Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta cong... Ta muốn theo đuổi nàng..."

Lần đầu tiên Lý Mật Nhi nhìn thấy Bùi Châu Hiền, liền sản sinh ra cái ý niệm này, tâm đều bị nàng câu đi, không phải chỉ vì dung mạo xinh đẹp, mà then chốt là cái cỗ khí chất trong lúc vung tay nhấc chân kia, thật sự quá mê người, chính là loại người nhìn quá cao lạnh, tựa hồ rất khó tiếp cận.

"Khụ khụ khụ..." Tôn Thừa Hoan đang uống canh bị sặc một trận, trước đây cảm thấy toàn thế giới đều là thẳng, hiện tại cảm giác bên người đâu đâu cũng có cong. Nếu như Lý Mật Nhi biết "Bạn trai" của mình chính là Bùi Châu Hiền, tình hình kia...

"Ta tín nhiệm ngươi mới nói... Ngươi sẽ không đối với ta có cái nhìn chứ?" Lý Mật Nhi thấy Tôn Thừa Hoan phản ứng quá khích như thế, cho rằng nàng không thể tiếp thu chuyện mình thích nữ nhân.

"Không phải..."

"Vậy thì tốt." Lý Mật Nhi tiếp tục si hán nói, giống như bị bệnh tương tư vậy, "Ngươi biết không, trong mấy ngày qua, mỗi ngày ta đều nhớ đến nàng, Thừa Hoan, có khả năng là ta yêu nàng."

"..." Bạn gái của mình vẫn luôn bị người khác nhớ thương, trong nội tâm Tôn Thừa Hoan rất khó bình tĩnh được, tiểu nha đầu phiến tử, mới thấy mặt một lần liền động bất động nói yêu... Tôn Thừa Hoan vừa mới thông khí dễ chịu được một chút, nghe nàng vừa nói như thế, suýt chút nữa lại nghẹn họng.

Bộ dạng hiện tại của Lý Mật Nhi giống như thiếu nữ mười tám tuổi hoài - xuân, "Rất buồn cười đi, ta cũng cảm thấy mình không xứng với nàng..."

"Mật Nhi..."

"Ngươi nhất định phải giúp ta!" Tốc độ cướp lời thoại của Lý Mật Nhi rất nhanh, tiếp tục đa sầu đa cảm, "Ta cảm thấy, nếu như ta đuổi theo nàng, còn có một nửa khả năng, nếu như không đuổi theo..."

"Không thể nào!" Lúc này, ở thời điểm Lý Mật Nhi mới nói đến một nửa, Tôn Thừa Hoan rốt cục không nhịn được đi đánh gãy nàng.

"Ngươi..." Lý Mật Nhi bị phản ứng của Tôn Thừa Hoan dọa sợ, sau đó vẻ mặt đau khổ, ủ rũ nói, "Ngươi cũng không cần đả kích ta như thế chứ?"

"... Ý của ta là nàng có đối tượng, nàng không phải độc thân." Tôn Thừa Hoan xử sự vẫn tính là bình tĩnh, nhưng lúc nói đến vấn đề này thì, ngữ khí nghiêm túc đến đáng sợ.

Bùi Châu Hiền là bạn gái của ta, câu nói này Tôn Thừa Hoan vẫn không nói ra được, thứ nhất là cảm thấy lúng túng, thứ hai là cảm thấy không cần thiết, chỉ cần làm Lý Mật Nhi chết cái phần tâm tư này đi là được.

Tôn Thừa Hoan vẫn có chút trực giác, chẳng trách ngày đó ăn cơm, ánh mắt của Lý Mật Nhi liền không rời khỏi Bùi Châu Hiền dù chỉ một giây, Bùi tổng thật là có thể "Trêu hoa ghẹo nguyệt", nghĩ đến ngày đó Bùi Châu Hiền còn nhiệt tình hướng Lý Mật Nhi cười, có thể không làm cho người ta suy nghĩ nhiều sao?

