14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ sau một bữa cơm, Son SeungYeon đã quen thuộc với Oh SeHun, trước khi đi, cô bé luôn miệng gọi "SeHun oppa".

Dưới bãi đỗ xe ngầm, Oh SeHun đứng trước chiếc Mercedes đỏ, hỏi Son SeungWan đang ngồi ở ghế lái: "Có chắc cô không cần tôi đưa đi không?"

Son SeungWan vịn tay lái, mỗi khi ra ngoài cô luôn có tài xế, rất ít khi lái xe, nhưng khả năng lái xe của cô cũng không tệ.

Son SeungWan đáp một tiếng, sau đó định đóng cửa sổ xe, Oh SeHun lại đặt tay lên lớp cửa kính. Cô liếc mắt nhìn anh, Oh SeHun nhìn cô nói: "Cô có sao không, tôi thấy cô có vẻ không thoải mái."

Từ lúc trong phòng bếp, Oh SeHun đã phát hiện ra mặt Son SeungWan rất đỏ, tưởng rằng cô bị cảm lạnh vì đêm qua ngắm pháo hoa. Anh muốn hỏi cô có khó chịu hay không, nhưng cô lại quay phắt người đi.

Oh SeHun dứt lời, Son SeungYeon lập tức ló đầu sang, nhìn sắc mặt của chị mình, ân cần hỏi: "Chị không thoải mái ạ?"

"Không có." Son SeungWan quay mặt sang hướng khác, sau đó lại quay đầu nhíu mày nói với Oh SeHun: "Bỏ tay ra."

Oh SeHun thả tay xuống, Son SeungWan kéo cửa xe lên, phóng xe ra khỏi bãi đỗ.

Son SeungYeon còn chưa kịp ngồi vững, vừa cài dây an toàn vừa cằn nhằn: "Sao chị lái xe như bị ma đuổi thế."

Son SeungWan vịn tay lái, mặt không cảm xúc: "Im miệng."

"Dạ vâng." Son SeungYeon rụt vai như mèo con, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, Oh SeHun đã quay về xe của mình, Son SeungYeon nhìn bóng lưng của anh, hỏi: "Chị, ngày khai giảng phải họp phụ huynh, dì có việc không đi được, chị đi được không ạ?"

Son SeungWan liếc nhìn cô bé.

Son SeungYeon cười hì hì, nói: "Em biết mà, chị bận rộn lắm, không đi cũng không sao, để SeHun oppa đi thay chị được không ạ?"

Kế sách của cô bé đã rõ mồn một.

Son SeungWan dời mắt đi, sau đó liếc mắt nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, trong gương đã không còn thấy bóng dáng anh.

"Không được." Son SeungWan nói.

Son SeungYeon vẫn không chịu bỏ qua: "Tại sao chứ?!"

Phía trước đèn xanh đã sáng, Son SeungWan xoay tay lái, vừa lái xe vừa nói khẽ: "Anh ấy phải đi với chị."

Sau khi rời khỏi căn hộ sông Hàn, Oh SeHun đi đến bệnh viện quân khu Thành phố N. Lúc đến bệnh viện, Song IlGuk đang ngồi trong văn phòng đợi anh. Hôm nay anh đến để điều trị phục hồi, thấy anh đến, Song IlGuk mỉm cười: "Đã ăn Tết xong chưa, sao hôm nay lại đến?"

Oh SeHun ngồi trên ghế trước bàn làm việc, trả lời: "Bình thường bận việc quá."

Câu trả lời của Oh SeHun khiến Song IlGuk hơi ngạc nhiên, ông ngước mắt nhìn, thấy vẻ mặt của Oh SeHun không có gì thay đổi, ông bật cười: "Cậu thích ứng rất khá nhỉ."

Oh SeHun không để ý lắm, chỉ cười nói: "Đã nhận việc thì phải làm cho trọn trách nhiệm."

Tính cách của anh luôn luôn điềm đạm như thế, Song IlGuk còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Oh SeHun, anh cũng ngồi trên chiếc ghế trước mặt ông, bóng lưng cao lớn mà mạnh mẽ, nghe thấy tiếng ông đẩy cửa bước vào, anh quay đầu mỉm cười với ông, nụ cười điềm đạm mà ấm áp.

