Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tề đem Khương Khải say khướt tha trở về, còn Tôn Thừa Hoan thì theo Bùi Châu Hiền lên xe.

Tôn Thừa Hoan thắt chặt dây an toàn, nhẹ giọng nói một câu, "Cảm ơn."

Bùi Châu Hiền không để ý đến nàng, sau đó ở trong xe yên lặng một lúc lâu, Tôn Thừa Hoan giống như tự biên tự diễn, cảm thấy tự chuốc nhục nhã, cho nên thẳng thắn ngậm miệng lại.

Ngoại trừ tác động lẫn nhau, miệng nói đầy mê sảng, Tôn Thừa Hoan phát hiện ra, chính mình không thể nào cùng nàng tiếp xúc "Bình thường" được.

Tôn Thừa Hoan thỉnh thoảng lặng lẽ liếc nhìn nàng một chút, nàng không nhiều lời, hay chỉ đối với mình mới như vậy, sau khi xé rách mặt nạ dối trá, các nàng còn có thể có bao nhiêu đề tài để nói?

Bất luận là người nào đối với mình lừa dối, đều sẽ không có hảo cảm gì đi? Ngày hôm nay nàng giúp mình, là xuất phát từ đồng tình, hay là bản thân có tinh thần trọng nghĩa...

"Bùi tổng..." Nàng càng không nói lời nào, Tôn Thừa Hoan càng muốn tìm nàng nói chuyện, "Chuyện lúc trước... Ta xin lỗi, xin lỗi."

Thật là có ý tứ, từ khi nào mà kẻ nói dối sẽ vì lời nói dối của chính mình mà xin lỗi? Thời điểm dừng đèn đỏ, Bùi Châu Hiền dừng xe lại, nàng quay đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, hai gò má ửng hồng, uống chút rượu tựa hồ so với bình thường càng có khí sắc, "Có thể tin Tôn tiểu thư được sao?"

"Uy uy... Ta là lừa ngươi trước, nhưng sau đó... Ngươi cũng coi ta như hầu tử mà chơi đùa, còn chưa hết giận..." Vừa nhắc tới cái này, Tôn Thừa Hoan còn có chút phun tào, tiếp theo nàng lại lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng thầm thì, "Đi ra làm ăn vốn đã không dễ dàng, còn đụng phải loại người như ngươi..."

"Đó là bởi vì ngươi ngốc." Bùi tổng thính lực rất tốt, nghe được rõ rõ ràng ràng.

"Ta ngốc?" Tôn Thừa Hoan không phục, từ nhỏ đến lớn ai mà không khen nàng thông minh, đụng đến nàng ta như thế nào liền biến thành ngốc, Tôn Thừa Hoan nhanh miệng, "Không phải ta ngốc, là bởi vì ngươi cáo già..."

Lại yên lặng một hồi, Tôn Thừa Hoan ý thức được, mình nói hớ.

"Ngươi có phải là muốn xuống xe?"

Âm thanh của Bùi tổng rõ ràng là rất ôn nhu, nhưng trong lòng Tôn Thừa Hoan nghe được lại thấy sợ, nàng ngồi trên ghế phụ, không biết xấu hổ cười nói, "Ta uống say, nói hưu nói vượn..."

Bùi Châu Hiền nhìn nụ cười đẹp đẽ của nàng, xem ra Tôn tiểu thư là cao thủ giả ngu.

"Tôn tiểu thư, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

"Hỏi đi ~" Bùi Châu Hiền bắt đầu nói chuyện cùng nàng, điều này làm cho tâm tình của Tôn Thừa Hoan chậm rãi tốt lên, nàng hoài nghi chính mình có phải có khuynh hướng M thật hay không, biết rõ lúc trước bị Bùi Châu Hiền xoay vòng quanh, hiện tại còn dám đối với nàng có hứng thú.

"Ngươi không cảm thấy hành vi của mình có chút 'Thiếu đạo đức' sao?"

