chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bỏ việc, hủy hợp đồng đi.”

Cảm giác như không khí trong phòng rất nhanh bỗng nhiên bị đông cứng lại, khoảng năm mười phút sau vẫn không ai lên tiếng, lúc này có thể nghe rõ tiếng kim chỉ giây cứ tí tắc kêu đều đặn trên chiếc đồng hồ treo tường. Wendy im lặng nhìn chằm chằm vào mắt Joo Hyun, sau đó mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Cậu nói gì?”

“Tôi nói, tôi bỏ việc, trong hợp đồng nói phải bồi thường bao nhiêu?”

Wendy nhếch miệng cười, rồi lại giả vờ nhìn vào tờ hợp đồng tìm tìm kiếm kiếm, sau đó còn la lên một tiếng.

“Thấy rồi, hợp đồng ghi là...”

Joo Hyun im lặng lắng nghe, nhưng thực ra trong lòng cô cũng đang run lên từng đợt. Số tiền cô gửi tiết kiệm trong ngân hàng mấy năm nay cũng không phải là ít, chủ yếu là kiếm từ cái dịch vụ người yêu này, nhưng mà vẫn là rất đáng lo.

“Chuyện IRENE có được bỏ việc hay không là do Son Wendy quyết định.”

“Gì?” – Joo Hyun mở to mắt nhìn Wendy. – “Đưa tôi xem.”

Cô chồm người qua tính giật tờ hợp đồng nhưng Wendy đã nhanh một bước đem nó đi giấu mất, đồng thời cũng đứng dậy kéo cô mèo ra khỏi phòng, tránh không để cho Joo Hyun phản kháng thêm gì nữa.
Tôi đói bụng rồi, đi ăn thôi.”

Joo Hyun mặc dù cắn răng ấm ức nhưng cũng ngoan ngoãn để Wendy kéo xuống lầu, ừ thì lúc này cô cũng bắt đầu thấy đói rồi, thôi thì ăn trước đã, cãi nhau sau cũng được.

Joo Hyun hôm qua vì chịu tác dụng của xuân dược mà trở nên mơ mơ màng màng, vẫn chưa ngắm qua nhà của Wendy. Cô vốn tưởng rằng nhà của đại gia thì sẽ luôn là một căn biệt thự theo kiểu kiến trúc phương Tây, từ cách trang trí cho đến từng vật dụng trong nhà đều toát lên vẻ hoàng gia cổ kính, thế nhưng nhà của Wendy lại khác, khác hoàn toàn.

Tông màu chính của nhà chính là màu trắng, thoạt đầu nhìn vào tạo cảm giác rất sáng sủa, sàn nhà được làm bằng gỗ cao cấp, tất cả các vật dụng đều là từ hiện đại cho đến rất hiện đại, nhà được gắn khá nhiều cửa sổ, tất cả đều là cỡ lớn trong suốt, đặc biệt nhất chính là toàn bộ bức tường phía sau nhà đều được làm bằng những tấm cửa kính trong suốt rất to, có thể thấy rõ hồ bơi ở sân sau, một cái lò nướng BBQ cỡ lớn, cộng thêm một bộ bàn ghế dài, có lẽ là được sử dụng khi có tiệc ngoài trời.
Joo Hyun rất thích những kiểu nhà cửa kính như thế này, cảm giác rất sáng sủa, hiện đại, mà không bị ràng buộc.
Người giúp việc thấy hai người từ trên lầu đi xuống thì lập tức đến hỏi có ăn gì chưa.

“Cậu muốn ăn gì?” – Wendy ngước mặt lên hỏi Joo Hyun.

“Cái gì ngon ngon đó.”

“Vậy dì làm cái gì ngon ngon đó cho hai con đi.”

Người giúp việc bỗng thấy có hơi choáng váng.

Ngày hôm sau.

Wendy từ phía xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau rất lớn phát ra từ lớp học, một giọng là của Seulgi, giọng còn lại thì cô không nhận ra. Bình thường Seulgi rất nhu hòa dễ bị bắt nạt mà sao hôm nay xù lông lên thế nhỉ? Wendy nhăn mày thắc mắc vào lớp.

“Sao cậu còn chưa đi mua đồ ăn cho tôi nữa hả!!?” –Joy đập mạnh tay lên bàn.

“Cậu nói cái vớ vẩn gì vậy! Cậu hết là người yêu của tôi rồi còn gì!”

“Nhưng tôi muốn ăn!”

“Tự đi mà mua! Trong bảy ngày cậu ăn hết của tôi bao nhiêu rồi cậu có biết không? Ăn gì mà ăn như heo vậy!!?”

Seulgi nhớ lại chuỗi ngày thảm thiết của mình thì như máu dồn lên não, mặt đỏ hết cả lên, nhịn không được bèn quát lại Joy.
Yeri lúc này cũng không có tâm trạng để mà thưởng thức màn cãi nhau của hai người, vừa định đứng dậy ra khỏi lớp thì thấy Wendy đi vào, ngay lập tức cô chạy đến choàng cổ Wendy.

Wan! Sao hôm qua cậu nghỉ học vậy?”

Wendygỡ tay Yeri ra rồi chỉ chỉ về phía Seulgi và Joy thắc mắc.

“Không có gì. Sao hai người này cãi nhau dữ vậy?”

“Đều là do cậu chứ ai.”

“Gì?”

“Thì cậu tặng cô gái đó cho Seulgi cậu không biết đâu, trong bảy ngày qua cô ta ăn muốn hết nguyên cái nơi này luôn rồi.” – Yeri nói bằng một giọng thê lương.

“Seulgi là đại gia mà.”

“Vấn đề chính là đại gia cũng không chịu nổi bao tử của cô ta.”

