Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Sooyoung và Seulgi ngày càng thân thiết gần gũi thì Seungwan và Joohuyn vẫn cứ bình thường như thế. Vẫn thi thoảng hẹn nhau đi ăn tối, xem phim. Nhìn bề ngoài không ai không nghĩ rằng họ đang yêu nhau, chỉ có người trong cuộc lại không thể sáng suốt để định nghĩa mối quan hệ này rốt cuộc là gì. Nhưng cả hai không còn ở cái tuổi bay nhảy mộng mơ nữa, vào độ tuổi này trong cuộc đời, việc quan trọng nhất để những người độc thân nghĩ đến chính là tìm một mái ấm gia đình, và đó là lí do vì sao câu hỏi mà Joohuyn nhận được nhiều nhất từ những y, bác sỹ trong bệnh viện chính là: "Rốt cuộc khi nào mới chịu làm đám cưới?". Lúc đó cô chỉ biết mỉm cười đáp lại: "Quan hệ của chúng em vẫn chưa đến thế đâu". Không ngước lên nhưng cô đủ hiểu, ánh mắt những người đối diện nhìn cô đầy ý trêu đùa, có ý muốn nói rằng cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngượng ngùng về vấn đề này chứ. Cũng đúng thôi, vì đối với họ yêu và cưới là lẽ đương nhiên, vốn là quy luật bình thường của cuộc sống.

Người mong muốn một cái kết đẹp cho Seungwan và Joohuyn nhất không ai khác chính là bà ngoại và mẹ của Seungwan. Họ lúc nào cũng tìm cách vun vén cho hai người. Những khi Joohuyn tới nhà chơi, hoặc là họ tìm cách ra ngoài, hoặc là nhờ Seungwan và Joohuyn đi mua giúp món đồ nào đó. Thi thoảng họ bảo Seungwan mời Joohuyn tới nhà ăn cơm, và cái lí do duy nhất chỉ là vì Joohuyn có công tìm lại ánh sáng cho cháu ngoại và con gái của họ, còn cái lí do quan trọng hơn mà họ giấu ở trong lòng thì không cần phải nói ra mà ai cũng đều hiểu được, tất nhiên trong số đó có cả Seungwan, nhưng cô không bao giờ tỏ ý thắc mắc hay hồ nghi về sự nhiệt tình hiếm thấy trước đây ở người lớn. Cô làm theo những gì mẹ và bà muốn, còn làm tốt hơn họ nói. Bởi vì cô muốn bà ngoại và mẹ được vui, đó như một lời xin lỗi vì sự cố chấp của cô trước đây, như một lời cảm ơn tới những người sinh thành và dưỡng dục cô. Và trên hết, có lẽ trong lòng cô cũng muốn làm như vậy.

Hôm nay là ngày cuối tuần và chẳng cần đợi bà ngoại phải nói hết câu, Seungwan cũng đã tiếp nhận được đầy đủ thông tin mà bà muốn truyền đạt: mời Joohuyn tới nhà ăn tối. Thông thường nếu vì thấy tới nhiều sợ Seungwan ngại, Joohuyn sẽ tìm cách từ chối khéo, nhưng bà ngoại Seungwan nhất định sẽ gọi điện và nói ra một nghìn lí do để gọi cô đến, và cái lí do hay được sử dụng mà bà thấy hiệu quả nhất chính là không hiểu sao dạo gần đây mắt bà hay đau mỏi, muốn nhờ cô tới xem thế nào. Vả lại Seungwan cũng nói Joohuyn đừng ngại, mọi người trong gia đình Seungwan đều rất quý mến Joohuyn, tất nhiên có cả Seungwan nữa. Không nhìn vào mắt cô nhưng Joohuyn biết khi nói ra câu này, Seungwan có chút đỏ mặt. Joohuyn chỉ bụm miệng cười và như thành thói quen, cứ đến cuối tuần lại tới nhà Seungwan ăn tối.

Bữa tối hôm nay có chút đặc biệt, đó cũng là bữa liên hoan nho nhỏ vì Yeri vừa đạt giải nhất thành phố trong cuộc thi vẽ tranh. Joohuyn không quên mua một con gấu bông tặng con bé, đối với trẻ con mà nói, thứ hấp dẫn chúng nhất có lẽ chính là thú nhồi bông. Yeri vừa hân hoan nhận món quà của Joohuyn cùng lời cảm ơn rất xu nịnh vừa quắc mắt sang nhìn Seungwan.

     "Wan! Quà của chị đâu?"

