I let it go

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2015
————

Két..

Mở ra cánh cửa nặng nề khiến tiếng sắt ma sát xuống nền đất vang lên có chút rợn người. Em bước vào, khép lại cánh cửa, chầm chậm đưa mắt ngắm nhìn xung quanh rồi khẽ buông tiếng thở dài.

Anh rời đi đã được một năm, tốt nghiệp, ra trường và đi khám phá những vùng đất mới, chẳng một lần ngoảnh lại nhìn về nơi đây.

Qua những câu chuyện rời rạc em nghe được từ các thành viên khác mỗi khi về thăm trường, em biết được anh hiện đang theo đuổi đam mê ở một vùng trời xa lắm.

Em chẳng hề bất ngờ đâu, bởi em biết anh tài năng thế nào và chăm chỉ ra sao. Anh thực sự luôn nghiêm túc với những công việc mình làm, và nếu có muốn gì thì em tin anh nhất định sẽ đạt được thứ đó. Anh trong lòng em vẫn luôn là con người tuyệt vời như thế đấy.

Tìm vào nơi phòng kho suốt ngày khoá kín, em lấy ra dụng cụ lau dọn, rồi bắt đầu công cuộc dọn dẹp sân bóng mỗi khi hè về.

Mới chưa được bao lâu thì có tiếng mở cửa vang lên, ngẩng lên nhìn, em bất ngờ khi thấy người trước mắt

"Chị Joohyun?"

Chị có vẻ cũng ngạc nhiên không kém gì em khi lúng túng đứng mãi nơi cửa vào

"A..chào em, Seungwan. Chị xin lỗi không biết có người ở đây. Cơ mà, em đang dọn sân bóng à?"

"Vâng ạ"

Chị liền đi vào rồi tiến đến chỗ em

"Một mình em sao làm hết được chứ. Hãy để chị giúp một tay nhé"

Có chút bất ngờ, em định lên tiếng từ chối, nhưng nhìn thấy sự mong đợi từ nơi đôi mắt chị cùng cánh tay đưa ra kia em lại chẳng nỡ chối từ. Thôi thì hai người cùng làm chắc sẽ nhanh hơn.

Vậy là sân bóng rộng lớn vốn chỉ có mình em nay xuất hiện thêm chị Joohyun cần mẫn cạnh bên giúp đỡ. Nhưng nhìn cách chị cầm chiếc chổi lau và số mồ hôi rơi từng giọt xuống nền đất là em đủ hiểu chị chẳng hề quen với những việc này rồi.

Dù vậy chị chẳng buông một lời kêu than, chăm chỉ cẩn thận mà lau từng ngóc nghách. Em tự hỏi bản thân sao có những con người đến lau sàn cũng có thể xinh đẹp được như thế, thực sự là loá mắt em rồi.

Sau một hồi lâu hì hục qua lại, em với chị cũng đã hoàn thành được công việc nặng nhọc này. Lục tìm trong túi không thấy có nước, em đành lấy ra lon cà phê, nhấp một ngụm rồi đưa qua cho chị. Chần chừ một lúc rồi chị vẫn với tay nhận lấy, nở nụ cười nhẹ mà nói với em

"Em với anh Yoongi thật giống nhau, đều thích loại nước uống có vị đắng này"

Câu nói của chị ấy làm em bỗng nhận ra, suốt lâu nay để thứ hương vị đăng đắng này quanh quẩn nơi khoang miệng, có lẽ em cũng đã lỡ say mê nó mất rồi. Những thói quen em có từ anh đều kéo dài và bền bỉ đến kì lạ, cả những ảnh hưởng từ anh lên em cũng thế, luôn mạnh mẽ đến khó lòng kiềm chế như vậy. Tình yêu quả là một thứ sức mạnh kì diệu mà, anh nhỉ?

Mỉm cười đáp lại chị, em lấy ra chút giấy thấm đi những giọt mồ hôi trên trán, lòng vẩn vơ nghĩ về thứ gì đó xa xôi.

Khi sự mỏi mệt đã vơi bớt, em thu dọn chút đồ rồi nói lời tạm biệt với chị Joohyun, lặng lẽ rời khỏi.

