Petals beautiful. (Bonus)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Seungwan sau khi được phẫu thuật thì đang nằm trên giường bệnh trắng toát và thở bằng ống oxi. Từng hơi thở yếu ớt phập phồng nơi lồng ngực đã trống rỗng, đám hoa đi mất, tình yêu cũng không còn...

  Seungwan tỉnh dậy với sự trống rỗng bao phủ nơi lồng ngực, em ngơ ngác nhìn khắp xung quanh, mùi thuốc sát trùng dày đặc, căn phòng trắng xoá màu tang thương. Lấy tay gỡ ra ống thở oxi Seungwan khó khăn hô hấp.

  Nhận thấy cuống họng đã không còn đau, đám hoa đã thôi bay loạn xạ và mang đến sự ngứa ngáy, nhưng lồng ngực trái của Seungwan lại rỗng hoác... khó chịu, sự khó chịu ăn mòn những tế bào trong cơ thể.

  Seungwan gần như mất hết bình tĩnh mà bắt đầu tìm kiếm mấy cánh hoa lưu ly trắng muốt, em muốn nhìn thấy nó, muốn nhìn thấy những cánh hoa vô giá ấy. Quờ quạng loạn xạ trên giường bệnh, Seungwan gần như tuyệt vọng.

  Tiếng cửa mở truyền đến, Seulgi bước vào với một ít cháo và một bình nước giữ nhiệt. Seulgi đờ cả người khi thấy bàn tay Seungwan rớm máu do từ khi nào em đã giựt phăng dây truyền nước và hiện tại em đang hoảng loạn quờ quạng lung tung như đang tìm thứ gì đó.

  Seulgi vội vàng đặt tất cả những thứ trên tay lên chiếc bàn gần đó và hối hả chạy lại giữ lấy đôi vai của Seungwan.

  - Chuyện gì vậy? Cậu tìm cái gì sao?

  Và Seulgi thấy Seungwan dường như bắt được cái phao cứu sinh mà chộp lấy tay của cô, em dồn dập hỏi:

  - Seulgi những bông hoa của mình đâu? Những bông hoa lưu ly của mình đâu mất rồi, chúng nó đâu cả rồi tại sao mình tìm hoài chẳng thấy?

  Seulgi bị doạ cho hết hồn, Seungwan có phải lên cơn điên luôn rồi không? Chính em đã đồng ý phẫu thuật, tại sao khi tỉnh dậy em lại hỏi câu này?

  - Son Seungwan! Cậu tỉnh lại ngay cho mình, chính cậu là người đã đồng ý phẫu thuật cơ mà, tại sao cậu lại cư xử một cách lạ lùng thế hả?

  Dứt câu nói Seulgi thấy Seungwan đơ ra một hồi, tròng mắt em trống rỗng đôi tay đang bắt lấy cánh tay Seulgi vô lực mà buông thõng xuống.

  - Ừ phải rồi nhỉ? Mình đã đồng ý phẫu thuật cơ mà...

  Seungwan bỗng bật cười, nụ cười với thanh âm cao chót vót phá nát đáy lòng của Seulgi. Cô đau xót ôm lấy em.

  Seungwan cười ngây dại, cười như mếu, đôi con ngươi ướt nước, nước mắt chảy thành hai hàng dài rơi xuống thấm đẫm vai Seulgi, em chảy nước mắt trong lúc vẫn cười.

  - Kang Seulgi nói cho mình biết cảm giác này là gì đi! Cái cảm giác trống rỗng trong tim này là gì? Cái cảm giác sống không được chết cũng không được này là sao vậy? Tình yêu của mình đi đâu mất rồi hả cậu? Đám hoa của mình đi đâu mất rồi? Trả lại cho mình đi, trả lại tình yêu cho mình, trả lại cảm xúc dành cho Joohyun cho mình!

  Seulgi không thể chịu nỗi mà rơi nước mắt, cô rời ra giữ chặt Seungwan như đang muốn phát điên lên.

  - Seungwan bình tĩnh nào! Từ nay cậu sẽ không phải đau khổ vì đơn phương Joohyun nữa, cậu sẽ không phải chịu những đau đớn về cả thể xác và tâm hồn nữa! Seungwan tất cả kết thúc rồi, và tình yêu của cậu đối với chị ấy cũng kết thúc rồi!

  Seulgi vội bấm nút gọi bác sĩ. Một thời gian ngắn sau bác sĩ và y tá mở cửa gấp gáp đi vào. Seungwan vẫn la hét điên cuồng và lắc đầu nguầy nguậy, mọi người xông vào giữ chặt lấy tay chân em.

  - Không! Trả lại hoa cho mình, cậu và lũ người khốn khiếp ngoài kia sao nỡ lấy đi nguồn sống của mình, tại sao lại nỡ lấy đi tình yêu mà mình trân trọng nhất? Tại sao lại bắt mình phải quên đi Joohyun cùng tình yêu mình dành cho chị ấy? Trả lại đây, trả lại hoa cho mình. Seulgi à mình chết mất, chết mất... trả lại đây... đoá lưu ly thuần khiết của mình...

  Seungwan dần chìm vào giấc ngủ do liều thuốc an thần mà bác sĩ vừa đưa vào người em. Bác sĩ nói do em quá kích động khi phải đối mặt với sự thật là tình yêu cậu vẫn cố chấp gìn giữ bấy lâu nay biến mất. Mà Seulgi nghĩ, không chỉ là Seungwan, tất cả ai rồi cũng sẽ vậy, một tình yêu mình cố gắng bảo vệ, cố gắng che chở cho nó vào một ngày tự nhiên chính mình cũng không còn cảm nhận được nó, rồi ai cũng sẽ phát điên lên thôi...

