Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mấy chị em 20/10 vui vẻ và được tặng nhiều hoa nhé <3

______________

Wendy đi vào phòng làm việc với tâm trạng khá thoải mái. Bắt đầu ngày làm việc mới là việc cô mở máy tính và theo dõi trang cá nhân của Irene trên mạng xã hội. Cô từng có suy nghĩ rằng mạng xã hội làm gì, chẳng biết nó có lợi hay có hại nữa vì cô từng có 1 tài khoản mạng xã hội nhưng cuối cùng vì không thích giao lưu cho nên cô khóa nó lại. Sự nhảm nhí khiến cho Wendy không mấy ưa chuộng, nào là ăn uống, ngủ, tắm, thậm trí trong phòng vệ sinh họ cũng chụp lên để câu like, đăng status vớ vẩn. Cô sống khép kín nên việc thâm nhập sâu vào mạng xã hội là không có, cô cũng nói không với mạng xã hội...tuy nhiên, vì Irene mà cô lại quay trở lại trốn thị phi, dùng bàn phím để đấu tranh

- Son Con Chuột... Mình nghĩ cậu sẽ tránh xa mấy cái mạng xã hội mà cậu coi là rẻ tiền, mua vui nhảm nhí cơ mà ?
Joy đi vào với tập tài liệu cần cho cuộc họp ngày hôm nay

- Hừm ! Park tiểu thư, cậu nên ít lời lại đi.
Wendy di di con trỏ chuột để chuyển sang hình ảnh khác mà chủ yếu là ảnh Irene

- Son tổng. Tôi nhắc cho cậu nhớ là cậu là chủ tịch, đừng vì tình riêng tư mà ảnh hưởng tới tập đoàn nhé.
Joy đặt tài liệu ngay ngắn trên bàn cho Wendy như một lời nhắc nhở

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Wendy tỏ ra nhàm chán với những lời nhắc nhở của Joy

- Nhắc không có thừa đâu. Haizz...Vì cái tập đoàn này mà tôi chẳng nghỉ ngơi gì đấy. Mất hết cả tuổi thanh xuân rồi.
Joy rên ɾỉ như chuyện lớn lắm

- Được thôi, vậy thì coi như mình cho cậu thoải mái với tuổi thanh xuân của cậu vậy. Tuyển gấp cho mình 1 thư kí, 1 trợ lý. 2 người khác nhau vì họ không thể đảm nhận công việc 1 cách hoàn hảo như cậu.

- Thế cậu tính để tôi về nghỉ hưu hả ?
Joy chưa nghe hết liền đánh vào tay Wendy khiến Wendy cau mày

- Mình chưa nói xong mà đã phản kháng rồi. Cậu thì sẽ có việc khác để làm. Tìm hiểu Irene hộ mình. Cô bé đó có bạn thân là Kang Seulgi. Biết đâu được, thông qua việc mình với Irene thì cậu với Seulgi cũng thành cặp.
Wendy nháy mắt tinh nghịch. Joy lộ rõ vẻ khinh thường

- Thôi đi nhé mình đặt chỉ tiêu rồi, người yêu mình cao hơn mét 8, đẹp trai, nhà giàu, menly. Xong vụ của cậu thì mình được những gì ?

- Cậu sẽ được nghỉ mát ở nơi cậu mong muốn trong thời gian là 1 tuần.
Wendy có vẻ rất mát tay chi cho việc chinh phục Irene dù chưa có thu về tín hiệu tích cực gì

- Vậy mình phải là những gì đây ?

Joy rất hào hứng

- Chỉ cần mỗi sáng tới đó. Cố gắng làm quen với Kang Seulgi, thân với cô nàng hơn để dễ moi thông tin từ cô ấy. Giúp mình chinh phục Irene.

- OK.

