Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở lại Passion, việc đầu tiên Joohuyn làm là vào phòng bệnh thăm Sooyoung.

Trái với những gì cô nghĩ, Sooyoung chằng thèm tỏ ra một chút nhớ mong và mừng vui khi thấy cô an toàn trở về. Khi cô bước vào phòng, Sooyoung vẫn đang ung dung nửa nằm nửa ngồi trên giường vừa xem sách vừa nghe nhạc.

"Haiz... Tớ còn tưởng mình bị đá ra rìa rồi chứ?"

Joohuyn nhoẻn miệng cười. Sooyoung sử dụng giọng điệu này chứng tỏ tâm tình đang cực kỳ tốt. Cô đưa tay chạm vào bàn tay đang băng bó trắng toát của Sooyoung.

"Tay sao rồi? Bác sỹ rút chỉ rồi phải không?"

Nói đến đây Sooyoung lại nhớ tới hôm cô bị tay bác sỹ kia đưa lên thớt, giọng không khỏi ấm ức. Không hiểu hắn đã được đào tạo qua trường lớp nghiệp vụ gì chưa mà rút chỉ đau như rút xương.

"Cái tay bác sỹ đó không phải chạy chọt vào đây đó chứ? Phẫu thuật thì cứ như làm thịt, rút chỉ thì như rút gân ấy?"

Joohuyn đáp lại lời Sooyoung với một vẻ khó tin.

"Cậu nói gì vậy? Anh ta là bác sỹ ngoại khoa giỏi nhất ở bệnh viện này đấy."

"Hả?" Giọng Sooyoung còn tỏ ra nghi ngờ hơn. "Bác sỹ giỏi nhất của Passion mà lại như thế à? Tớ chẳng thấy có chút chuyên nghiệp nào cả."

"Cậu bây giờ chỉ thấy Kang Seulgi thôi..." Joohuyn bĩu môi, còn nguýt nhẹ một cái.

"Nè! Đừng có xỏ xiên tớ." Sooyoung ngay lập tức ngồi thẳng dậy, dùng cánh tay phải đấm bụp vào vai Joohuyn . "Cậu chẳng phải mấy hôm nay cũng dính lấy Seungwan như sam còn gì. Nói thật đi, hai ngày ở nhà người ta, hai người... tới đâu rồi?".

"Tới đâu là tới đâu? Không hiểu cậu đang nói gì."

"Lại còn giả bộ nữa... Mình sống chung với nhau hơn hai mươi năm rồi, mỗi cái lông tơ trên mặt cậu thay đổi tớ đều biết, còn không biết cậu đang nghĩ gì hay sao?" Sooyoung kéo dài giọng trêu chọc, ánh mắt bất chợt dừng lại trên ngón trỏ tay trái của Joohuyn, cô vồ lấy như bắt được vàng.

"Còn nói không có gì? Cái này..."

Joohuyn cúi mặt ngượng ngùng. Cái vẻ e thẹn này thật khiến Sooyoung nổi da gà.

Bỗng nhiên Sooyoung như phát hiện ra điều gì, cô nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn trên tay Joohuyn .

"Khoan đã, mặt nhẫn này nhìn quen quá!"

"Cậu thấy ở đâu rồi à?" Joohuyn hơi ngạc nhiên.

"Thấy thật thì chưa... Nhưng hình như tớ từng thấy trong một bức ảnh."

"Giống hệt thế này ư?"

"Ừ. Không nhầm là thế. Tớ tưởng Seungwan là nhà thiết kế nên phải tự vẽ ra một chiếc nhẫn để cầu hôn cậu chứ nhỉ?" Sooyoung dùng hai tay nâng bàn tay Joohuyn lên, xoay qua xoay lại ngắm nghía chiếc nhẫn một cách tỉ mỉ.

"Đây là chiếc nhẫn mẹ em ấy tặng, hình như của bà ngoại để lại..." Joohuyn trầm giọng giải thích.
Sooyoung tỏ vẻ vô cùng hứng thú.

"Là vật gia truyền à? Nghe như trong tiểu thuyết ấy nhỉ? Tớ phải hỏi Seulgi xem trong nhà có vật nào như vậy không."

Trong lúc Sooyoung đang mơ màng tưởng tượng thì từ ngoài cửa bỗng có tiếng người cất lên:

"Nhà chị không có đâu." 

Không biết Seulgi đã đến tự lúc nào, đứng ngoài cửa khoanh tay mỉm cười nhìn hai cô gái rồi hất hàm nói với Sooyoung, sau đó đi vào trong.

Sooyoung nhìn thấy Seulgi, đáy mắt rõ ràng long lanh hạnh phúc, thế nhưng giọng điệu lại vô cùng bốp chát.

"Chị nghe lén bọn em nói chuyện à?"

"Ha ha, hai người nói to như thế, có muốn nghe lén cũng khó. Em thử hỏi bệnh nhân phòng bên cạnh xem họ có nghe thấy không?"

" Đến mà không vào, đứng ngoài cửa thì là nghe lén rồi."

"Vừa tới thôi, đúng lúc em thắc mắc nên nhân tiện trả lời luôn."