     "Quà gì?" Ánh mắt Seungwan ngây thơ nhìn con bé.

     Yeri chun mũi nói với vẻ bất mãn:

    "Chị Joohuyn có quà, sao Wan lại chúc mừng bằng tay không vậy?"

     Bà ngoại bật cười:

     "Quà của chị dâu cũng là quà của Seungwan, con đừng tham lam thế chứ."

     "Con bé này... lớn rồi mà lúc nào cũng như trẻ con vậy." Bà Son mỉm cười trách khẽ Yeri.

     Yeri vẫn không chịu thôi:

    "Hai người vẫn chưa lấy nhau, quà vẫn phải là của mỗi người chứ ạ."

     Cả nhà bật cười. Joohuyn và Seungwan có chút ngượng ngùng trước câu nói hồn nhiên của con bé, còn bà ngoại và mẹ của Seungwan lại lấy làm thú vị. Seungwan đưa tay cốc trán Yeri.

     "Thế nhóc thích gì nào?"

    "Lát nữa ăn cơm xong đưa em đi công viên chơi đu quay nhá!" Yeri nói như chỉ chờ có thế.

    Bà ngoại vỗ tay ủng hộ:

    "Đúng rồi đấy! Trẻ con tụi bay sướng thật, ngoại già từng này rồi không biết cái đu quay nó là cái gì."

    "Xe Wan hỏng rồi, để hôm khác Wan đưa đi."

    Con bé phụng phịu không chịu. Bà Son nheo mắt hỏi:

     "Lúc nãy hai đứa đi taxi đến đây à?"

     "Không ạ. Con mượn xe của Seulgi, con định lát đưa Joohuyn về thì mang qua trả cậu ấy luôn."

     "Tối rồi nó không cần xe đi đâu đâu, có thì nó đi taxi. Lát nó mà gọi điện hỏi ngoại nói cho. Con đưa con bé đi chơi đi, để hôm khác mất hứng."

     Yeri đu người lên hôn chụt vào má bà ngoại, cười mãn nguyện.

     "Yêu ngoại nhất nhà. Hí hí."

     Seungwan không có cách nào từ chối trước sự tấn công dồn dập của bà ngoại, mẹ và em gái. Cô chỉ còn biết chậc lưỡi đồng ý. Hồi chiều xe của cô hỏng đã đem đi sửa, vì hỏng ngay trước cửa công ty nên cô mượn xe của Seulgi đi luôn, định tối sau khi đưa Joohuyn về rồi mang trả.

     Thực ra khi mượn, Seulgi có nói tối nay ở lại văn phòng nghiên cứu hồ sơ, Seungwan cứ lấy xe mà đi. Chính vì vậy Seungwan cũng chẳng có lí do gì để từ chối, với cả nhìn con bé hào hứng thế kia, cô không nỡ dập tắt niềm hy vọng của nó. Seungwan không biết Yeri tự nhiên đòi dẫn đi chơi là do con bé tự nghĩ ra hay đã được mẹ và bà ngoại "mớm" từ trước.

     Seungwan quay sang Joohuyn và hỏi cô có muốn đi cùng không, không đợi Joohuyn trả lời, cả ba cái miệng không liên quan đã tự động lên tiếng:

     "Dĩ nhiên là có rồi."

     Seungwan, Joohuyn và cả Seulgi đều không hề biết rằng, cái biển số xe của Seulgi chính là đặc điểm duy nhất để một số kẻ tìm kiếm người mà chúng muốn tìm. Ngay sau hôm Sooyoung và Seulgi nghe được cuộc điện thoại giá trị trong nhà vệ sinh của bệnh viện Passion, công an đã tới triệt tiêu ổ tội phạm ma túy, tịch thu toàn bộ số thuốc phiện. Một tên trong số chúng đã chạy thoát. Tất nhiên hắn biết người đã khiến hắn đang từ tỷ phú trở thành trắng tay, lại còn phải sống chui lủi trước sự truy lùng của cảnh sát. Hắn căm hận Seulgi và Sooyoung đến tận xương tủy. Trong lúc trốn chạy, hắn vẫn nuôi ý định sẽ thọc con dao vào giữa ngực kẻ đã gây ra nông nỗi này cho hắn. Đồng bọn giúp hắn điều tra và biết đích xác người tố cáo chúng chính là Kang Seulgi. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy mặt, chính vì thế biển số xe là đặc điểm nhận dạng duy nhất mà hắn có.