Sau khi được Wendy giao việc, Joy làm theo không thiếu một bước. Trước tiên là cô cần phải tuyển gấp cho 2 nhân viên theo lời cô ấy nói. Kim Sejeong – một người rất thông minh, nhanh nhạy và hiểu việc cần làm. Chỉ cần 1 Kim Sejeong là đủ cho Wendy. Wendy cũng tấm tắc khen ngợi trình độ làm việc mang lại nhiều thuận lợi cho tập đoàn của Kim Sejeong

******

Irene đang đứng chờ Dong Gun ở trước công viên cạnh nhà mình. Cô đã đứng đợi hơn 15p mà chẳng thấy tăm hơi anh ta đâu. Nóng lòng gọi vào máy của Dong Gun cũng chỉ là 1 hồi bíp dài. Irene bực mình dậm dậm chân. Hôm nay là kỉ niệm 3 tháng quen nhau mà anh ta lại tới muộn. Thật là bực mình mà. Irene liền quay bước tính sẽ quay về nhà và sau đó sẽ chia tay với hắn. Vừa quay đi thì tiếng xe của Dong Gun réo lên. Anh nhanh chóng ra khỏi xe rồi bắt lấy tay của Ireme. Cô nàng bướng bỉnh đâu chịu để yên cho anh nắm tay, nàng vùng vằng hất tay của Dong Gun ra rồi vung tay lên tát cho Dong Gun 1 cái thật đau điếng. Nàng ghét chờ đợi.

- Em...
Dong Gun quá bất ngờ không thốt lên nổi một câu nào

- Tôi rất rất rất ghét phải chờ đợi mà anh luôn khiến tôi phải chờ hết lần này tới lần khác. Hôm nay lại là kỉ niệm 3 tháng quen nhau mà anh lại có thể đến muộn. Điện thoại anh để đâu mà tôi gọi không nghe ? Nói đi !
Irene hét vào mặt Dong Gun

- Anh đi mua hoa và cái này cho em. Anh xin lỗi baby !
Dong Gun coi như chưa có gì xảy ra liền chìa hoa hồng và 1 cặp nhẫn đôi khá đẹp ra trước mặt Irene, nàng hơi hơi xiêu lòng nhưng vẫn làm mặt lạnh để nghiêm trị Dong Gun

- Anh không thể chuẩn bị sớm hơn sao ? Điện thoại của anh đâu ? Tôi không liên lạc được với anh là sao ?
Irene khoanh tay như thể không muốn nhận quà.

Dong Gun biết là Irene vẫn muốn nói cứng với mình liền hạ mình ngay lập tức

- Anh đi vội nên để quên điện thoại ở nhà, mà hình như nó hết pin rồi. Anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng không tái phạm nữa. Cục cưng à, đừng giận anh nữa. Anh dẫn em tới nơi này nhé có được không ?
Không kịp để cho Irene nói gì, Dong Gun luồn nhanh chiếc nhẫn dành cho phái nữ vào ngón áp úp của cô. Chiếc nhẫn to nên nhanh chóng được đeo vào. Rồi anh chìa đóa hoa hồng trước mặt nàng và nói

- Anh chờ cho em sẽ tự đeo chiếc nhẫn còn lại cho anh. Dong Gun dí cái nhẫn còn lại của nam vào tay Irene. Vòng tay qua eo cô, mở cửa xe oto và phóng tới một nơi đặc biệt

Irene kể từ khi Dong Gun luồn chiếc nhẫn to quá lố so với ngón tay búp măng nhỏ nhắn của mình không nói một lời. Nàng không chú ý tới Dong Gun. Thoải mái đặt khuỷu tay lên cạnh cửa kính oto, kê cằm lên đó rồi nhìn ra phía ngoài. Nàng ngẫm nghĩ: " Chiếc nhẫn này không vừa với tay của mình. Đi chung với mình mãi mà anh ta không biết size ngón tay của mình sao ? Ít nhất thì nó cũng lỏng vừa thôi, thật không ngờ chiếc nhẫn này như dành cho con trai vậy. Nó quá to so với ngón tay của mình...như thể mình chưa thích hợp đeo nó vậy . "

Irene buồn rầu im lặng không nói. Tới khi Dong Gun nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp của anh lên tay của nàng, nàng mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình

- Sắp đến nơi rồi. Sao em im lặng vậy ? Vẫn còn giận anh sao ?

- Uhm.
Irene ậm ừ không muốn trả lời

Chiếc xe chợt dừng lại. Dong Gun hoàn thành nhiệm vụ của một thằng đàn ông nên có chính là mở cửa xe giùm Irene

- Em ra ngoài đi, tới nơi rồi.