Song IlGuk cho rằng lính đặc chủng ưu tú nhất của đội đặc chủng Thành phố N sẽ là một người kiêu căng mà bướng bỉnh, không ngờ Oh SeHun lại là một người điềm đạm như thế. Hơn nữa, anh từng phải chịu những đòn tra tấn vô cùng ác độc, vậy mà tính cách anh vẫn hệt như trước đây.

Oh SeHun là một người dịu dàng mà mạnh mẽ.

Dòng suy nghĩ dừng lại, Song IlGuk nói: "Chúng ta bắt đầu thôi."

Oh SeHun gật đầu nói: "Vâng."

Trước mắt Song IlGuk chủ yếu dùng liệu pháp thôi miên cho Oh SeHun, để đưa anh trở lại cảnh tượng khiến anh sống không bằng chết ấy, từ đó giúp anh tìm cách để phá vỡ chướng ngại tâm lý.

Mỗi lần hồi tưởng lại trải nghiệm kinh hoàng trong quá khứ, người bị thôi miên sẽ lại phải chịu một đòn đả kích về tinh thần, điều này đòi hỏi người bị thôi miên phải có ý chí mạnh mẽ. Ngay từ đầu Song IlGuk đã không đề xuất phương pháp cấp tiến như thế, ngộ nhỡ sau hai lần chịu đả kích, tinh thần của Oh SeHun sụp đổ, cả người tàn phế, có khả năng phải ở bệnh viện tâm thần cả đời.

Nhưng Oh SeHun nhất quyết muốn dùng phương pháp điều trị hiệu quả và nhanh chóng nhất, anh muốn khỏi hẳn. Sau khi xác nhận trạng thái tinh thần của anh, Song IlGuk đồng ý.

Hai lần đầu thôi miên, Oh SeHun hoảng sợ đến mức phát điên, lần thứ ba thôi miên, tình hình của Oh SeHun tốt hơn, nhưng cơ thể lại co giật liên hồi. Đến lần thôi miên trước, anh đã có thể khống chế cơ thể mình, nhưng không thể khống chế được tinh thần. Anh sẽ trầm mặc ngồi trên ghế tựa như vẫn chưa thoát khỏi trạng thái thôi miên. Ngồi một lúc lâu sau, anh lặng lẽ rời đi.

Nhìn vào biểu hiện của Oh SeHun sau khi kết thúc thôi miên, quả thực anh đã dần khá lên. Nhưng sau mỗi lần kết thúc thôi miên, lúc anh ngắm bắn từ xa, tầm mắt vẫn mờ như trước.

Liệu pháp thôi miên dường như đã đi vào bế tắc, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô tác dụng, nếu như trong lúc thôi miên, Oh SeHun có thể vượt qua chướng ngại tâm lý, như thế việc điều trị sẽ thành công.

Nhưng việc này cần bao nhiêu lần, mất bao lâu, không ai biết. Thời gian làm nhiệm vụ của lính đặc chủng không phải là ngắn, nhưng cũng không dài. Nếu việc điều trị mất quá nhiều thời gian, thể lực và năng lực của Oh SeHun cũng sẽ giảm dần theo tuổi tác, mà trong quá trình điều trị, anh không thể tham gia huấn luyện quân đội, nếu may mắn điều trị thành công, anh sẽ phải mất một thời gian để học tập và khôi phục các kỹ năng.

Quá trình điều trị đau khổ, thời gian trôi qua, hiệu quả điều trị quá thấp, sẽ tạo nên áp lực tinh thần càng lớn, đây là một vòng luẩn quẩn không lối thoát.

Oh SeHun đã chuẩn bị xong, Song IlGuk bắt đầu tiến hành thôi miên.

Oh SeHun lại tiến vào cánh rừng mưa ấy, cho dù là lúc không bị thôi miên, anh cũng sẽ nằm mơ thấy cánh rừng mưa này.

Không khí nóng hầm hập, cánh rừng rậm rạp, muỗi bay vo ve bên mặt, căn nhà gỗ hai tầng đơn sơ...

