chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Joo Hyun mà nói, thật lòng ngay từ phút đầu tiên cô chạm mặt Wendy, cô không hề có một chút ấn tượng nào cả. Trong mắt Joo Hyun thì Wendy chính là loại người kiêu hãnh, lòng tự trọng cao, không coi ai ra gì. Toàn những tính cách mà cô ghét.

Giây phút Wendy tuyên bố với cô rằng sẽ cướp lấy cô từ cái tên Bo Gum đó thì trong đầu Joo Hyun chỉ xuất hiện đúng một ý nghĩ: "Chuyện quái gì xảy ra với cô gái này vậy?"

Joo Hyun lơ Wendy,Joo Hyun không quan tâm đến Wendy, Joo Hyun cố gắng hết sức để chạy trốn khỏi Wendy.

Thế nhưng Wendy vẫn cứ bám theo, bằng đủ mọi phương pháp.

Có phải vì lòng kiêu hãnh bị tổn thương không? Joo Hyun nghĩ chắc là vậy rồi.

Nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc thân mật hơn với Wendy một chút thì Joo Hyun cũng nhận ra một vài điều sai. Thật ra Wendy không đáng ghét như cô vẫn nghĩ. Trái lại còn là một người vui tính, và cực kì biến thái.

Hồi đầu thì Wendy rất ra dáng quân tử chiều chuộng Joo Hyun từng li từng tí, những điều cô không thích tuyệt đối sẽ không làm, đôi lúc trông còn rất dịu dàng mà chăm sóc hỏi han cô. Trái tim dù có lạnh đến đâu thì cũng phải tản ra nhiệt, tảng băng dù có cứng đến đâu thì cũng phải tan chảy, huống hồ chi Joo Hyun vốn không phải là một người băng lãnh đến thế, và chính ngay thời điểm Joo Hyun buông bỏ một chút phòng bị thì cũng là lúc Wendy bộc lộ bản tính.

Thời điểm Wendy rờ ngực Joo Hyun lần đầu tiên, vì quá bất ngờ nên cô chỉ kịp hét lên một tiếng và đỏ bừng mặt đẩy tay Wendy ra.
“Cậu làm cái quái gì vậy!!?”

“Hì hì, nhịn không được nên sờ thử thôi mà.”

Phải, chính là một câu trả lời trơ trẽn như thế. Joo Hyun trừng mắt đe dọa Wendy, lúc ấy cô vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng dù sao thì Wendy vốn cũng đã rất nuông chiều cô, cái gì cô không thích thì sẽ không tái phạm, nhưng cô đã lầm, đúng thật là Wendy sẽ không bao giờ làm những chuyện Joo Hyun không thích, nhưng lại không phải là chuyện này.

Một lần, hai lần, ba lần, rồi vô số lần khác nữa. Dù cho Joo Hyun có trừng mắt, liếc mắt, đánh đập hay chạy trốn gì đi nữa thì Wendy vẫn sẽ tiếp tục rờ mó toàn cơ thể cô như thế. Bộ dáng sau khi chạm được vào người cô thì trông rất cao hứng mãn nguyện, có lúc Joo Hyun nhịn không được mà phát tiết, Joo Hyun nói rằng nếu bây giờ có cái giường thì Wendy sẽ không ngần ngại mà đè cô xuống đúng không, thực ra thì chỉ là một phút nóng giận mà phun ra câu này thôi, nhưng khi Joo Hyun nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Wendy thì ngay lập tức im bặt, sợ hãi mà lảng sang chuyện khác.

Thế nhưng cũng chính vì vậy mà Joo Hyun phát hiện ra một bất ngờ.
Wendy chỉ sờ một mình cơ thể Joo Hyun  thôi. Có phải vì cô đặc biệt không?

Hoặc có lẽ cũng chỉ là do Joo Hyun suy nghĩ quá nhiều.

...

“Sejeong, lâu rồi không gặp!! Cả em nữa, Mina!”

“Wendy-si!”

...

“A, làm gì vậy!!?”

“Sejeong vẫn sexy như ngày nào nhaa~ Mina nữa, da em mịn thật đó!”

Và chuyện này vẫn còn tiếp diễn với nhiều nữ sinh khác, Joo Hyun không nhớ hết, chỉ biết là những ai có body hot thì đều là nạn nhân.