Tôn Thừa Hoan muốn công khai quan hệ của nàng cùng Bùi Châu Hiền, đại khái là từ lúc này bắt đầu, không đánh dấu chủ quyền là không được, người "Mơ ước" Bùi tổng thực sự quá nhiều.

Sau khi nói xong ba chữ "Có đối tượng", nhìn biểu tình trên mặt Lý Mật Nhi, Tôn Thừa Hoan giống như nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của nàng.

"Nàng thật sự không phải độc thân sao?"

Tôn Thừa Hoan trịnh trọng gật gù.

"Vậy ta sẽ chờ, đợi đến khi nàng chia tay mới thôi..."

Tôn Thừa Hoan đỡ cái trán, "..."

- -----------------------------------------------------

Chín giờ sáng, Tôn Thừa Hoan ở trên giường nghiêng đầu, tựa vào bả vai của Bùi Châu Hiền, dưới giường là một mảnh quần áo rải rác.

Ngày nghỉ vạ giường, Bùi Châu Hiền đại khái là bị Tôn Thừa Hoan ảnh hưởng, bởi vì bình thường các nàng đi làm đều bận bịu, cho dù cuối tuần cũng không nhất định sẽ có thời gian dành riêng cho hai người, ngày hôm nay xem như là hiếm thấy.

Tôn Thừa Hoan rất hưởng thụ cảm giác hai người lẳng lặng ôm cùng một chỗ, thời gian dài cùng Bùi Châu Hiền ở cùng nhau, ngay cả rời giường khí Tôn Thừa Hoan cũng biến nó thành "Làm nũng", mở mắt ra liền theo thói quen đem đầu xuyên vào trong lòng nàng, nỉ non trầm thấp oán giận hai câu "Không muốn tới giường".

Bùi Châu Hiền yêu thích vuốt tóc của nàng, cười nhân nhượng nàng, nói để cho nàng ngủ tiếp 3 phút.

Lớn như vậy, từ xưa đến nay Tôn Thừa Hoan chưa từng được người sủng qua như vậy, chỉ có Bùi Châu Hiền coi nàng như bảo bối như thế, cũng khó trách nàng đối với Bùi Châu Hiền sẽ càng ngày càng ỷ lại.

Tôn Thừa Hoan nghiêng người sang, tinh tế nhìn mặt đối phương, đưa tay phải sờ sờ xương quai xanh đẹp đẽ của nàng, gầy gò tinh xảo, Tôn Thừa Hoan dùng âm thanh khàn giọng, miễn cưỡng hô một tiếng, "Lão bà ~~ "

Bùi Châu Hiền ôn nhu vuốt theo tóc của nàng, trong mắt chứa ý cười.

Thấy Bùi Châu Hiền cười như vậy, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên lạnh mặt, nhớ tới ngày hôm qua Lý Mật Nhi nói với nàng những lời nói kia, trong lòng có một vướng mắc. Lần trước Bùi Châu Hiền cũng hướng về Lý Mật Nhi cười như vậy, chẳng trách Lý Mật Nhi cảm giác chính mình "Có cơ hội".

Lần kia, tám phần mười là Bùi Châu Hiền cố ý hại nàng ghen... Tôn Thừa Hoan vùi đầu ở trên vai Bùi Châu Hiền cắn nhẹ một cái, lưu lại một dấu răng nhợt nhạt.

"Làm sao vậy?" Bùi Châu Hiền có chút hơi bị đau.

"Ai bảo ngươi khắp nơi đi câu dẫn tiểu cô nương nhà người ta?!"

"Cái gì?"

Tôn Thừa Hoan không nhịn được nói tiếp, ngữ khí cực kì chua, "Ngày hôm qua Mật Nhi hỏi ta phương thức liên lạc của ngươi..."

"Sau đó?"

Tôn Thừa Hoan dùng tay trái chống đầu, mặt hướng về Bùi Châu Hiền, cố ý nghiêm mặt nghiêm túc nói, "Người ta nói yêu ngươi, chính là đang cân nhắc theo đuổi ngươi..."

