Không có, hai người họ đúng là có chút tức giận, nhưng cũng không có đánh em, cái này là do lúc bọn họ đóng sập cửa em đã dùng tay chặn lại, kết quả không cẩn thận bị kẹp trúng, anh trai em đã giúp em thoa thuốc qua một lần rồi."

Choi Hyeonjoon thở dài, là đóng sập cửa, dì và chú nhất định là đã rất tức giận.

"Sao đột nhiên lại nói chuyện này với dì chú, trước kia em rõ ràng đã nói là thích con gái mà, dì chú cũng biết rõ điều đó."

Jeong Jihoon nắm lấy ngón tay Choi Hyeonjoon, cúi đầu nói: "Em chỉ muốn bọn họ chuẩn bị tâm lý trước, trước kia em... dù thế nào đi nữa em cũng chỉ yêu anh, anh không thể không cần em."

Hắn nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Vốn dĩ em không muốn anh cảm thấy áp lực, nhưng cho dù em chưa từng nói ra người em thích là ai, chúng ta sống cùng nhau lâu như vậy, bọn họ kiểu gì cũng dễ dàng đoán được. Anh nói xem bây giờ chúng ta nên bỏ trốn thế nào đây?"

Ánh mắt Choi Hyeonjoon khẽ động đậy, cũng không tiếp lời hắn.

Jeong Jihoon cũng không nôn nóng, tiếp tục tự mình nói chuyện: "Em biết em không nên lén anh đi xem mắt, nhưng em làm sai anh phải nói cho em biết, anh không vui cũng phải nói cho em biết, anh tức giận cũng phải nói cho em biết, anh không nói em còn tưởng rằng anh từ trước đến giờ đều không quan tâm, anh không thể cứ như vậy không nói tiếng nào liền chia tay với em, không thể cứ như vậy vứt bỏ em suốt cả một tuần lễ, giống như lần này vậy."


TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net