Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty lớn và công ty nhỏ quả nhiên có khác biệt.

Trước đây tại KS thì tất cả mọi người bất kể lớn nhỏ đều tập trung làm việc tại một văn phòng chỉ rộng khoảng 30m, không chỉ có văn kiện công ty chất đống trên bàn làm việc, bốn phía trừ lối ra vào thì ngoài ra trong công ty đều chồng chất những gì đâu đâu, mỗi lần có động đất, trong lòng ai ai đều run sợ sẽ bị chôn sống.

     Tuy nhiên nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt!

    Đèn điện sáng ngời, không gian rộng mở, bàn làm việc OA (Office Automation- văn phòng tự động) ngay ngắn thống nhất, mỗi người đều có một ngăn đồ riêng, còn có phòng giao lưu, phòng đọc sách, phòng gym ...

    Oh, mạch giới! Từ đầu công ty lớn so với công ty nhỏ thật sự tốt hơn nhiều, không chỉ được đảm bảo, mà nhân viên còn được phúc lợi tốt.

     Bae Joohyun cười cuời, không để ý đến việc Seungwan đã giản lược phần giới thiệu về mình.

" Anh công tác ở bên này bao lâu rồi?" Joohyun hỏi Seungwan.

"Sáu năm."

"Oa! Giờ tôi có thể hỏi một vấn đề được không?" Cô nhìn Seungwan với vẻ mặt chờ mong, làm cho anh không nhịn được nổi tò mò về cái điều mà Joohyun sắp hỏi là gì.

Vì quá tò mò, Seungwan gật đầu với Joohyun.

"Anh đã từng nhìn thấy tổng tài của công ty chúng ta chưa, hoặc là nghe qua chuyện gì có liên quan đến hắn chẳng hạn? Có thể nói cho tôi biết hắn trông thế nào hay không?"

Câu hỏi của Joohyun làm Seungwan có chút giật mình sửng sốt.

"Tại sao lại muốn hỏi hắn như thế nào? Cô nên đi hỏi đồng sự của cô ấy!"

Joohyun im lặng một chút, sau đó nhìn Seungwan nói.

Joohyun thật sự không biết Seungwan chính là tổng tài mà nàng đang nhắc tới sao? Cái câu hỏi này một lần nữa xuất hiện trong đầu Seungwan.

    "Tôi đã nghĩ tới việc đó, nhưng đáp án mà bọn họ trả lời chắc chắn sẽ không khách quan, tôi cần một đáp án khách quan nhất."

    "Tại sao cô biết đáp án của tôi sẽ khách quan?"

    "Ít nhất thì anh cũng không phải là nhân viên của SW, hơn nữa cũng không phải phụ nữ, chỉ với hai điểm này tất nhiên là hoàn toàn khách quan rồi." Joohyun không nghĩ ngợi trả lời làm cho Son Seungwan không thể nói gì hơn.

    "Bản thân cô là một phần tử của SW, đối với tổng tài các ngươi thì có cái nhìn như thế nào? Trước hết tôi có thể nghe về ý nghĩ của cô không?" Seungwan nhìn Joohyun hỏi.

    "Tôi chưa từng thấy Son tổng bao giờ, cho nên không có cái nhìn gì cả, về phần ý nghĩ..." Joohyun liếc mắt về phía bộ đàm, sau khi cảnh giác việc tên kia có thể nghe lén, rồi mới hạ giọng nói: "Thành thật mà nói, tôi nghĩ hắn thật sự rất đáng ghét."

    Son Seungwan đã hoàn toàn không biết chính mình nên có phản ứng gì.

   "Nghe nói hắn đã 28,29 tuổi, gần 30 tuổi nhưng thế nào lại không muốn kết hôn?" Joohyun tiếp tục hạ thấp giọng nói, "Cũng không phải là không lấy vợ được, chắc hắn như vậy là thích làm người độc thân phiền toái, làm chàng trai vàng chăng? Hay là dứt khoát muốn dát thêm vàng thêm bạc lên người để làm mình lóe sáng hơn tý nữa? Thật là rất đáng ghét!"

Lời Joohyun vừa mới nói xong, thang máy bất ngờ chấn động một chút, cơn chấn động làm cho thân thể ban đầu nghiêng về phía Seungwan, Joohyun bỗng nhiên mất thăng bằng ngã trên người Seungwan.

"A!"

Joohyun kêu lên một tiếng sợ hãi, theo phản xạ Seungwan liền đưa tay ôm lấy cô, sau đó cảm giác như thang máy bắt đầu chuyển động lên trên, sau đó lại dừng lại, hai cánh cửa trơn nhẵn của thang máy mở ra.

Một vài người đang đứng phía ngoài cửa thang máy, không phải là nhân viên bảo vệ mặc đồng phục quản lý, mà là nhân viên bảo dưỡng mang đồng phục của công ty thiết bị điện, ban đầu là những ánh mắt nghiêm túc sầu lo, sau khi nhìn thấy bọn họ, tất cả đều mở to hai mắt, ánh mắt lộ ra vẻ mờ ám không rõ.

Seungwan nhíu mày, đưa tay dời ra khỏi người Joohyun.

Joohyun chớp chớp mắt, đầu tiên đứng thẳng người dậy, lúc này mới phản ứng một cách u mê lên tiếng nói: "Thang máy sửa xong rồi sao?" Tiếp sau là lên tiếng hoan hô, "Chúng ta được cứu rồi, thật tốt quá!"

"Mọi người không sao chứ?" Một gã nhân viên bảo vệ hơi lớn tuổi tiếng lên hỏi, tiếp theo hướng về phía Seungwan cúi chào, cung kính xin lỗi, "Xin lỗi, Son tổng, đã khiến ngài gặp sự cố ngoài ý muốn như vậy, thật cảm thấy có lỗi." Không thể nghĩ rằng Son Seungwan, tổng tài tập đoàn SW, lại bị mắc kẹt như vậy.

"Cảm thấy thật có lỗi." Hai người đi cùng khác cũng cúi đầu xuống nói.

Seungwan nhíu mày cả người cứng đờ, hoàn toàn không kịp ngăn bọn họ làm lộ thân phận, tòa nhà cao ốc rộng lớn này tuy là nơi làm việc của hơn mười công ty, nhưng tập đoàn SW chiếm hết một nửa số tầng, nhân viên quản lý cao ốc đương nhiên không thể không nhận ra.

Cô gái bên cạnh cứng đờ quay đầu nhìn Seungwan, ngượng ngùng mở miệng, "Son... tổng?!"

"Tiểu thư, vị này chính là Son tổng của tập đoàn SW." Quản lý cao ốc đứng cạnh cửa thang máy rất nhiệt tình giới thiệu với Joohyun.

-----------------
Mọi người chờ lâu chưa ạ????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net