Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

1.

"Phác Tú Anh."

Tiếng quát trong giờ Ngữ văn làm tôi giật mình sợ hãi, khiến tôi vứt loạn xạ điện thoại trong tay lên bàn, sau đó đứng phắt dậy.

"Chọn đáp án B hay C?" Tôi đá chân cô bạn cùng bàn Kim Nghệ Lâm đang lén lút đọc truyện tranh.

Cô giáo Tôn trên bục giảng như hiểu được chút tâm tư này của tôi, lúc cô giáo cười với tôi khiến tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Cô Bùi gọi em đến phòng làm việc của cô ấy".

2.

Cô giáo Bùi là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng tôi, cũng là giáo viên Toán học.

3.

Tôi trộm thở phào một hơi cho chiếc điện thoại may mắn không bị tịch thu của mình.

Hả?

Tại sao cô Bùi gọi tôi lại để cô Tôn chuyển lời?

4.

Cô Bùi và cô Tôn chung một phòng làm việc.

Hai người dùng chung một chiếc bàn hình vuông nhỏ, mặt đối mặt.

Có thể vì tiện, tôi không dám nghĩ nhiều, vứt điện thoại cho Kim Nghệ Lâm giữ hộ rồi chạy đi.

5.

Cô Bùi, giáo viên dạy Toán và cô Tôn tuổi tác xấp xỉ, thời gian đi dạy cũng không chênh là bao, các giáo viên cùng độ tuổi thân thiết là chuyện hết sức bình thường.

Cô Bùi và cô Tôn là một điển hình.

Bởi vẻ ngoài xinh đẹp của hai cô giáo, mà bản chất cặn bã trong tôi đã kéo bạn cùng bàn Nghệ Lâm thảo luận sôi nổi về cặp đôi này.

6.

Tôi đứng về phía cô Tôn giáo viên Ngữ văn là công, cô Tôn nói chuyện có chút hài hước, có thể hòa mình cùng đám học sinh chúng tôi, lại rất mạnh mẽ.

Nhưng Kim Nghệ Lâm lại không cho là thế, cậu ấy cảm thấy cô Bùi mới là công, không vì lí do gì cả. Bởi mỗi lần cô Tôn đang ríu rít trên bục giảng, chỉ cần cô Bùi đi qua, cô Tôn sẽ lập tức khóa miệng lại rồi nhìn theo.

"Đây không phải là trung khuyển công sao?". Tôi quay đầu khó hiểu.

"Đây là thụ mạnh mẽ đó." Kim Nghệ Lâm mạnh mẽ đập bàn.

7.

Kết quả hai chúng tôi vì chuyện hại não này mà phí phạm một quyển vở mới, trên đó viết ngay ngắn, 'Cuộc bỏ phiếu công thụ của cô giáo Bùi và cô giáo Tôn', mời các bạn học viết chữ "Chọn" dưới tên của cô giáo.

Tôi đau lòng cho cuốn vở mới của mình, nhanh chóng viết chữ 'chọn' dưới tên của cô Tôn.

Kết quả bỏ phiếu giống như dự đoán, số phiếu bầu cho cô Tôn rất cao, khiến tôi đắc ý không thôi.

8.

Nhưng kết quả là ngày hôm sau tôi lỡ nộp nhầm quyển vở ấy thành vở bài tập Toán mất rồi.

Tôi rơi vào trạng thái quẫn bách, vừa phải chờ đợi bị gọi lên phòng giáo viên, vừa nghĩ có nên tự mình thủ tiêu mình trước không.

Sau đó bài tập trả về, tôi như sắp khóc mở vở ra.

Không có bất kì lời phê nào, cũng không gọi tôi lên phòng giáo viên.

May quá may quá, tôi thở phào một hơi.

Sau đó, ánh mắt tôi lướt qua thứ gì đó.

9.

Phía dưới tên của cô Bùi nhiều thêm một chữ 'chọn'.

10.

Sau đó lượng bài tập của tôi bị tăng lên gấp đôi.

11.

Thật xin lỗi.

Tôi xóa phiếu bình chọn cho cô Tôn, vừa khóc vừa bỏ phiếu cho cô Bùi.

12.

Phòng làm việc của giáo viên ở đầu bên kia của hành lang, phòng không lớn, vốn ở đó có hai chiếc bàn, nhưng nghe nói, cô Từ chủ nhiệm lớp kế bên đã xin nghỉ để kết hôn thành ra chỗ đó để trống.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại cô Tôn và cô Bùi.

Tôi cứ thấp thỏm.

Hả?

Tại sao tôi phải thấp thỏm chứ?

13.

"Cô Bùi." Tôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc, thực ra cửa không đóng, hai cô giáo ngồi đối diện nhau, cúi đầu làm việc của mình, cô Bùi nhìn thấy tôi liền gọi tôi qua bên đó, nhường chỗ cho tôi, rồi chỉ vào máy tính.

"Thành tích tháng này có rồi, phiền em dựa theo bảng này thống kê lại nhé".

Nhìn bảng biểu trên màn hình máy tính, tôi 'vâng' một tiếng rồi ngồi xuống.

Chuột của cô Bùi không nhạy, tôi run tay một cái, không cẩn thận đóng tệp lại.

14.

"A...!".

Lúc đó tôi không nhịn được, vô tức kêu lên một tiếng.

Cô Bùi quay đầu nhìn tôi, rất điềm tĩnh nói không sao, sau đó giúp tôi mở lại bảng biểu.

"Làm cho tốt nhé."

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng quên đi khuôn mặt cô Tôn trên màn hình máy tính ban nãy.

15.

"Chỉ là đánh cược thua thôi." Cô Bùi ngồi cạnh tôi cúi đầu chữa bài tập.

"Vâng."

"Không được nói ra."

"Vâng..."

16.

Tôi không có hỏi gì nhé.

17.

Tôi nhìn thấy cô giáo Tôn ngồi đối diện cắn môi cười trộm.

18.

Tôi giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thống kê số liệu.

Cô Bùi ngồi cạnh tôi nhỏ tiếng nói chuyện với cô Tôn.

"Làm gì..."

"Không thích?"

"Im miệng."

19.

Cô Bùi và cô Tôn chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường mà thôi, tôi cứ an ủi bản thân như thế.

20.

Mà tiện thể, tôi đứng về phía cô Tôn công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net