Phút giây mà Joo Hyun ngỡ rằng Wendy thực sự xem cô như là một người đặc biệt mà đối đãi thì cũng chính Wendy đã dập tắt đi cái suy nghĩ đó của cô.

“Nè Wendy, nếu như cậu không thích tôi nữa thì có thể hủy hợp đồng mà.”

“Đừng có nói vớ vẩn như vậy a!”

Lúc nào cũng vậy, Wendy đều giận dữ đáp lại một câu như thế.
Joo Hyun thực sự cảm nhận được một điều gì đó từ Wendy nhưng cô không dám chắc, không vấn đề gì khi cô vẫn duy trì mối quan hệ với Wendy như là một người yêu được thuê nhưng bảo cô tiến thêm một bước nữa để trở thành người yêu chính thức của Wendy thì Joo Hyun không dám.

Joo Hyun không còn bài xích lạnh lùng với Wendy nhiều như trước nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó, không hơn không kém. Vậy nên nếu Wendy thực sự có tình cảm với Joo Hyun và muốn có được cô ấy thì cô vẫn còn một đoạn đường dài phía trước.

"Wendy, cậu nghiêm túc thật sao?” – Yeri khoanh tay đứng trước mặt Wendy đầy nghi vấn.

“Hm?” – Wendy nheo mắt lại, cô vẫn chưa hiểu ý Yeri muốn nói là gì.

“Cậu và bạn gái cậu, Joo Hyun ấy, thực sự là nghiêm túc sao?”

“Cậu hỏi vậy là có ý gì?”

“Tớ chưa bao giờ thấy cậu duy trì một mối quan hệ với ai mà lâu như vậy, một Wendy đa tình đâu mất rồi?”

Wendy phì cười, kéo Yeri xuống ngồi đối diện với mình, chậm rãi nói: “Tớ vốn rất là chung tình, chỉ là chưa kiếm được người phù hợp thôi.”

“Ý cậu bây giờ đã kiếm được rồi sao?”

Wendy chỉ nhún vai một cái rồi nhẹ mỉm cười khiến cho hai lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện, cô chỉ tay về phía Seulgi và Joy.

“Không phải hai người họ lúc đầu rất ghét nhau sao? Bây giờ tuy Seulgi vẫn bị hành hạ nhưng trông cậu ấy rất vui vẻ đón nhận còn gì?”
“Cậu muốn nói gì cơ chứ..?” – Yeri đầu óc quay vòng vòng, cô vốn là người thẳng thắn, hiển nhiên rất không thích những lúc Wendy nửa úp nửa mở như thế.

“Cậu không đi sinh hoạt câu lạc bộ à?”

“Hả? À ờ... Bây giờ tớ đi nè.” – Yeri gãi gãi đầu đứng dậy.

5:30 pm.

Joo Hyun uể oải lếch xác ra khỏi trường, hôm nay hội trưởng câu lạc bộ nấu ăn của cô lại nghĩ ra công thức làm bánh mới, vậy là cả hội phải ở lại thực hành cho đến khi nào đạt thì thôi. Joo Hyun thở dài, chầm chậm bước ra khỏi trường đón taxi về nhà.

“Nee, không đợi tôi về chung sao?” – Wendy từ đằng xa đi lại vẫy tay với Joo Hyun.

Mặc dù vẫn đã luôn biết rằng nếu như không có công chuyện thì Wendy sẽ luôn đợi Joo Hyun về chung, cũng như hôm nay vậy, thế nhưng Joo Hyun vẫn hỏi.

“Cậu chưa về sao?”

“Lúc nào chúng ta cũng về chung mà!” – Joo Hyun đã nói qua rằng cô rất thích nụ cười toe toét tỏa nắng của Wendy chưa nhỉ?

Cả hai người một cao một thấp đứng cạnh nhau cùng đợi taxi, đôi lúc cô gái thấp hơn sẽ táy máy tay chân mà sờ soạng lung tung lên người cô gái cao, cô gái cao sẽ đỏ mặt đẩy tay cô ấy ra, nhưng thập phần lại không hề tỏ ra biểu tình chán ghét.

“Oi~ hai em gái xinh đẹp đang làm gì thế?” – Một đám choi choi gồm ba thằng đi lại về phía Joo Hyun và Wendy.