Hóa ra là bình giấm lại đổ, Bùi Châu Hiền cười đến đặc biệt hài lòng, một tay đem eo nhỏ của Tôn Thừa Hoan cuốn lại, một cái tay khác lại nắm lấy mặt của Tôn Thừa Hoan, "Điều này cũng muốn trách ta?"

"Không trách ngươi thì trách ai?" Tôn Thừa Hoan tiện tay cũng ôm lấy Bùi Châu Hiền, lòng bàn tay khẽ vuốt trên cái lưng trơn bóng của nàng, so với cố tình gây sự, hành động này càng giống như liếc mắt đưa tình hơn, có lúc cùng Bùi tổng xoa đến xoa đi, cũng có một phen lạc thú đặc biệt.

"Ngươi nên nói với nàng, ta là lão bà của ngươi." Bùi Châu Hiền đang dạy Tôn Thừa Hoan phương pháp xử lý chính xác.

Xưa nay Bùi Châu Hiền tựa hồ không để ý đến chuyện quan hệ của các nàng bị công khai, nàng cũng cho Tôn Thừa Hoan đặc quyền như vậy.

"Ngươi không ngại sao?" Ở trong lòng Tôn Thừa Hoan chung quy vẫn có một loại phức cảm tự ti, nàng không xứng với Bùi Châu Hiền, ngay cả mình cũng cảm thấy như vậy, lần trước đi tham gia tụ hội, nhìn thấy vòng giao hữu của nàng, chính mình xen lẫn ở bên trong, chính là hoàn toàn không hợp. Không có sự nghiệp, không có năng lực, không có gì cả...

"Thừa Hoan, ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không suy nghĩ lung tung."

Bùi tổng lại dùng thuật đọc tâm, Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn gật gật đầu, "Ừm."

Bùi Châu Hiền hi vọng Tôn Thừa Hoan có thể ít nghĩ lung tung một chút, nhưng hiện thực chênh lệch, xác thực sẽ mang đến chút áp lực cho đoạn tình cảm này, Tôn Thải Nam ở nước ngoài tiêu dùng cũng không nhỏ, nhưng Bùi Châu Hiền chỉ nói với Tôn Thừa Hoan một phần ba mà thôi, còn lại hai phần ba đều là chính mình thay nàng gánh chịu.

Bùi Châu Hiền chỉ là hy vọng nàng không quá khổ quá mệt mỏi, ngày đó Tôn Thừa Hoan bị người bắt đi, Bùi Châu Hiền mới ý thức được chính mình có bao nhiêu để ý Tôn Thừa Hoan, khi đó Bùi Châu Hiền liền quyết tâm hảo hảo bảo vệ nàng, mặc dù là dùng phương pháp không nói lý.

Sau đó, Tôn Thừa Hoan khóc lóc nói ra chuyện chính mình đã trải qua, điều này làm cho Bùi Châu Hiền càng có loại ý thức trách nhiệm, nàng muốn đi lên vuốt vết sẹo ở trong lòng Tôn Thừa Hoan, muốn đuổi đi mặt mày tối tăm của nàng.

Tôn Thừa Hoan đưa mặt qua, ở trên môi Bùi Châu Hiền hôn nhẹ một cái, "Lão bà, ta đi làm bữa sáng ~ "

Vừa mới tỉnh lại, Tôn Thừa Hoan lúc nào cũng yêu thích xưng hô buồn nôn hề hề như thế, ôm nàng lại gọi nàng như vậy, nàng là thuộc về mình.

"Trước tiên đi cân thể trọng."

"Hôm qua mới cân..."

"Mỗi ngày đều phải làm." Bùi Châu Hiền nhìn nàng quá gầy, mỗi sáng sớm đều phải giám sát nàng cân thể trọng. Thời điểm vừa mới cùng một chỗ, nàng ôm Tôn Thừa Hoan ngủ, giống như ôm theo cây gậy trúc đi ngủ vậy, cả một bộ xương, gầy gò gầy gò, sờ chỗ nào cũng không có thịt.