"..." Tôn Thừa Hoan không nói gì, quả nhiên mình ở trong lòng nàng, không có ấn tượng gì tốt, Bùi tổng thực sự là người tàn nhẫn không nhiều lời, "Ta đây là ngành nghề phục vụ đường hoàng, nơi nào thiếu đạo đức?"

"Người thứ ba cũng là ngành nghề phục vụ đường hoàng?" Bùi Châu Hiền vừa lái xe, vừa nói, cũng không biết Tôn tiểu thư đã dùng phương pháp này quyến rũ được bao nhiêu người.

Lúc đó nhìn thấy năm mươi vạn kia, liền mờ mắt, Tôn Thừa Hoan cũng không lo lắng nhiều như vậy, sau đó nhớ tới, Bùi Châu Hiền nói nàng thiếu đạo đức cũng không quá đáng, nàng xác thực có ý đồ đóng vai một người thứ ba.

"Ta cũng là đối với ngươi thiếu đạo đức có một lần..." Trước đây tiếp đơn hàng chỉ là giúp khách hàng diễn kịch, đều xây dựng trên cơ sở tôn trọng người trong cuộc, đi câu dẫn người, đây là lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan làm như vậy.

"Nói như vậy, ta rất xui xẻo?"

"Có một chút..."

Đã phạm lỗi lầm ngữ khí còn khẳng khái hung dũng như vậy, làm Bùi Châu Hiền phát sinh một tiếng cười lạnh.

Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu qua chỗ khác đúng dịp thấy được gò má tinh xảo của nàng, lúc nàng cười lên, khóe miệng khẽ giương lên, mặc kệ nụ cười này đại diện cho hàm nghĩa gì, Tôn Thừa Hoan cũng không nhịn được nhếch miệng lên theo...

Nói đến cũng thật quái, nàng cùng Bùi Châu Hiền không phải nên giống như nước với lửa sao? Tại sao bây giờ còn có thể ôn hòa nhã nhặn, giống như bằng hữu đang trò chuyện với nhau vậy.

"Xin lỗi..." Tôn Thừa Hoan lần thứ hai nói xin lỗi với nàng, không biết mục đích là gì, là vì muốn vớt lại một điểm hảo cảm sao? Tôn Thừa Hoan có chút quan tâm ý nghĩ của Bùi Châu Hiền, chí ít nếu người khác nói nàng thiếu đạo đức, nàng sẽ không có ý đồ muốn biện giải.

Nếu như lời xin lỗi hữu dụng, thì sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy. Bùi Châu Hiền có lúc cảm thấy nàng có chút tâm cơ, có khi lại cảm thấy nàng có chút ngây thơ, dù sao còn trẻ, đầu nàng rất dễ sử dụng, chỉ là dùng nhầm chỗ.

Ban đêm ô tô chạy trên lối đi bộ, uống rượu xong hóng gió đêm, loại cảm giác ấm áp này thật thoải mái, đêm nay sao sáng cũng rất nhiều, Tôn Thừa Hoan nhớ tới đêm nàng cùng Bùi Châu Hiền ở trên ban công, lúc đó cũng giống như thế này.

Gió nơi thành thị ven biển, tựa hồ mang theo mùi vị mặn mặn, rất ướt át, Tôn Thừa Hoan miễn cưỡng híp mắt lại.

Bùi Châu Hiền dẫn nàng trở lại biệt thự vùng duyên hải, trước đây nghỉ phép thường xuyên tới nơi này, sau khi dừng xe ổn định, Bùi Châu Hiền mới phát hiện Tôn Thừa Hoan đã ngủ, hô hấp đều đều.

Nàng trang điểm nhẹ, mặt mày thanh tú, toàn thể làm cho người ta cảm nhận được khí chất điềm đạm, khuôn mặt này của nàng trời sinh sẽ lừa người, Bùi Châu Hiền cũng đã bị nàng lừa gạt một lần.