“Mặt trời vẫn còn chưa lặn mà mấy anh.” – Wendy khinh bỉ đáp trả một câu.
Dĩ nhiên là bọn choi choi não ngắn không thể hiểu được hàm ý của Wendy, bọn chúng nhìn nhau rồi cười phá lên, định chạm tay vào vai Wendy.

“Em nói gì thế?”

Lập tức, “bụp”, “binh”, “bụp”, một tên đã nằm lăn ra đất, hiển nhiên hai tên còn lại bắt đầu mất bình tĩnh hét lên: “Mày làm cái quái gì thế!!?”, rồi định bay vào đánh Wendy.

Chậc, lũ này nữ nhân cũng đánh luôn à? – Wendy gãi đầu ngán ngẩm nhưng rồi cũng rất nhanh chóng đỡ và né đi những cú đấm, cú đá từ hai tên choi choi còn lại, sau đó cô liên tiếp tung ra những ngón đòn vào người bọn hắn.

Không nói thì sẽ không có ai biết, nhưng hồi còn ở trung học, Wendy vẫn luôn được mọi người tôn là chị đại Yankee.

“Wendy!!!” – Joo Hyun từ đầu đến giờ chỉ đứng sang một bên để cho Wendy dọn rác dùm mình, nhưng khi thấy Wendy mải mê đánh hai tên choi choi kia mà không phát hiện ra tên đầu tiên đang từ từ đứng dậy và định lấy gậy đánh lén Wendy.

Nhưng tiếng hét của Joo Hyun là không kịp, Wendy vừa mới quay đầu lại là ngay lập tức cây gậy đập thẳng xuống bả vai cô, Wendy thất thế quỳ hẳn xuống mặt đất, cảm giác nhức nhối nơi vai trái cứ từng đợt từng đợt truyền đến trung ương thần kinh, tên choi choi kia hiển nhiên thấy thế liền liên tục đập thêm mấy phát nữa, nhưng Wendy đã nhanh chóng dùng tay phải để đỡ lại, mặc dù thế tay của cô cũng đã dần xuất hiện vài vết đỏ và rồi rất nhanh chuyển sang bầm,Wendy nghiến răng nhịn đau, vì cô biết nếu như cô bỏ tay ra thì lập tức nơi đáp xuống tiếp theo của cây gậy chính là đầu cô.

Tên choi choi đó thấy tay Wendy run lên thì thích thú vô cùng, vừa định đập thêm một phát nữa thì Joo Hyun không biết từ đâu bưng nguyên cái thùng rác công cộng đập mạnh vào đầu hắn, khiến hắn chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lại nằm la liệt dưới đất. Joo Hyun hiển nhiên là đập thêm mấy phát nữa, nhưng rồi hình như cái thùng rác là hơi to, cầm mỏi tay nên cô đã hùng dũng quăng nó sang một bên, đổi lấy là cây gậy lúc nãy tên choi choi đó cầm, tiếp tục quất liên tiếp vào người hắn, Wendy chỉ ngồi đó im lặng quan sát mọi thứ, đây thực sự có phải là cô mèo  ngơ ngơ ngốc ngốc không vậy?

Joo Hyun cứ đánh cứ đánh cho đến khi có taxi đến, cô nhanh chóng kéo Wendy lên xe và ra hiệu cho bác tài lái đi, ngồi kế Wendy mà cứ cảm thấy vai trái cô ấy run lên không ngừng thì Joo Hyun giấu không được vẻ mặt lo lắng, vội vàng hỏi: “Có sao không thế? Có cần đi bệnh viện không?”

“Không... Không, về nhà là được rồi.” – Wendy mệt mỏi ngã vào lòng Joo Hyun

“Vậy nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”

Wendy một tiếng cũng không thèm phát ra, Joo Hyun gọi đi gọi lại mấy lần cũng không nhúc nhích, cô mèo ngốc thì cứ tưởng là Wendy ngủ quên mất, bản thân thì cũng chỉ mới qua nhà Wendy có một lần, mà lại là trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, thành ra chỉ đành biết thở dài kêu bác tài chở hai người đến nhà riêng của cô.

Wendy nghe thấy thế thì không tự chủ được mà nhoẻn miệng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net