Chương 42: Đẩy ngã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi uống ly này đã là ly trà lạnh thứ năm, theo lý, mùa đông thế nào lại nóng như vậy, nàng rất nghi hoặc, Từ Châu Huyền bên cạnh không phải cũng đang uống canh nấm tuyết như mình sao, rõ ràng vẫn rất ổn mà, chẳng lẽ là do mình thấy Từ Châu Huyền nên mới quá hưng phấn. Tất nhiên, hưng phấn là có, ngay lúc Từ Châu Huyền vừa đi vào phòng đem canh nấm tuyết cho mình, trong lòng Lâm Duẫn Nhi liền mừng rỡ nở rộ nghìn vạn đóa hoa, cũng không biết vì sao, canh nấm tuyết tối nay lại có chút đắng.

Nhưng tóm lại đây chính là lần đầu tiên nàng chủ động tìm đến mình sau lần đắc tội Từ Châu Huyền trong sảnh ngày đó, len lén ngắm nhìn người tự nhiên ngồi bên cạnh mình, hơi nóng lại bốc lên nữa rồi, đang muốn rót trà, chợt nghe thanh âm dịu dàng trầm thấp nói: "Vương gia nóng sao, có muốn Châu Huyền quạt giúp ngài không?" Lâm Duẫn Nhi tức khắc nghệch ra, người này, từ khi nào lại có bộ dáng dịu dàng như thế, nàng lập tức gật đầu.

Nhìn thấy Từ Châu Huyền mỉm cười đến gần, cầm quạt lá trong tay ngồi xuống, chậm rãi quay sang quạt cho mình, nhưng dường như hơi nóng này chẳng những không giảm xuống, mà còn càng tăng thêm. Lúc này, thanh âm dễ nghe tiếp tục vang lên: "Hình như Vương gia còn rất nóng nhỉ, có muốn Châu Huyền giúp Vương gia cởi áo khoác luôn không?". Còn chưa đợi Lâm Duẫn Nhi phản ứng, Từ Châu Huyền đứng lên, cúi người cười chân thành nhìn Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi chỉ cảm thấy tim đập vô cùng nhanh, sau đó Từ Châu Huyền nhẹ nhàng khoác hai tay lên lưng Lâm Duẫn Nhi, cầm lấy nút thắt giật ra, cởi áo khoác xuống, nơi hai tay nàng chạm đến còn mang theo chút hơi thở, Lâm Duẫn Nhi chỉ cảm thấy chuyện cởi áo này giống như đang câu dẫn nàng.

Nàng muốn dùng tinh lực để ổn định, nhưng lại không thể vận được chút nội công nào, lại thêm một lần nữa, nhưng sức lực vận công đều không thấy đâu. Lúc này Lâm Duẫn Nhi mới nhíu mày, cảm thấy sự tình hẳn là không đơn giản như vậy. Lúc này âm thanh Từ Châu Huyền lại vang lên: "Vương gia đã phát hiện không có sức để vận nội công phải không, là Châu Huyền sơ sót quên nói với Vương gia, vừa nãy Châu Huyền có bỏ thêm một chút dược liệu trong canh nấm tuyết, hình như là 'xuân phong nhất độ' thì phải. Vương gia hiện tại cảm thấy thế nào, có phải lại nóng thêm rồi không, toàn thân không còn sức lực chứ gì? Lúc Châu Huyền dùng trà Ngọc Môn Quan của ngài, cảm giác cũng như vậy đấy".

Lâm Duẫn Nhi nghe được cảm thấy căng thẳng, trên mặt thì cứng lại. Quả nhiên Tiểu Huyền Nhi của nàng lại nhớ kỹ đêm đó mình đã hạ thuốc với nàng, trong lòng không khỏi chột dạ, hì hì cười nói: "Huyền Nhi là muốn cưỡng gian bản vương sao?" Vốn là câu nói vui đùa, hi vọng Từ Châu Huyền nhanh chóng giải dược cho nàng, lại nghe Từ Châu Huyền nói: "Đề nghị của Vương gia ngược lại rất tốt, Châu Huyền đúng là đang lo vì không có thuốc giải độc trên người Vương gia, chắc là cũng chỉ có như vậy thì Vương gia mới được cứu thôi". Nói xong, cười đến vẻ mặt vô hại. Lâm Duẫn Nhi chỉ cảm thấy Từ Châu Huyền của nàng đã bị Sở Thiếu Đình ám rồi, nói đến đây mà vẫn không đỏ mặt tim không đập, đâu còn là Huyền Nhi mà nàng đã nuôi sáu năm a.