Bùi Châu Hiền vừa định đánh thức Tôn Thừa Hoan thì, Tôn Thừa Hoan đột nhiên nhếch miệng lên nở nụ cười, trên mặt hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt... Không ít lần nhìn thấy nụ cười như vậy, lần đầu tiên gặp gỡ, Bùi Châu Hiền cũng bởi vì vậy mà bị hấp dẫn, yên lặng nhìn kỹ khuôn mặt này, suýt chút nữa lại bị nàng lừa gạt lần thứ hai, trải qua nhiều lần như vậy, đối với nàng còn có thể sản sinh ra ảo giác.

Tôn Thừa Hoan cười đến vui vẻ như vậy, là bởi vì nàng mơ thấy có căn nhà của riêng mình, căn phòng lớn mấy trăm mét vuông, phòng ngủ đều lớn gấp đôi phòng khách hiện tại của nàng, nàng nhảy lên giường một cái, vui cười hớn hở lăn qua lộn lại, giường quá lớn, làm thế nào cũng lăn không hết...

Đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra, Bùi Châu Hiền trùm khăn tắm từ bên trong đi ra, "Tôn tiểu thư, ngươi ở trên giường của ta làm cái gì?"

"A? Xin lỗi..." Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên mở mắt ra, mơ cái gì a, hoá ra ngay cả trong mơ nhà cũng không phải của mình.

Tôn Thừa Hoan cả kinh tỉnh dậy, liền thấy có người đang nhìn mình, ngoại trừ Bùi tổng còn có thể là ai, như thế nào cảm giác ánh mắt của nàng "Tràn đầy yêu thương" đây? Tôn Thừa Hoan sờ sờ mặt của mình, vừa rồi ngủ, sẽ không chảy nước miếng đi, "Ngươi nhìn ta làm gì..."

"Đến."

Biệt thự hải cảnh, chỉ cần đẩy cửa ra liền có gió biển thổi tới, nhà này so với nhà mà Tôn Thừa Hoan nằm mộng còn muốn lớn hơn rất nhiều, Tôn Thừa Hoan đi theo phía sau Bùi Châu Hiền, trong đại sảnh ở lầu một có một chiếc Piano, vô cùng dễ thấy.

"Bùi tổng, ngươi còn có thể chơi dương cầm a?" Tôn Thừa Hoan tò mò hỏi, chẳng trách lần trước nàng đối với bộ phim kia cảm thấy hứng thú như vậy.

Bùi Châu Hiền thấy nàng đã quay lại trạng thái tươi cười rạng rỡ, tâm tình tựa hồ rất tốt, hoàn toàn đã quên hết sự tình phát sinh vào buổi tối, xem ra lá gan của Tôn tiểu thư thật sự rất lớn, sợ sệt cũng chỉ được một lúc mà thôi.

"Ý của ta là, vừa nhìn liền biết ngươi là một người đa tài đa nghệ..." Tôn Thừa Hoan nhếch miệng cười, giao lưu cùng một người âm trầm phúc hắc thực sự là đáng sợ, hơi bất cẩn một chút liền giẫm phải lôi khu của nàng, khả năng chính mình cũng không biết vì sao lại chết.

Còn cười được, Bùi Châu Hiền mặt lạnh nhìn nàng, hay là đêm nay để cho nàng cùng Khương Khải cùng nhau trở về, để cho nàng nhớ lâu một chút.

Bùi Châu Hiền không nói lời nào, Tôn Thừa Hoan liền có điểm thấp thỏm, bởi vì hoàn toàn đoán không ra trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, tiếp theo sẽ như thế nào, tỷ như, nàng không có nghĩ tới Bùi Châu Hiền sẽ dẫn nàng về nhà.