Em không thắc mắc sao chị vẫn trở lại trường vào thời điểm này, cũng không hỏi sao chị không trở về mà ngồi lại đây. Bởi em biết rõ lí do, thứ lí do mà em chỉ có được trong những cơn mộng mị chập chờn mỗi khi đêm về.

Trước khi bước ra cửa em có ngoảnh đầu lại, chị vẫn ở đó, thân hình nhỏ bé ngồi một mình trên khán đài rộng lớn trông cô đơn đến lạ thường. Em thấy ánh mắt chị mông lung vô định, nhìn mãi vào hư không. Nhưng em hiểu chị chẳng phải đang thất thần, chỉ là nhớ người chẳng ở nơi đây mà thôi.

Em nhẹ bước ra ngoài, đóng lại cánh cửa. Chị ấy và em thật giống nhau, đều mong thông qua cảnh vật xưa cũ có thể nhìn thấy người ấy.

Chỉ khác, chị ấy có tư cách.

Còn em thì không.

Năm 22 tuổi, Seungwan vẫn ấp ủ một ước mơ, dù cho nó có lẽ chẳng thể thành hiện thực.

—————

Năm 2016
————

Ting

Tiếng kêu báo hiệu email đã được gửi. Em di chuột tắt đi nguồn máy tính, mệt mỏi xoa bóp nơi thái dương. Dạo gần đây công việc bận rộn khiến em thường xuyên phải thức khuya, cả ngày chả ngủ được bao nhiêu.

Nhìn sang đồng hồ thấy kim giờ đã gần đến số 3, em thở dài thu dọn lại giấy tờ trên mặt bàn, bước xuống bếp tìm đồ ăn.

Ở cái giờ người ngủ ma dạo chơi này em chẳng muốn xắn tay làm món gì, chắc lại ăn tạm gói mì cho xong vậy. Đậy lại nắp nồi mì đang sôi, em lấy điện thoại ra xem trong lúc chờ đợi.

Lướt qua vài thứ trên facebook, đập vào mắt em là bài viết được khá nhiều lượt tương tác, tiêu đề là về một công ty giải trí mới nổi.. JY Entertainment.

Là công ty của anh Yoongi

Cái tên này không phô trương hoa mỹ, ý nghĩa trong đó chỉ những người trong cuộc, cũng là những người nên hiểu, hiểu được mà thôi.

Joohyun và Yoongi gắn bó bên nhau, anh ấy muốn cho thế giới này thấy điều ấy qua cách kín đáo nhất. Quả là một anh người yêu đạt tiêu chuẩn. Chỉ tiếc, chẳng phải là của em

Nhấn vào xem bài viết, em thấy công ty được nhiều người trong nghề đánh giá cao, họ còn đặc biệt đề cao người chủ quản đứng đầu, có những bài hát sáng tác ra với giai điệu hay, độc đáo và lời thì rất ý nghĩa. Trong lòng dâng lên thứ cảm xúc tự hào kì lạ, em biết Yoongi giỏi nhất mà.

Lướt xuống phần bình luận dày đặc vẫn đang tiếp tục nhiều thêm, em thấy có nhiều người đăng lên bức ảnh anh chụp cùng chị Joohyun. Trong ảnh chị dựa vào vai anh, đôi môi xinh đẹp nở nụ cười tươi động lòng người, còn anh một tay cầm máy chụp, tay còn lại vòng qua ôm lấy chị. Khung cảnh ngọt ngào tình cảm, đẹp đẽ đến tan nát cõi lòng.

Mối tình của hai người được mọi người ủng hộ nhiều lắm, nhất là các cô gái nhỏ còn đang đi học thì ngưỡng mộ vô cùng, luôn ca ngợi đó là mối tình trong mơ. Quả thật là như vậy, chị luôn hát những khúc ca anh sáng tác và anh thì cũng chỉ viết những bài tình ca cho mình chị. Hai người yêu nhau không rầm rộ, khoa trương nhưng cũng đủ mãnh liệt, nồng nàn, đủ để em biết được cơ hội mong manh của mình đã sắp đến hồi tan biến.

Tiếng nước sôi lục bục bên tai làm em bừng tỉnh. Nhận ra mì đã chín, nước sôi chậm chút nữa là tràn ra rồi. Tắt đi bếp đun, em bê nồi mì qua bàn ngồi xuống, xì xụp ăn.