     Cả ngày hôm nay hắn đi theo xe của Seulgi nhưng không tìm được cơ hội để ra tay. Đường phố quá đông, chỉ sợ hắn chưa kịp làm gì thì đã bị cảnh sát tóm cổ. Vì vậy khi nhìn thấy chiếc xe đi ra từ cổng nhà Seungwan, không biết hắn đã vui sướng đến nhường nào.

      Mùa đông, những con phố Seoul cũng không vì tiết trời lạnh giá mà thưa thớt người qua lại. Seungwan vừa lái xe vừa nhìn gương mặt Yeri phản chiếu trên tấm gương chiếu hậu.

     "Trời lạnh thế này, quản lí công viên đóng cửa đi ngủ rồi nhóc ạ."

     "Nếu thế thì ta lại quay về." Con bé hồn nhiên trả lời.

      Seungwan bắt đầu nghi ngờ:

     "Lúc nãy thấy em hào hứng lắm mà?"

     Yeri cười tủm tỉm:

     "Bà ngoại nói công viên là chốn hẹn hò. Đến đó em phải chạy đi chơi, chơi hết các trò, mỗi trò hai lượt mới được về, để yên cho hai người tâm sự."

     "Bà ngoại thật là..." Seungwan không biết phải dùng từ ngữ thế nào cho phù hợp trong hoàn cảnh này. Còn Joohuyn thì đỏ mặt, khóc không thành tiếng.

~Công viên~
     Ánh điện của những hàng cột đèn in lên mặt đất bóng dáng cao dài của ba con người, hai lớn, một bé. Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một gia đình, không những thế còn là một gia đình rất hạnh phúc.
     Công viên gần mười giờ đêm, không một bóng người. Joohuyn bất giác mỉm cười. Cô nhớ đến ngày sinh nhật trên chứng minh thư của mình. Hôm đó, Seungwan dẫn cô đến đây, trèo tường vào trong như kẻ trộm. Hôm nay, cũng tầm giờ này, hai người đến còn có thêm một đứa trẻ. Con đường dẫn đến cánh cổng công viên như dài hơn một chút, lại như ngắn đi mấy phần. Cô vẩn vơ suy nghĩ, và chợt thẹn thùng xấu hổ với một đống ý tưởng linh tinh hỗn độn trong đầu.

      Seungwan nhìn hai cánh cổng sắt nặng nề chắn ngang trước mặt, ngăn cách bên trong là một thế giới cổ tích, có những sinh vật lạ kỳ của thế giới tự nhiên, những trò tiêu khiển chỉ dành cho con nít, và người lớn thì lợi dụng để nhớ về tuổi thơ của mình. Bên ngoài là đường phố đông đúc người xe. Một thế giới tĩnh lặng nằm giữa một khung cảnh ồn ào.

     "Đóng cửa mất rồi." Yeri lên tiếng, giọng tiếc nuối.

     Seungwan cười cười, có lẽ vì không muốn làm hư trẻ con nên cô không cố tình bật tường trèo qua cổng như lần trước nữa.

     "Wan đã bảo mà. Chịu về nhà chưa?"

     Con bé chun mũi:

     "Còn lâu. Em muốn đi ăn kem."

     Nó quay lại, nhìn thấy một quầy bán kem phía bên kia đường còn sáng đèn liền chỉ vào đó, vừa chỉ vừa cười rạng rỡ. Seungwan thở dài, Joohuyn thì gật đầu hưởng ứng.
      Yeri lon ton chạy lên phía trước. Nó muốn vào cửa hàng trước, để cho hai người "tâm sự". Một đoạn đường, nhưng chắc chắn có nhiều chuyện muốn nói. Nó cười hì hì vẻ ranh mãnh tán thưởng cái suy nghĩ hay ho của mình.
     Nhưng nó mới ngoặt ra đường lớn chưa được năm bước đã bị cản lại bởi một đám người chắn trước mặt. Nó ngừng chạy, hơi lùi về phía sau. Có tất cả năm tên, mặt mũi ai nấy đều đáng sợ, có tên còn có cả một vết sẹo dài trên trán. Cổ tích nói cho nó biết đó là những lão phù thủy độc ác, bà ngoại nói cho nó biết đó là những tên lưu manh của xã hội, không coi mạng người ra gì. Nó sợ. Phản xạ đầu tiên là tròn xoe mắt nhìn, sau đó là há miệng hoảng hốt, cuối cùng là quay đầu chạy lại đường cũ khi nhìn thấy nụ cười nửa miệng hếch lên của thằng có vết sẹo dài.
__________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ đến tận bây giờ
😚😚😚
Hãy cứ vote đều tay nháaaaaa
☺️☺️☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net