"..."

Joohuyn nãy giờ vẫn im lặng, vừa ngồi nghe Sooyoung và Seulgi đấu khẩu vừa tủm tỉm cười. Hai người này quả thật là rất hợp nhau về phương diện nghề nghiệp. Còn về vấn đề tình cảm không hiểu sao vốn ghét nhau như chó mèo mà lại có thể thay đổi đột ngột như vậy, đúng là trên đời này không gì là không thể xảy ra.

Sooyoung nằm viện được năm ngày thì đòi về nhà. Theo lời cô nói thì không thể ngửi nổi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện. Hơn nữa phòng hậu phẫu cô nằm lại ở ngay hành lang lối vào phòng phẫu thuật, ngày thì nghe tiếng dao kéo lẻng xẻng, tối thì nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc. Sooyoung bảo nếu ở đây thêm mấy ngày nữa chắc cô không khỏi tẩu hoả nhập ma nên muốn thoát ra càng sớm càng tốt.

Joohuyn hỏi bác sỹ phụ trách điều trị chính cho Sooyoung, nghe bác sỹ nói tay của Hồng Liên đã được xếp lại xương, chỉ cần chú ý không va đập mạnh là sẽ nhanh cử động được bình thường. Nếu có thể tự thay băng thì cũng không cần thiết nằm lại bệnh viện.

Việc thay băng đương nhiên không là vấn đề với Joohuyn, vì thế cuối cùng Sooyoung cũng thoát khỏi cái nơi mà cô xem như nhà tù thực dân ấy.

Vừa thoát khỏi bệnh viện thì Sooyoung lại đòi đến văn phòng đi làm. Lý do cô đưa ra là ngồi ở nhà rảnh rỗi chán đời cô không sớm thì muộn lại phải vào bệnh viện chữa chứng tự kỷ mất. Seulgi đồng ý để Sooyounh đến công ty làm việc với điều kiện mỗi ngày sẽ đưa đón cô đi về. Gì chứ điều kiện này thì Sooyoung chẳng có lý do gì để từ chối.

Sooyoung và Seulgi vừa mới quay trở lại công ty đã nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của nhân viên phòng pháp chế. Hai con người vốn trước đây như nước với lửa bây giờ lại đi đâu cũng có nhau. Mỗi buổi sáng đều đến cùng một giờ, mỗi buổi chiều đều về cùng một lúc, lại còn đi chung một chiếc xe.

Tất nhiên chỉ có những người không bình thường mới không nhận ra cái sự bất thường này. Chính vì vậy chỉ sau hai ngày quay trở lại làm việc, Sooyoung đã bị mấy bà chị lớn tuổi trong văn phòng lôi ra quán nước tra hỏi tường tận ngóc ngách mọi vấn đề. Sau khi cô gật đầu thừa nhận mình và Seulgi đang hẹn hò, họ liền hào phóng truyền thụ cho cô cả đống kinh nghiệm làm vợ, làm dâu. Rồi thì người ngoại tình sẽ có những biểu hiện như thế nào, giải quyết ra sao,... Sooyoung chỉ biết vừa uống nước vừa dỏng tai nghe và thi thoảng thêm một nụ cười cho bớt nhạt, vừa cười vừa ngẫm nghĩ: "Chuyện của em mà sao mấy chị quan tâm quá vậy? Người ta còn chưa ngỏ ý muốn lấy em mà".

Seulgi cũng cùng cảnh ngộ, mẹ cô còn chưa sốt sắng bắt dẫn người yêu về ra mắt mà đã phải "ra mắt" trước mấy vị luật sư cùng văn phòng. Nói ra mắt thì quả thật có phần hơi quá, Sooyoung vào phòng pháp chế gần hai năm nay rồi, mọi người trong công ty còn thiếu biết trên đầu cô có mấy sợi tóc thôi, vậy mà vẫn bắt hai người đó làm tới chục cái lễ ra mắt. Hôm nay thì ra mắt nhân viên, ngày mai ra mắt đồng nghiệp, ngày mốt lại ra mắt bạn bè, ngày mốt nữa ra mắt anh chị em. Quả thật Seulgi cũng không hiểu sao với cùng một nhóm người mà lại tồn tại nhiều mối quan hệ đến vậy.

Trong khi chuyện tình của Sooyoung và Seulgi chỉ dừng lại ở việc bị bàn tán trong phạm vi văn phòng thì quan hệ của Seungwan và Joohuyn lại lan rộng ra với quy mô toàn công ty. Nhân viên của Star đều tò mò về thân thế của cô gái sắp trở thành "phu nhân Giám đốc", có người còn bỏ công lên Google tìm kiếm cả nửa ngày nhưng chẳng thu được chút kết quả gì. Seungwan lại không bao giờ trả lời những câu hỏi mang tính chất đời tư cá nhân nên những gì họ biết về Joohuyn chỉ dừng lại ở cái tên và cùng lắm là thêm phần "giới tính".