Xung quanh tối đen như mực, Irene chợt thấy hoảng sợ liền không dám bước ra. Nàng sợ bóng tối

- Ra ngoài đi, anh có bất ngờ cho em. Yên tâm có anh đây rồi
Dong Gun mỉm cười lấy lòng nàng

- Vì nó mà anh đã tới muộn đó. Anh sẽ đếm tới 3 và lúc đó hãy mở mắt ra nhé.

3..2..1!

Irene mở choàng mắt ra. Vì mới bị bịt mắt nên có vẻ hơi lóe. Trước mặt nàng là cả 1 vùng trời đẹp đẽ. Con đường từ chân nàng tới chỗ đó được thắp đèn sáng trưng. Chỗ đó có 1 chiếc xích đu khá đẹp. Bao quanh ghế là rất nhiều bóng đèn được trang trí với đủ màu sắc. Có rượu và bánh. Irene quá đỗi bất ngờ liền rơi nước mắt. Hóa ra là vì thứ này mà Dong Gun tới muộn. Nàng rơi lệ vì hạnh phúc và vì đã lỡ tát anh một cái. Dong Gun dịu dàng lau đi giọt nước mắt kia. Anh yêu chiều ôm nàng vào lòng một lần nữa để nàng thoải mái khóc trong lòng anh. Khóe môi Dong Gun nhếch lên và trong đầu hiện lên suy nghĩ: " Không phải vì gia sản nhà em thì anh cũng chẳng bao giờ để cho con đàn bà nào tát mình. Nợ này coi như lấy tài sản gia đình em mà đổi đi cô bé. "

Dong Gun dắt tay Irene tới ngồi chỗ xích đu. Anh bật nắp chai rượu và rót vào 2 ly. Mang tới cho nàng. Cả 2 cùng chạm ly rồi nhấp một chút rượu. Irene xót xa nhìn Dong Gun. Nàng đang hối hận lắm đây. Đưa bàn tay lên xoa má Dong Gun vừa bị tát, nàng lại khóc

- Em xin lỗi. Lẽ ra em nên để anh giải thích trước...

- Đừng lo lắng cho anh. Anh cũng thường xuyên tới muộn mà, cái tát này coi như là phạt anh tới muộn. Anh yêu em, nên thân thể của anh đều cho em hành xử hết. Anh nên cảm ơn trời đất đã mang em tới cho anh, khiến anh biết yêu thương 1 người con gái. 3 tháng là ngắn với tình yêu của chúng mình nhưng anh luôn mong muốn đi tới đầu bạc răng long, cùng trời cuối đất cùng em. Anh yêu em, Irene.

Nàng đã quá cảm động trước tấm chân tình của Dong Gun, cô nàng ôm chầm lấy anh. Khẽ buông ra để đeo chiếc nhẫn dành cho nam vào ngón tay của anh. Chiếc nhẫn khá vừa với anh. Đôi mắt hạnh phúc của Ireme chỉ còn nhìn về phía Dong Gun. Anh thu hẹp khoảng cách bằng cái hôn phớt lip on lip lên môi cô

- Em cũng yêu anh, Dong Gun.

Một lúc sau, Irene ra về. Hôm nay là ngày với bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Vui buồn lẫn lộn. Giận hờn ghen tuông linh tinh khiến nàng có suy nghĩ là lần sau không nên tức giận bộc phát như vậy

......

Wendy hơi nhíu mày khi nhìn thấy những bức ảnh mà Irene đi chơi cùng Dong Gun. Lúc đầu, cô coi mấy cái ảnh mà Irene tát và mắng Dong Gun, lòng cô sáng bừng lên niềm vui nho nhỏ được thắp lên nhưng khi thấy Irene khóc vì hạnh phúc thì không khác gì một gáo nước lạnh đổ ụp lên ngọn lửa nhỏ bé kia

Flashback:

7 rưỡi tối, Wendy đang chuẩn bị dự tiệc. Cô mở tiệc để mừng cho việc sắp thi công công trình mới ở gần trường đại học Revel. Tất cả những ai liên quan tới công trình đều được mời đến để tỏ lòng mong muốn họ đã được ăn ngon thì giờ phải hoàn thành tốt nhiệm vụ. Đối với một người khắt khe với nhân viên như Wendy, cô không chấp nhận 1 sai sót nào hết. Bae Hyuk Jin – nhà cung cấp vật liệu xây dựng cũng chính là appa của Irene được mời đến bữa tiệc này. Wendy cũng phải cảm thấy may mắn khi appa của "vợ sắp cưới" chính là đối tác của mình. Việc tiếp cận Irene và Bae gia sẽ dễ dàng hơn nhiều so với dự tính...tuy nhiên, cô vẫn cần 1 chút "bỉ ổi" để có được Irene một cách trọn vẹn. Nói là bỉ ổi nhưng cái mánh khóe của Wendy là chấp nhận được vì ông Bae cũng có nhiều sơ hở. Nếu hợp tác với Son thị thì Bae thị sẽ bớt đi việc mắc phải cạm bẫy với các tình địch trên thương trường. Bởi thế họ mới có câu, thương trường chẳng khác chiến trường là mấy. Nếu như chiến trường thì họ sẽ dùng súng để giết nhau còn thương trường chỉ cần 1 số mánh khóe bỉ ổi là có thể hạ gục đối phương nhanh gọn

- CEO của Son thị trẻ tuổi tài cao. Tôi thấy vui mừng khi được nói chuyện trực tiếp với Son chủ tịch.
Bae Hyuk Jin bắt lấy tay Wendy. Ông ta cũng chỉ khoảng 40 tuổi, trông khá trẻ

- Ồ...Bae chủ tịch, xin chào.
Wendy dùng đúng chất giọng của người quyền thế để nói chuyện với ba vợ, cho dù có chung một mái nhà, nhưng vị thế người này hơn người kia thì vẫn phải chào hỏi đúng vị trí của mình để ai cũng cần phải kiêng dè, nể nang

- Tôi có thể mời Son chủ tịch một ly không ?

Ông là người biết nhu, biết cương. Biết đối xử với người trẻ tuổi nhưng trên quyền mình như thế nào cho phải phép. Đối với Son Wendy, ông đã được nghe qua. Tuổi trẻ, tài cao, lanh lợi, xinh đẹp nhưng hình như cô bị ế thì phải.

( Min: Quá mất mặt cho đội nhà zai ! Bị ba vợ chê ế !
K: haha đội 9194 cái quần )

- Dĩ nhiên rồi. Đáng ra là tôi phải làm điều này mới đúng chứ. Tuy Son thị có hơn Bae thị nhưng tôi vẫn là bậc hậu bối, Bae chủ tịch là thân tiền bối, Son Wendy này đâu dám nhận ly rượu của Chủ tịch Bae.
Wendy tinh ý nói chuyện

Joy đi theo cũng phần nào mở mang về lối hành xử khá tế nhị của Wendy, cô học được nhiều thứ từ cô ấy. Đầu tiên phải kể đến là việc đối đáp đúng thứ bậc

- Son chủ tịch nói thế khiến tôi già thêm vài tuổi. Ly này tôi thân là người đứng đầu Bae thị nhỏ bé mời Chủ tịch. Nếu còn được gặp thì lúc đó Son chủ tịch mời tôi sau cũng không muộn.
Ông Bae khéo léo lấy lại thế chủ động về mình

- Được thôi! Vậy mong có dịp tới nhà của Bae chủ tịch chơi.
Wendy gật gù rồi 1 hơi uống cạn ly rượu trong tay

- Ồ thế thì còn gì bằng.
Bae Hyuk Jin cũng cạn ly rượu

2 người dừng ở đó vì Son Wendy cáo từ, cô còn rất nhiều đối tác cần gặp. Bữa tiệc này vừa là nơi để Son Wendy chiêu đãi mọi người vừa là nơi những miếng mồi béo bở, những hợp đồng được kí kết. Đều giả tạo hết thảy

Bae Hyuk Jin nhận được tin nhắn của thư kí Kim. " Bae Chủ tịch ! Có chuyện lớn rồi ! " Sắc mặt của Bae cha liền biến đổi

Wendy khẽ liếc qua thì trông thấy. Cô không khó để đoán ra việc này vì chính là do cô sai người làm

" Chủ tịch, có người khai là chủ tịch sai họ làm giả sổ sách !".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#wenrene