Trong lúc nàng tùy tiện hối hận, lại nghe Từ Châu Huyền nói tiếp: "Nghe ông chủ nói là, Vương gia ngày nào chưa có được Châu Huyền thì ngày đó còn chưa chịu hồi phủ, Châu Huyền không biết hóa ra trong lòng Vương gia, mình lại quan trọng như vậy. Nhưng Châu Huyền càng không hiểu, nửa năm trước lúc cãi nhau Vương gia còn muốn kết hôn với thiên kim Phủ Tướng Quốc cơ mà. Muốn kết hôn thì cũng thôi đi, Vương gia lại còn lừa gạt Châu Huyền uống cái gọi là Ngọc Môn Quan kia, ép Châu Huyền phải nghe theo, chuyện này Châu Huyền nên tính với Vương gia thế nào mới được đây?"

Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Châu Huyền như kết một tầng sương, trong lòng Lâm Duẫn Nhi hối hận lại thêm hoảng loạn, vội vàng nói: "Huyền Nhi ngoan ơi, chuyện ta muốn kết hôn là để làm nàng ghen thôi ấy mà, còn cái Ngọc Môn Quan kia chỉ là để 'gạo nấu thành cơm', chứ thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đem nàng về phủ, trong lòng ta chỉ có mình nàng. Ta có thể lấy cha mẹ ở cõi tiên ra để thề". Nói xong, thu hồi lí trí ngày thường, đáy mắt một mảnh chân thành.

Trong lòng Từ Châu Huyền run lên, rốt cuộc đã bắt được nàng nói ra, nhưng trong lòng vẫn tức giận, vì vậy cười khanh khách duỗi hai tay qua, chống trên vai Lâm Duẫn Nhi, nói: "Hình như Vương gia còn rất nóng, để Châu Huyền lại giúp ngài cởi y phục?" Lâm Duẫn Nhi nhìn người trước mắt nhanh chóng chuyển đề tài, ngược lại là giật mình. Nhưng hiện tại nàng thực sự nóng giống như bị hỏa thiêu, cũng không từ chối, gật đầu.

Từ Châu Huyền nhìn phản ứng của nàng, lại bắt đầu giúp nàng cởi trung y, sau khi cởi xong, đôi môi như vô tình xẹt qua khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi, chọc Lâm Duẫn Nhi run rẩy thật lâu, nếu như nói hà hơi vừa rồi Lâm Duẫn Nhi còn có thể cho là lơ đãng, nhưng động tác hiện tại nàng có thể khẳng định Tiểu Huyền Nhi nhà nàng rõ cố ý. Mê người đáng tội a, nhưng mà hiện tại chính mình lại là người bị lửa đốt, một chút sức lực cũng không vận được. Mà Từ Châu Huyền tựa hồ cũng không định buông tha nàng, hai tay vẫn đặt trên lưng không buông, ở bên tai nàng thổi khí nói: "Vương gia à, có muốn Châu Huyền cưỡng gian ngài không hả?"

Lâm Duẫn Nhi cảm giác mình sắp nổ tung, nghe nói như thế lập tức gật đầu, Từ Châu Huyền mỉm cười kéo nàng lên giường nằm xuống, chính mình ngồi xuống bên cạnh nàng. Lâm Duẫn Nhi dùng hết sức lực còn lại, kéo Từ Châu Huyền vào lòng, vừa định đem miệng phủ lên lại bị Từ Châu Huyền tránh thoát, Lâm Duẫn Nhi bộ dạng nôn nóng, ngược lại Từ Châu Huyền đùa giỡn đến thoải mái, cũng không nghĩ lại xem đêm đó nàng đối đãi mình thế nào, muốn mình bỏ qua cho nàng nhanh vậy sao, khó đấy.