Oh SeHun đứng trên lầu hai của căn nhà gỗ, gác súng lên bệ cửa sổ. Phía xa xa, một người phụ nữ bị cột trên thân cây đầy rêu xanh, qua ống ngắm trên súng, anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, sợi tóc của cô ấy, sự tuyệt vọng trong đôi mắt nâu của cô ấy, cô ấy nhìn chằm chằm về phía anh, đôi môi khô nẻ liên tục nói gì đó mà anh không hiểu.

Đó là người dân thường, anh không thể giết cô ấy. Anh muốn hạ súng xuống, nhưng bàn tay đang đặt trên cò súng của anh bị đè lại.

Một tiếng nổ vang lên, người phụ nữ gục đầu xuống, chất lỏng màu đỏ dọc theo thân cây nhỏ xuống nền đất ẩm ướt.

Ống nhắm thu nhỏ lại, khắp cánh rừng mưa rộng lớn, mỗi một thân cây đều bị treo một thi thể, trẻ em, người già, phụ nữ...

Oh SeHun choàng tỉnh.

Cổ họng khô khốc, cơ thể lại hơi ẩm ướt, giống như anh lại đi vào cánh rừng mưa kia một lần nữa. Tinh thần quay trở lại cơ thể, trái tim của Oh SeHun bị siết chặt rồi thả lỏng như vừa trải qua một cuộc giải phẫu. Anh nhìn chậu hoa lan đâm chồi bên bệ cửa sổ, nặng nề hít thở.

Khuôn mặt anh dần trở nên tỉnh táo, ánh mắt dịu dàng trở lại. Nhìn ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ, Oh SeHun ngồi thẳng người, hỏi: "Lần này tôi mất bao lâu để phục hồi?"

Yết hầu Song IlGuk khẽ động, ông khích lệ: "Hai tiếng. Có tiến bộ hơn lần trước."

Oh SeHun nhìn cành hoa lan một lúc lâu, sau đó mỉm cười.

Tâm trạng của Oh SeHun đã ổn định lại, Song IlGuk giải thích tình trạng của anh dựa vào biểu hiện sau khi kết thúc thôi miên, nói tóm lại là đang tiến bộ, nhưng không thể gấp gáp.

Oh SeHun gật đầu, nói: "Tôi không gấp."

Từ trước đến nay Oh SeHun luôn rất giỏi ổn định lại tâm trạng, thậm chí còn an ủi Song IlGuk.

Oh SeHun nhận khăn giấy, lau mồ hôi, hỏi Song IlGuk: "Bác sĩ Song, tôi có chuyện này muốn hỏi chú."

Song IlGuk hỏi: "Về Son SeungWan à?"

Khăn giấy trên tay đẫm mồ hôi, Oh SeHun cười nói: "Vâng, mấy hôm trước cô ấy để mất một hợp đồng phim rất quan trọng, khiến cô ấy rất lo lắng. Sau đó cảm xúc đã ổn định lại, nhưng chứng ám ảnh cưỡng chế của cô ấy lại nghiêm trọng thêm."

Oh SeHun dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Cô ấy ép bản thân phải làm việc nhiều hơn, như thế sẽ không để mất hợp đồng nữa."

Song IlGuk nói: "Chuyện này rất phổ biến trong giới giải trí, không thể khống chế được."

Oh SeHun gật đầu: "Tôi biết, thế nên tôi muốn tìm cách giúp cô ấy."

"Muốn làm dịu tình trạng như thế này, cần phải có người ra mặt ngăn cản cô ấy, để cô ấy không ép buộc bản thân nữa." Nói tới đây, Song IlGuk hỏi: "Cô ấy có chịu nghe lời ai không?"

Son SeungWan là đại minh tinh, nổi tiếng là tính tình nóng nảy, nghe nói đến người đại diện cô ấy cũng không nghe.

Oh SeHun suy nghĩ, nói: "Có người nhà... Còn có tôi."

Song IlGuk ngạc nhiên: "Tại sao lại nghe lời cậu, chẳng phải hai người mới quen thôi sao?"

"Không hẳn là nghe lời." Oh SeHun sửa lại: "Chỉ là cô ấy không đề phòng tôi, giống như tôi có thể cho cô ấy cảm giác an toàn, có thể trấn an cảm xúc của cô ấy."