Tôn Thừa Hoan nói nàng là thể chất ăn không mập, nhưng chờ đến khi ở bên cạnh Bùi Châu Hiền, mới mấy tháng, thịt trên người nàng liền dày lên, thể trọng cũng vững bước trên xu thế tăng lên, nếu còn tiếp tục kéo dài như vậy, nàng cách cảnh giới mập mạp cũng không xa.

Mấy ngày trước cùng Lâm Vi gặp mặt, Lâm Vi kinh ngạc thốt lên "Làm sao mập nhiều như vậy", này cũng không phải mang theo nghĩa xấu, có chút thịt trái lại so với bộ dạng gầy gò trước khi càng thêm đẹp mắt, quả nhiên ái tình là tẩm bổ người nhất, Lâm Vi còn trêu ghẹo nói, "Bùi Đại tiểu thư thật là biết dưỡng người."

Nhưng Bùi Châu Hiền vẫn luôn nói nàng gầy, mỗi tuần đều nói Tôn tỷ làm ba, bốn món đại bổ đưa tới, ăn không vô Bùi tổng liền tự mình uy, cứ như vậy, thể trọng của nàng có thể không đạt tiêu chuẩn sao?

"Lại mập..." Tôn Thừa Hoan đứng trên cân điện tử, nhìn một chuỗi chữ số kia, Bùi Châu Hiền từ phía sau ôm lấy nàng, biểu thị thoả mãn.

"Ừm, để ta sờ sờ, xem mập chỗ nào..."

"Lưu manh..." Bùi Châu Hiền so với tưởng tượng trong lòng Tôn Thừa Hoan tương phản cũng quá lớn, nàng vốn cho là Bùi tổng nhất định sẽ là một người cứng nhắc lại cấm dục, không nghĩ tới Bùi tổng mỗi ngày đối với mình đều chơi lưu manh, lại còn mặt không đỏ tim không đập.

Bình thường Bùi Châu Hiền cũng quá có thể thu liễm đi.

"Ngươi làm gì thế a..."

"Lớn..." Bùi Châu Hiền nghiêng đầu đi, cười ở bên tai nàng than nhẹ.

Tôn Thừa Hoan thân thể đều ngứa, "Thật là đáng ghét!"

Năm giờ chiều, Bùi Châu Hiền mang theo Tôn Thừa Hoan đến nhà mới của Sầm Phi, tiểu biệt thự còn có khu nhà nhỏ cùng bể bơi, không tính là xa hoa, nhưng rất thanh tân, Tôn Thừa Hoan nhìn thấy liền kêu lên ước ao.

"Nếu như ngươi thích, chúng ta cũng mua một bộ?" Bùi Châu Hiền lôi kéo tay của Tôn Thừa Hoan, vùng ngoại ô không khí rất tốt, thích hợp nghỉ dưỡng lúc rảnh rỗi.

Tôn Thừa Hoan lắc đầu, chỉ nhìn Bùi Châu Hiền cười cười, cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, liền phải nỗ lực tiếp thu cái loại chênh lệch này đi, bởi vì có một ít phương diện, nàng mãi mãi cũng không đuổi kịp bước chân của Bùi Châu Hiền.

Bữa tối là tiệc nướng BBQ ngoài trời, chuẩn bị lửa than, giá nướng, các loại nguyên liệu nấu ăn, không còn biết trời đâu đất đâu.

Thời điểm sáu, bảy giờ tối, hoàng hôn chính thức buông xuống, ánh mặt trời vàng chói tung ở trong sân, mười mấy người nhét chung một chỗ, uống bia, vừa ấm áp lại vừa náo nhiệt.

Chờ người đến gần như đông đủ, mới bắt đầu lắp giá nướng, chuẩn bị nướng thịt.

"Đại Vi, sao ngươi lại ở đây?!" Tôn Thừa Hoan đang chuẩn bị gia vị cùng đồ nướng, đột nhiên phát hiện Lâm Vi cũng xuất hiện ở đây.

"Thừa Hoan? Ta cùng Nhị tiểu thư cùng đến..." Lâm Vi không nghĩ tới trùng hợp như thế, các nàng lại gặp nhau ở nơi này.