“Hmm~” – Wendy khoanh tay gật gù rồi khẽ lẩm bẩm đi đến chỗ ngồi của mình. – “Sao còn chưa đi học nữa thế..?”

Yeri thấy mấy ngày nay Wendy cứ lạ lạ làm sao ấy, lúc trước không phải rất quan tâm chuyện của Seulgi sao, mặc dù lúc nào cũng chọc ghẹo cậu ấy nhưng mỗi khi cô lùn chịu ủy khuất gì cũng đều là người đầu tiên ra giúp, bây giờ Seulgi bị hành hạ như thế thì lại phản ứng lãnh đạm như vậy.

Yeri  tuy thắc mắc khó hiểu nhưng cũng đành nhún vai cho qua, chắc là do cô nghĩ quá nhiều rồi.

Phía bên kia lớp học vẫn như cũ cãi nhau chí chóe.

“Cô là cái đồ &!^@%$^#&*$!!!”
Mau kiếm người khác thuê cậu rồi chuyển trường luôn đi!!”

Chuông trường sắp reo báo hiệu tiết học bắt đầu mà Joo Hyun vẫn còn chưa đến, Wendy thầm nghĩ chắc là cô nàng muốn chạy trốn khỏi cô thật rồi, nhưng mà Wendy Son này nhất định sẽ kiếm cho ra Bae Joo Hyun để mà lôi về dù cho rằng có chạy đi đâu đi chăng nữa.

Đang mải mê suy nghĩ thì cửa lớp bị kéo ra, Joo Hyun vẫn như cũ thẳng lưng tự tin bước vào lớp, mái tóc nâu bồng bềnh cứ đung đưa lên xuống theo từng nhịp bước chân, và cũng vẫn như trước, Wendy ngắm Joo Hyun đến mức không biết trời trăng là gì, một cô gái cực phẩm như vậy thật sự không thể lẫn vào đâu được.

“Cứ tưởng Hyunnie của tôi nghỉ học luôn rồi chứ.” – Wendy mở miệng trêu chọc.

“Ở nhà chơi game không thì cũng chán lắm. Đến đây moi tiền cậu vẫn tốt hơn.”

Wendy thích thú bật cười với câu nói của  Joo Hyun nhịn không được mà quay sang nựng má cô một cái.

“Được, moi bao nhiêu tùy thích, người yêu.”

“Wendy!!!” – Yeri và Seulgi cùng nhau hét lên.

Wendy đang nắm tay Joo Hyun ra khỏi lớp thì bỗng nghe hai người lớn tiếng gọi mình, cô đưa khuôn mặt ngơ ngác quay sang nhìn lại.

“Hmm?”

“Hmm gì mà hmm? Có người yêu mới ít nhất cũng phải nói cho bọn tớ một câu chứ! Không về chung với bọn tớ đã đành, bây giờ thậm chí còn quên mất bọn tớ luôn à?” – Yeri và Seulgi vung tay loạn xạ nói lên nỗi lòng của mình.

“Hì hì, là tớ sai, các cậu biết tính tớ mà, xin lỗi, đừng giận, đừng giận, sau này nhất định sẽ không như vậy nữa.” – Wendy cười hề hề tạ lỗi với hai đứa bạn, đúng thật là mấy ngày nay cô chỉ quan tâm mỗi Joo Hyun, chỉ quan tâm làm sao để có được cô lỡ quên mất Seulgi và Yeri, kì thực cũng không đúng cho lắm.
Sau một hồi vật lộn chuyện Wendy phải làm sao để tạ lỗi thì cuối cùng cô cũng có thể đưa Joo Hyun lên xe, vừa mới đóng cửa là đã rất ân cần hỏi muốn về nhà hay muốn đi ăn đi chơi nhưng đáp lại Wendy chỉ là một câu xỉa xói từ Joo Hyun.

“Đồ dại gái.”

“Hả?”

“Dại gái đến mức quên cả bạn bè.” – Joo Hyun bỉu môi.

“Vì là Joo Hyun nên tôi mới dại như vậy đó chứ.” – Wendy cười và chồm người qua tính hôn nhưng cô mèo vẫn như trước bướng bỉnh né tránh.

“Tôi muốn ăn đá bào, trời nóng quá đi.”

Mặc dù không hôn được nhưng cô vẫn rất vui vẻ, cái gì quá dễ dàng có được thì cũng sẽ không thú vị nữa không phải sao? Cứ bướng bỉnh như vậy đi, rồi một ngày Joo Hyun cũng sẽ phải trở nên ngoan ngoãn trước Wendy thôi.

“Được, quản gia, bác lái xe đi.”

Chiếc Limo chầm chậm lăn bánh, nhưng chưa đi được bao xa thì bỗng điện thoại Wendy reo, nhìn vào màn hình thì cô hơi nhíu mày một tí, là số riêng tư.

“Alô?”

“Con còn chưa về chuẩn bị sao? Tối nay tại khu nhà hoang Daikko.” – Giọng người phụ nữ bên kia có hơi bất ngờ một chút.

“Vâng. Con về ngay.”

Wendy nhanh chóng ngắt máy, biểu hiện trên mặt lập tức thay đổi. Chết tiệt, xém chút nữa là cô quên mất tối nay có một phiên giao dịch rồi. Dù không muốn nhưng Wendyvẫn phải miễn cưỡng bảo quản gia dừng xe lại, rồi đích thân bắt một chiếc taxi chở Joo Hyun về nhà.

“Xin lỗi, hôm nay tôi quên mất là có việc bận, ngày mai tôi bù lại cho Hyun nha.” – Wendy cười nói qua cửa kính với Joo Hyun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net