Song IlGuk bật cười, nói: "Không thể nào. Nếu cậu là người xa lạ, cô ấy lại đề phòng mọi người như thế. Cho dù là vừa gặp đã yêu, cô ấy cũng sẽ cảnh giác với cậu. Có phải hai người từng quen nhau trước đây không?"

Đầu óc Oh SeHun trống rỗng.

Thấy Oh SeHun im lặng, Song IlGuk cũng không thúc giục anh, ông vội vàng nói: "Vậy thì dễ xử lý thôi, cậu làm việc với cô ấy, có thể chỉ dẫn cô ấy. Phải rồi, cô ấy đối xử đặc biệt với cậu, thế nên cô ấy cũng sẽ muốn cậu đối xử đặc biệt với cô ấy, cậu nên chú ý chuyện này."

Oh SeHun chợt nhớ ra, lần trước anh đưa kẹo hồ lô cho Mir và Yerim, cô lại giận dỗi.

Thì ra là vì chuyện này.

Oh SeHun cười nói: "Vâng."

Sau khi thôi miên, mặt Oh SeHun hơi nhợt nhạt. Bản thân anh cũng đang vật vã vì chướng ngại trong lòng, vậy mà lại muốn xen vào chuyện của một minh tinh mới quen biết.

Song IlGuk nhìn Oh SeHun, hỏi: "Sao cậu lại muốn giúp cô ấy?"

Oh SeHun nhìn lướt qua Song IlGuk, nói: "Không có gì, tôi chỉ không muốn cô ấy chịu khổ."

Rạng sáng hôm sau, Oh SeHun và nhóm người Mir gặp nhau ở tiểu khu Mapo. Mir và Yerim chờ ở bãi đỗ xe ngầm, Oh SeHun lên lầu đón Son SeungWan. Đến trước lầu, Oh SeHun vừa gõ cửa, cánh cửa đã bật mở. Son SeungWan đứng ở cửa nhìn anh.

Thấy Son SeungWan mở cửa nhanh như thế, Oh SeHun hơi sửng sốt, anh mỉm cười đáp trả, hỏi: "Chờ lâu lắm rồi à?"

Son SeungWan dời mắt, sải bước ra ngoài, nói: "Không lâu lắm, đi thôi."

Lúc hai người rời đi, Son SeungYeon và Bae BooNa đi ra tiễn cô. Đứng trong thang máy, Son SeungWan khẽ đáp lại lời dặn dò của hai người, cuối cùng cửa thang máy khép lại, ngăn cách ba người họ.

Lần này rời đi, phải mấy tháng sau cô mới được về nhà.

Son SeungWan đơn độc ở bên ngoài, một mình gồng gánh gia đình này, đã chống đỡ biết bao nhiêu năm.

Oh SeHun nhìn cô gái gầy yếu bên cạnh, anh vươn tay vào túi, lấy một vật ra đưa cho cô. Không gian nhỏ hẹp mà yên tĩnh, mỗi động tác của đối phương đều vô cùng rõ ràng. Oh SeHun vừa cử động, Son SeungWan liền ngước mắt nhìn sang, Oh SeHun đặt món đồ vào tay cô, nói: "Quà năm mới."

Món đồ trong tay rất mềm, nhìn kỹ, là một con khủng long cao su, lớn bằng ngón cái.

Oh SeHun đứng bên cạnh cô, mùi bạc hà mát lạnh lan tỏa, còn có nhiệt độ nóng rực từ cơ thể anh. Son SeungWan cúi đầu nhìn con khủng long nhỏ, khẽ bóp một cái, hỏi: "Mir và Yerim cũng có à?"

"Hửm?" Oh SeHun không nghe rõ, anh khẽ nghiêng người về phía Son SeungWan, sau khi nghe thấy, anh trả lời: "Không, chỉ mua cho cô thôi."

Son SeungWan liếc nhìn Oh SeHun, sau đó đảo mắt sang nhìn con khủng long trên tay. Con khủng long bóp rất mềm, nhưng lại có răng nanh, trông rất hung dữ, nhìn đã biết không dễ chọc, rất giống người cộc cằn.

Son SeungWan hỏi: "Tại sao lại tặng tôi khủng long? Vì nó hung dữ như tôi sao?"

Oh SeHun liếc mắt nhìn, trong đôi mắt chứa nét cười, anh nói: "Không phải, là vì tôi thích nó nhất."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net