Lúc này Bùi Dữ Lộ đang cùng Sầm Phi chào hỏi, lúc quay người lại, liền nhìn thấy Lâm Vi cùng Tôn Thừa Hoan tay trong tay tán gẫu đến hừng hực, còn vừa nói vừa cười.

"Các ngươi..." Bùi Dữ Lộ trợn tròn mắt nhìn, rất rõ ràng hai người này là nhận thức, hơn nữa còn không phải là nhận thức bình thường, chẳng trách lúc trước để Lâm Vi đi câu dẫn Tôn Thừa Hoan, Lâm Vi lại không chịu.

"Dữ Lộ, nhanh đi hỗ trợ." Lúc này Bùi Châu Hiền cũng đi tới, cười đối với Lâm Vi lên tiếng chào hỏi, sau đó liền đem Tôn Thừa Hoan kéo về bên cạnh mình, "Thừa Hoan, ngươi tới."

Lâm Vi nhìn bộ dạng kia của Bùi Châu Hiền, giống như sợ người khác sẽ bắt cóc bạn gái của nàng vậy.

Bùi Dữ Lộ nhìn chằm chằm tỷ nàng nắm tay Tôn Thừa Hoan, liền khó chịu, lại nhìn Lâm Vi một chút, Vi tỷ cũng cùng Tôn Thừa Hoan quen thuộc như vậy, nếu không phải vì ngày hôm nay có nhiều người ở đây, còn có cho tỷ nàng một chút mặt mũi, hiện tại nàng luôn muốn phát tác!

- ------------------------------------

"A Phi, chúc mừng a ~ đây là biểu muội của ta..."

"Tỷ tỷ hảo ~ "

"Đến đến đến, cùng ngồi xuống đi."

Bởi vì Quản Tiệp cũng là bằng hữu ở trong vòng cùng các nàng cùng nhau chơi đùa, cho nên Sầm Phi không thể không mời nàng, sợ Bùi Châu Hiền để ý, liền nói trước với Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền nói không có chuyện gì.

Quản Tiệp cùng Lý Mật Nhi cùng tới! Thế giới này không khỏi cũng quá nhỏ đi, nhưng lần trước tụ hội liền đụng tới Quản Tiệp, Lý Mật Nhi lại là biểu muội của nàng, như vậy vừa nhìn hết thảy đều là thuận lý thành chương.

Chẳng qua Tôn Thừa Hoan cảm thấy cái "Đội hình" này, có chút một lời khó nói hết.

"Thừa Hoan, tỷ tỷ? Các ngươi cũng ở chỗ này a!" Nhìn thấy Bùi Châu Hiền, con mắt của Lý Mật Nhi lần thứ hai sáng lên, "Trời ạ, đây cũng quá đúng dịp đi!"

"Ừ..." Nhất thời, Tôn Thừa Hoan không biết nên nói cái gì, nghĩ thầm nhiều người như vậy, Bùi Châu Hiền còn đang nắm tay nàng, quá khó chịu.

"Châu Hiền..." Quản Tiệp vẫn là người đầu tiên cùng Bùi Châu Hiền chào hỏi.

"Ngươi đến rồi." Bùi Châu Hiền cũng không mặn không nhạt cười cười.

Tình huống có chút phức tạp, Bùi Châu Hiền cho rằng Quản Tiệp coi trọng Tôn Thừa Hoan, mà Tôn Thừa Hoan cảm thấy Quản Tiệp yêu thích Bùi Châu Hiền, hơn nữa còn thêm một vị Lý Mật Nhi, tối nay, thực sự là tình địch của nàng tập hợp a.

Tôn Thừa Hoan buông tay của Bùi Châu Hiền ra, nhưng Bùi Châu Hiền vẫn nắm chặt lấy tay nàng, không hề có ý tứ buông tay.

"Quản lão sư..."

"Thừa Hoan, trùng hợp như vậy." Quản Tiệp nói đồng thời cũng chú ý tới tay của các nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net