Giữa đêm hôm khuya khoắt ngồi ăn một mình, không gian im lìm vắng lặng làm em lần đầu tiên cảm nhận rõ nỗi cô đơn. Những sợi mì trong nồi bỗng trở nên nhạt nhẽo đến lạ, bụng cũng chẳng còn cảm thấy đói, em thở dài bỏ xuống đôi đũa, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hôm nay trời quang đãng chẳng có mây khiến những ngôi sao hiếm hoi có cơ hội toả sáng. Vầng trăng khuyết lơ lửng treo giữa không trung, toả ra tầng tầng lớp lớp thứ ánh sáng bàng bạc xoa dịu lòng người.

Khung cảnh đẹp và yên bình đến vậy, nhưng vẫn chẳng thể lấp đầy sự trống vắng nơi trái tim. Có lẽ em đã một mình quá lâu, đắm chìm trong thứ tình cảm không có tương lai này với anh quá nhiều. Em thực sự nghĩ bản thân nên dừng lại đi thôi, sao có thể đem lòng yêu mãi một người không thể thuộc về mình.

Mệt mỏi nhắm lại đôi mắt, em thở ra một hơi mong xua đi hết muộn phiền.

Có lẽ, điều mà em hối tiếc nhất suốt những năm tháng đó là đã không dám nói ra tình cảm này với anh. Người ta bảo, yêu thương một người đôi khi chỉ cần được ở bên người ấy, nhìn thấy người ấy hạnh phúc đã là đủ. Nhưng sao em chẳng thấy vậy, làm gì có ai trên thế gian này không muốn được đáp lại tình cảm, được làm hình bóng quấn quýt kề bên người mình yêu. Thế nhưng chúng ta lại sợ, sợ phải nhận lấy lời từ chối, sợ mất đi mối quan hệ bạn bè trân quý ấy, sợ phải đối mặt với sự xa cách, trốn tránh nơi đáy mắt người ta thương. Nhưng chúng ta chẳng hiểu được rằng, dám nói ra cảm xúc nơi trái tim, dù có nhận được là sự từ chối cũng hơn là âm thầm giấu kín đi tình cảm, để đến lời từ chối cũng chẳng có cơ hội mà có được.

Nhưng biết sao được đây, khi em đã mắc phải sai lầm ấy, để rồi giờ đây nhìn anh hạnh phúc bên người con gái khác, chỉ biết âm thầm một mình ôm ấp lấy vết thương, lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt.

Năm 23 tuổi, Son Seungwan cuối cùng cũng nhận ra, giấc mộng đã mơ ước bao lâu, thực sự sẽ chẳng thể thành hiện thực.

—————

Năm 2017
————

Lục tìm trong túi xách chìa khoá cửa, em nghe tiếng mở cửa nhà bên vang lên

"A Seungwan đấy à? Chiều nay có cặp đôi ghé nhà cháu mà cháu lại chưa về. Hai đứa nó đưa bác cầm hộ nhờ gửi cho cháu đấy"

Nói rồi bác quay vào nhà lấy ra một tấm thiệp màu trắng. Đưa tay nhận lấy nó, em cúi người nói lời cảm ơn với bác rồi mở cửa bước vào nhà.

Tiết trời đông từ phòng tắm bước ra ngoài khiến em có chút lạnh, liền với tay bật lên máy sưởi. Sau một hồi cuối cùng căn phòng cũng trở nên ấm áp, em khoan khoái ngồi dựa lên ghế sofa, tay dùng khăn lau khô mái tóc đang nhỏ nước.

Ánh mắt lướt qua thứ đang nằm lặng lẽ trên bàn, em dừng lại động tác trên tay, với lấy tấm thiệp đưa lên trước mắt.

Tấm thiệp mang thứ màu trắng tinh tế, điểm xuyết vài chi tiết màu đỏ cầu kì nhưng không hề rối mắt, gợi lên sự sang trọng, ưu nhã của tầng lớp thượng lưu. Bên trong là những hàng chữ ngay ngắn với tên cô dâu và chú rể được làm nổi bật bởi font chữ khác biệt. Những nét chữ mềm mại uốn lượn đan vào nhau, như muốn thể hiện lên thứ tình yêu nồng nàn, say đắm của chính chủ nhân nó vậy.