Bất luận như thế nào, nàng cũng là đang giúp mình, bởi vì buổi tối phát sinh chuyện như vậy, nàng không để cho mình cùng Khương Khải trở về, coi như ngoài miệng nàng không nói gì, nhưng câu nói "Nàng theo ta về nhà", đã cho thấy tất cả.

Bùi Châu Hiền lôi kéo cổ tay nàng, che chở nàng, lúc đó nàng thật sự cảm động đến muốn khóc.

"Cảm ơn." Tôn Thừa Hoan tiếp tục dùng phương thức "Nhiệt tình mà bị hờ hững", để đối thoại cùng nàng.

"Sau khi trở về, tìm một công việc nghiêm túc đi."

Tôn Thừa Hoan trong lòng vẫn còn có chút khổ sở, ở trong mắt nàng, bản thân mình quả nhiên là một người "Không đứng đắn", cũng đúng, có người đứng đắn nào mỗi ngày đều dùng lời nói dối để cùng người giao thiệp.

"Ừm..." Tôn Thừa Hoan âm u gật gù, nàng là đại tiểu thư quen sống trong nhung lụa, nào có biết bần cùng đáng sợ như thế nào, Tôn Thừa Hoan không nói gì thêm, bởi vì nàng ấy sẽ không lý giải chính mình, các nàng là người ở hai thế giới khác nhau.

"Bùi tổng..." Nhìn nhẫn kim cương đính hôn ở trên tay nàng, Tôn Thừa Hoan thật sự rất muốn hỏi nàng, tại sao muốn cùng Hạ Tề cùng một chỗ, nhưng chính mình có tư cách gì để hỏi như vậy, ngay cả người trong cuộc còn không để ý.

"Làm sao?"

"... Ngươi nghỉ sớm một chút."

Tôn Thừa Hoan nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, ngủ không được.

"Đừng uống..."

"Nàng theo ta về nhà."

Tôn Thừa Hoan đưa cánh tay lót ở sau gáy, Bùi Châu Hiền đến tột cùng là hạng người gì? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hiểu rõ được nàng. Tôn Thừa Hoan lấy chăn che mặt lại...

Điểm trọng yếu nhất là không thể lại thần kinh hề hề mà tưởng bở nữa.

Ngày thứ hai, Tôn Thừa Hoan từ rất sớm liền tỉnh lại, nàng còn đang xoắn xuýt nên xử lý sự tình về Khương Khải như thế nào, dựa theo ước định, còn phải làm hai ngày bạn gái của hắn.

Chuyện tối ngày hôm qua, tuy rằng hắn uống say, thế nhưng nếu như trong lòng không có loại ý nghĩ kia, cũng sẽ không làm như vậy, trong lòng Tôn Thừa Hoan vẫn có chút khúc mắc.

Thời điểm bảy giờ sáng, Bùi Châu Hiền gọi điện thoại cho Khương Khải, "Đem hành lý của Tôn Thừa Hoan đưa đến phía ta bên này đi."

"Nàng không về sao?"

"Ta tìm nàng có một số việc."

Tôn Thừa Hoan xuống lầu, Bùi Châu Hiền đang ăn sáng, nàng không gọi mình ngồi xuống cùng nhau ăn, nhưng rất rõ ràng có chuẩn bị thêm một phần.

"Cho ta a?" Tôn Thừa Hoan thụ sủng nhược kinh.

"Lát nữa Khương Khải sẽ đem hành lý của ngươi đưa tới đây." Bùi Châu Hiền ăn cháo, nhíu nhíu mày, tay nghề của a di làm cơm còn không tốt bằng Tôn Thừa Hoan, Tôn tiểu thư nếu đi ra ngoài làm một tiểu bảo mẫu, so với công việc bây giờ đáng tin hơn rất nhiều.

"Đưa tới đây?!" Tôn Thừa Hoan nhỏ giọng kinh hô, Bùi Châu Hiền, ngươi có phải lại muốn làm hỏng chuyện làm ăn của ta hay không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net