Cũng chính vì thế nên rất nhiều cô gái xinh đẹp trong công ty tỏ ra bất mãn. Họ không hiểu Joohuyn rốt cuộc có điểm gì nổi bật mà lại có thể chiếm lĩnh được trái tim của Giám đốc, trong khi những cô gái như họ, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài năng có tài năng. Vậy mà khi đứng trước mặt Seungwan cũng không thể khiến cô nhìn lâu hơn nửa phút.

     Joohuyn mỗi lần ghé qua công ty đều phải đối diện với ánh mắt soi mói của các cô người mẫu. Cô ban đầu cũng có chút để tâm, nhưng về sau thấy đó cũng là điều bình thường, để họ có thể ghen tị dĩ nhiên cô phải có những thứ vượt trội hơn. Mà những người vượt trội thì không bao giờ so đo với kẻ thất thế hơn mình.

     Hôm nay Joohuyn mang cơm trưa đến công ty cho Seungwan. Joohuyn sau một thời gian mài nghiên cứu công thức nấu ăn cùng với sự hỗ trợ tận tình của mọi người cuối cùng cũng có thể trở thành một đầu bếp chính hiệu. Những món ăn do Joohuyn nấu mặc dù không được đậm đà và đặc sắc như trong các nhà hàng nổi tiếng, nhưng so với trước đây đã là cả một trời một vực. Seungwan cũng không thể không thừa nhận, nếu đem so những món cách đây mấy tháng Joohuyn mang cho ăn và những món bây giờ thì không ai có thể tin đó là do cùng một người làm ra.

Vì muốn để Seungwan bất ngờ, Joohuyn đợi khi taxi dừng ở cổng chính mới  nhắn tin. Tin nhắn vừa gửi đi đã nhanh chóng nhận được trả lời: "Em đang ở văn phòng, chị lên luôn đi." Joohuyn bất chợt có chút thắc mắc, lẽ nào Seungwan đoán được cô sẽ đến sao?

Khi Joohuyn hí hửng đi lên tầng hai mươi và bước vào phòng làm việc của Seungwan đang mở sẵn cửa, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng bất ngờ.

Summi – thiết kế chính của Star, người mà Joohuyn đã từng gặp một lần trong quán kem cũng đang trong phòng làm việc của Seungwan. Joohuyn bước vào cửa gần như cùng lúc Summi từ trong phòng tắm bước ra. Trên người cô ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng, mái tóc bạch kim mềm mại buông xõa xuống vai, đôi chân trần trắng nõn đứng trên nền gạch hoa sáng loáng càng làm tăng thêm nét phong trần, ủy mị. Cách đó hơn một mét, Seungwan ngồi trên chiếc ghế xoay trước bàn làm việc, cô đang vùi đầu vào đọc báo cáo, gần như không biết đến sự tồn tại của hai cô gái trong văn phòng của mình.

Phải đến mười giây sau khi Joohuyn bước vào phòng, Seungwan mới từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Joohuyn ôm hộp cơm đứng trước cửa, Seungwan nheo mắt ngạc nhiên:

"Huynie! Sao chị lại ở đây?"

Joohuyn không trả lời lại, ánh mắt cô vẫn nhìn chăm chú vào cô gái đang đứng ngay sau lưng Seungwan. Seungwan theo tầm mắt Joohuyn quay lại đằng sau, bất chợt giật mình.

"Hai người... làm... làm gì vậy?"

Joohuyn nhịn mãi cuối cùng cũng mấp máy ra được một câu không liền mạch. Hai người độc thân ở trong phòng, ăn mặc khêu gợi như thế, còn làm gì nữa chứ?

Summi biểu cảm có chút không tự nhiên, cô ta nhìn về phía Joohuyn đang đứng cách đó mấy bước chân, hỏi lại với vẻ ấp úng:

"Joohuyn ... Sao... sao cô lại ở đây?"

Đây chính xác là ngôn ngữ của kẻ trộm bị bắt quả tang rồi.

Joohuyn cười giật ra một tiếng. Có lẽ bây giờ việc cô nên làm không phải là cười, thế nhưng không hiểu sao lại không thể khóc được. Cô quay lại nhìn Seungwan ánh mắt vẫn đang rất đăm chiêu, khẽ lắc lắc đầu m rồi sau đó quay lưng chạy ù ra khỏi phòng.

"Joohuyn !"

Seungwan gọi nhưng Joohuyn không chịu dừng bước. Joohuyn lao như bay ra khỏi cửa, ấn liên tục vào nút mở thang máy. Seungwan vội vã đuổi theo, trước khi đi còn cố ý quay lại liếc nhìn Summi một chút. Ánh mắt không hề tức giận, không hề chỉ trích, nếu phải dùng hai từ chính xác nhất để mô tả, thì đó chính là: "khinh bỉ".

Khi Seungwan chạy hai mươi tầng cầu thang bộ xuống đến sảnh công ty thì Joohuyn đã ngồi trên chiếc taxi lao đi. Joohuyn nhìn qua gương chiếu hậu thấy Seungwan đứng phía sau nhìn theo bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, trong đầu không thôi nguyền rủa Seungwan.
Đáng ghét, thật sự rất đáng ghét!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net