Nhìn xuống phần ghi tên người được mời, nét bút cứng cáp hữu lực ấy khiến em nở nụ cười. Suốt những tháng ngày dài đơn phương, em đã luôn mơ ước có một ngày được cầm trong tay tấm thiệp cưới có tên anh và em. Giờ đây ước mơ đã thành hiện thực, chỉ có điều tên hai chúng ta không ở cạnh nhau, cũng như việc hai ta vĩnh viễn không thể sóng đôi, cùng nhau tay trong tay bước vào lễ đường.

Nhưng liệu anh có biết không? Em đã từng nghĩ tới ngày này vô số lần, cũng đã thử tưởng tượng cảm xúc của mình sẽ ra sao, cũng đã tính toán tốt những việc cần làm để xoa dịu đi nỗi đau thất tình. Ấy vậy mà điều em không ngờ tới nhất là khi ngày ấy thực sự đến, trong em lại chẳng cảm thấy điều gì, có chăng cũng chỉ là cảm giác nhẹ lòng, như trút đi được gánh nặng bao lâu.

Có lẽ trái tim này từ ngày anh thuộc về người con gái khác cũng đã bắt đầu buông bỏ. Có lẽ nó đã sớm nhận ra sự vô vọng nơi giấc mộng mà chủ nhân đã chấp nhất bao năm. Có lẽ con tim này mạnh mẽ và tỉnh táo hơn em vẫn hằng tưởng. Để giờ đây em có thể ngồi đây, nhìn ngắm tấm thiệp cưới của người em thương mà trên môi vẫn nở nụ cười.

Gập lại vật trong tay, liếc nhìn ra bầu trời ngoài kia, em thấy bóng tối đã bắt đầu bao trùm lấy phố xá, trăng đã dần ẩn hiện sau những lớp mây, và đâu đó em có thể thấy lấp ló những ngôi sao vàng khẽ lấp lánh khoe sắc.

Ngày hôm đó chắc chắn anh sẽ rất đẹp, đẹp hơn cả ánh trăng bạc ngoài kia, đẹp hơn cả những ngôi sao đang toả sáng trên bầu trời, đẹp hơn tất cả những lần em đã và sẽ được thấy. Và rồi anh sẽ tay trong tay, sóng vai bước vào nơi lễ đường, với một người con gái khác, chẳng phải là em

Người em thương sắp cưới, nhưng cô dâu lại chẳng phải em.
Em rồi cũng sẽ yêu một người, nhưng đó sẽ chẳng phải là anh.

Ta rồi sẽ tìm thấy được hạnh phúc, chỉ là không phải cùng nhau.

Vậy nên người em thương, em xin dùng tất cả những yêu thương chân thành, chúc cho anh được mãi bình yên và hạnh phúc, bên người con gái mà anh yêu.

Năm 25 tuổi, Seungwan từ bỏ đi giấc mơ, vì nó sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào thành hiện thực.




2446
10:44
230818

[Mạn]

—————

Aigoo cuối cùng cũng lê lết viết đc cái chương này a T^T Hình như là hơn một tuần rồi hic hic mình thấy bản thân vô trách nhiệm quá dù chắc k có ai hóng cái mẩu truyện nhạt này T^T
Phải thú nhận là mình chỉ viết ổn ở motif chia tay, hậu chia tay, tình tan vỡ thôi do có trải nghiệm. Còn mấy cái khác mình kém lắm, thành thực xin lỗi ai đọc cái chương này mà thấy nó tệ _:('' ):
Năm nay mình thi đại học rồi nên k có thời gian nhiều nữa, mà riêng mình lúc nào viết cũng phải ngâm đến là lâu mới viết đc rồi còn phải beta lại rất nhiều. Chắc lần sau có viết gì mà hơn 1 chương quyết tâm viết hết sạch rồi mới pub, tại kém quá mà huheo
Nếu mọi ng đã độ lượng đọc đc hết cái chap này thì mình xin chân thành cảm ơn nhiều nhiều ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥)
Chúc mọi ng một ngày thật vui vẻ ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net