Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

181.

Tôi thấy gần đây mình rất kiên định khi đứng về phía cô Tôn công.

Bởi tôi không biết mình đã làm bao nhiêu bài tập văn rồi, nếu cứ tiếp tục như thế, cô nàng đại diện môn Ngữ văn, Kim Nghệ Lâm sẽ nghĩ gì đây?

Vậy nên,

Trịnh Duệ Lân, cậu cầm ngay đề Toán của cậu lên cho tôi.

182.

Ngồi cùng với bạn cùng bàn đáng yêu mới mấy ngày, tôi cảm thấy thành tích của mình khá hơn rồi.

Bởi hôm nào tôi cũng phải làm bài tập cho hai người.

Không biết trước kia lớp trưởng có phải làm bài tập tới hai lần không.

183.

Nhưng không thể cứ mãi để cô ấy rảnh tay như thế được.

Bài tập của ai người đấy phải tự làm.

Nếu không làm sao nâng cao thành tích học tập? Làm sao thi đại học? Làm sao trở thành người đứng trên mọi người?

184.

"Trịnh Duệ Lân, cậu làm xong bài tập Toán chưa?"

185.

Tất cả phải trách bạn cùng bàn của tôi quá đáng yêu.

Trịnh Duệ Lân từ chỗ mình nhích sang, còn dùng sức ôm lấy tôi, hôn lên mặt tôi.

Thói quen xấu xa này.

Ban ngày ban mặt, náo loạn trời đất, giữa chốn đông người.

186.

"Tú Anh."

"Chiu..."

187.

Hết tiết, tôi ôm chồng bài tập Toán đến văn phòng.

Lúc gõ cửa đi vào, cô Bùi hình như không ở đó.

Cô Tôn đang xúm lại với cô Lâm, không biết đang bàn cái gì.

188.

"Đùa gì chứ? Chắc chắn là Hiền nhi đáng yêu nhất rồi."

"Kha kha, Từ nhị cẩu năm đó giành được quán quân đáng yêu đó."

"Đó là cuộc thi gì hả?"

"Cuộc thi cẩu cẩu đáng yêu nhất"."

189.

Tôi lặng lẽ đặt chồng bài tập trên tay xuống, giả vờ như nghe không hiểu.

Tôi có chút dự cảm, nếu tiếp tục bị cuốn vào, lượng bài tập Ngữ văn của tôi sẽ lại tăng lên.

190.

Đang ngập ngừng trước cửa, tôi cảm thấy hai vai mình có hai bàn tay đặt lên.

"Em Phác Tú Anh, làm học sinh đại diện môn Toán, em xem, cô Bùi rất đáng yêu phải không?"

"Em Phác Tú Anh, bài nghe viết Tiếng Anh lần trước em vẫn chưa qua nhỉ, em xem, cô Từ đáng yêu hơn cô Bùi phải không?"

Cô Tôn và cô Lâm, tại sao hai cô lại áp bức tầng lớp học sinh thấp kém chúng em, còn ra thể thống gì không?

191.

Hai cô giáo đưa điện thoại tới trước mặt tôi.

Tôi chỉ đành liếc một cái.

Đợi đã, đứa nhỏ mặc quần áo gấu đang nhảy múa này là cô Bùi sao?

"Đáng yêu, đáng yêu, đáng yêu."

"Đúng thế." Cô Tôn gật đầu như gà mổ thóc.

192.

"Em xem cái này đi." Cô Lâm như không chờ nổi ấn tôi ngồi xuống ghế trong văn phòng.

"Cô Lâm." Tôi nói, "Cô cho em xem hình của một chú chó."

"À, xin lỗi, nhầm rồi." Cô Lâm lật lại hình khác.

193.

"Cô Từ cũng...rất đáng yêu."

Xin lỗi, tuy tôi là người chịu trách nhiệm môn Toán.

Nhưng...đều rất đáng yêu, rất đáng yêu, rất đáng yêu.

Tôi nhìn trái, rồi lại nhìn phải.

194.

"Em xem, đây là ảnh hồi đại học cô Bùi tham gia cuộc thi, đáng yêu chứ."

"Em xem, đây là ảnh cô Từ cosplay hồi trung học."

"Em xem, đây là ảnh đồ ngủ của cô Bùi hồi trung học."

"Em xem, đây là ảnh chụp cô Từ hồi tiểu học khi bị dọa đó."

195.

Trong điện thoại của hai cô, rốt cuộc lưu cái gì thế.

196.

Hai cô giáo vẫn đang cãi cọ quyết liệt trong khi tôi vẫn đang ở giữa.

Đột nhiên cửa văn phòng bị mở ra.

"Tôn Thừa Hoan."

Tôi cảm thấy cơ thể của cô Tôn bên cạnh rùng mình một cái.

"Nhát gan." Cô Lâm trợn mắt với cô ấy.

197.

"Lâm Duẫn Nhi." Cô Từ cũng gọi cô ấy.

Tôi cảm thấy cơ thể của cô Lâm cũng rùng mình một cái.

198.

Tôi vẫn nên nhanh rút đi.

"À." Cô Bùi và cô Từ đặt tay lên vai tôi.

"Em Phác Tú Anh."

"Hay em nhìn xem, cô Tôn và cô Lâm, ai đáng yêu hơn."

200.

Rốt cuộc, trong điện thoại của các cô, rốt cuộc lưu cái gì thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net