Từ Châu Huyền rời khỏi giường, thổi tắt nến trong phòng, chỉ để lại ngọn nến ở bên giường, ngồi lên giường, buông rèm xuống, giữa bốn phía ánh sáng nhu hòa là một người đỏ bừng cả người và một người mang ý cười dịu dàng. Từ Châu Huyền cười tiếp tục đưa tay đặt lên lưng Lâm Duẫn Nhi, cảm giác được người dưới thân sợ run một trận, nàng chỉ cười gỡ đai lưng ra, chợt hiện ra cái yếm nhỏ màu hồng phấn của Lâm Duẫn Nhi, vì vậy người dưới thân lại đỏ mặt hơn vài phần, Từ Châu Huyền nhịn không được trêu ghẹo nói: "Vương gia à, yếm của ngài thế mà lại rất đẹp nha". Nói xong, cúi người xuống cách cái yếm hôn lên.

Lâm Duẫn Nhi làm sao có thể chịu được loại tình huống này, lập tức trầm thấp hô: "Huyền Nhi, nhanh, nhanh". Từ Châu Huyền lại chỉ cười khẽ rời khỏi, nói: "Lúc đó Huyền Nhi có nghe Vương gia nói, lần đầu tiên, khúc dạo đầu phải làm cho đủ". Nói xong, lại cười sáng lạn. Lâm Duẫn Nhi thầm muốn đánh mình mấy cái vì lắm mồm, aiya, nhân quả tuần hoàn.

Lập tức cảm nhận được một chút dinh dính, hóa ra là Từ Châu Huyền vươn đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍ xương quai xanh của mình, còn không quên tùy lúc ngẩng đầu nhìn bộ dạng 囧 của nàng, Lâm Duẫn Nhi không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa rồi, chỉ cầu Từ Châu Huyền nhanh hơn một chút muốn nàng. Nhưng Từ Châu Huyền lại do dự dừng lại ở ngực, tiếp tục vuốt thứ cộm lên trước ngực, nói: "Trái lại Châu Huyền chưa từng nghĩ, Vương gia lại 'dậy thì thành công' như vậy". Lâm Duẫn Nhi vừa định đáp lời, Từ Châu Huyền liền một ngụm ngậm lấy quả anh hồng, nàng trong miệng muốn nói ra nhưng lại thành từng trận rên rỉ khó nhịn.

Sau đó Từ Châu Huyền dừng lại hỏi: "Vương gia, có muốn Châu Huyền nhanh một chút muốn ngài không?" Lâm Duẫn Nhi khô họng, nhiều lần trắc trở mới phát ra được tiếng ậm ừ, lập tức Từ Châu Huyền cười nói: "Vậy Châu Huyền sẽ chờ Vương gia nói với ta ba chữ, nói xong, Châu Huyền chính là của Vương gia, mà Vương gia sau này cũng là của Châu Huyền". Nói xong, trong ánh mắt ít đi vẻ vui đùa, lộ ra vẻ chăm chú, Lâm Duẫn Nhi cũng thấy được, những lời này là Từ Châu Huyền hỏi ra từ trong tâm, cũng chính là câu trả lời trong lòng nàng muốn nói ra, vì vậy mở miệng nói: "Ta yêu nàng, Huyền Nhi". Âm thanh đè ép thật lâu, trầm thấp, khàn giọng, nhưng Từ Châu Huyền lại cảm thấy đây là âm thanh dễ nghe nhất mà nàng từng nghe.

Vì vậy nàng rưng rưng cười trả lời: "Ta cũng yêu ngài, Duẫn Nhi"

Vì vậy, trên chiếc giường không biên giới bên trong rèm, khi thì có tiếng ngâm nga nho nhỏ, khi lại là tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, hai người ở nơi sâu nhất Vu Sơn cùng nói lời yêu nhau mãi mãi trên mảnh rừng rậm sinh sôi nơi miền đất hứa.

Có thể, hạnh phúc thật ra rất dễ dàng, chỉ cần đối với người ấy, thổ lộ một câu yêu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net