Một lần nữa bừng tỉnh, Seungwan đã trở nên bình tĩnh hơn, nhưng do tác dụng của thuốc an thần nên em đờ đẫn như người vô hồn. Thu vào tròng mắt khô khốc của Seungwan là hình ảnh Seulgi đang khoanh tay đứng cạnh cửa sổ, bóng dáng Seulgi cô độc lẻ loi.

- Cậu tỉnh rồi sao?

Seulgi nói, ánh mắt chưa từng đặt lên người Seungwan.

- Seulgi tại sao không để mình chết? Sống như vậy, sống một cuộc sống với cảm giác trống trải thế này, một cuộc sống với con tim như ngừng đập như vậy quá khó khăn, nó khó khăn hơn cả cái chết cậu à... Mỗi sáng thức dậy, cảm thấy con tim không còn đập vì người mình yêu nữa, cậu nói mình nên sống tiếp kiểu gì đây?

Seungwan cười buồn, nước mắt lại lăn dài trên mi.

- Cậu sẽ chết Seungwan à, nhưng không phải hôm nay.

Ánh mắt Seulgi bây giờ mới hạ xuống người Seungwan, cô biết khi nói câu này ra đã chạm trúng lòng tự trọng của Seungwan rồi.

Seulgi đã thấy Seungwan bần thần một lúc, sau đó mạnh mẽ đưa tay áo lên dứt khoát chùi nước mắt.

- Cậu nói đúng, không phải hôm nay.

Joohyun đi vào, trên tay cầm bọc hồng thứ quả Seungwan yêu thích trên tay và tiến vào. Nở nụ cười thật tươi tắn nhưng không kém phần ưu thương, Joohyun nhẹ nhàng nhìn em và nói:

- Em tỉnh rồi sao? Ổn chứ em?

"Ổn? Không chị à, không ổn chút nào... con tim này đã thôi đập vì chị, tâm trí này đã ngừng quan tâm đến chị, hồi ức về chị cũng đã dần nhoà đi, chị ơi em không ổn. Những bông hoa lưu ly yếu đuối, buồn thương của em, những bông hoa em dùng cả tính mạng và hơi thở để bảo vệ nó, đã không còn nữa rồi. Và em cũng không còn yêu chị nữa rồi."

- Dạ. Nhưng chị ơi, đám hoa đi mất rồi...

Hướng đến Joohyun, Seungwan nở nụ cười trong nước mắt, bàn tay siết chặt ngực trái, ánh mắt tang thương, u uất...

Em cười với chị, lệ tràn khoé mi.

---

Seungwan giật mình bừng tỉnh, mồ hôi túa ra ướt đẫm áo ngủ. Đôi mắt em hoa lên, và đầu cũng ong lên từng đợt, thì ra là mơ sao...

Nhận ra có động tĩnh kế bên Joohyun cũng giật mình tỉnh giấc. Chị lấy tay dụi dụi mắt, liền thấy trong ánh đèn mờ nhạt Seungwan thất thần ngồi đấy hơi thở dồn dập.

- Seungwan? Em sao thế?

- Chị...

Seungwan đau đớn nắm lấy vạt áo trước ngực, em không thể thở nổi, giấc mơ như đay nghiến em, em thật không thể tưởng tượng được nếu lúc đó em thật sự nghe lời Seulgi mà phẫu thuật thì sẽ như thế nào, sẽ giống như giấc mơ đấy hay sao? Quá đáng sợ nó làm Seungwan sợ hãi...

- Em sao thế? Lồng ngực em làm sao? Em đau chỗ nào?

Joohyun sốt sắng cả lên, bàn tay nhỏ quờ quạng khắp người em, đôi mắt trong bóng tối loé lên sự lo lắng.

Seungwan nhìn chị chằm chằm, em rướn người ôm chặt lấy chị, nước mắt tràn khoé.

- Chị, em mơ thấy em đồng ý phẫu thuật, em mơ thấy em không còn yêu chị nữa, em mơ thấy tất cả những hồi ức về chị rời khỏi em.

Lắng nghe từng chữ, lời nói nghẹn ngào của Seungwan như lưỡi dao sắc bén cứa đứt từng khúc ruột của chị. Tim nhói lên, chị vuốt ve tấm lưng em.

- Không sao ổn rồi, chị ở đây. Đó là mơ thôi, là giấc mơ không có thật. Quên nó đi, chị ở đây ngay bên em.

Seungwan run rẩy càng siết chặt chị, nỗi sợ mất đi chị xâm chiếm lấy em, em chỉ biết cố hết sức ôm lấy chị, cố hết sức cảm nhận từng hơi thở cũng như hơi ấm của chị.

Mệt mỏi vì chưa hồi phục được bao lâu, cùng với men rượu vẫn còn sót lại làm Seungwan mệt nhoài, em cứ thế một lần nữa thiếp đi trong vòng tay của chị.

Nhẹ nhàng đặt Seungwan trở lại gối, Joohyun vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trước mặt em, đôi môi mím chặt chẽ. Nằm xuống bên cạnh em, khẽ ôm lấy và luồn tay ra phía sau lưng của em xoa nhẹ nhàng, chị khẽ thì thầm:

- Từ nay đau đớn cùng mệt nhọc đã có chị cùng em sẻ chia. Bằng bất cứ giá nào, chị sẽ luôn ở cạnh em cùng em vượt qua. Đời này trái tim chị là thuộc về em. Em đừng sợ Seungwan à, chị yêu em rất nhiều. Và nó là mãi mãi.

Seungwan như từ trong giấc ngủ cạn nghe ra được, khoé môi cong lên thật hạnh phúc, càng rúc sâu vào lòng chị hơn.

Hạnh phúc đôi ta có được hôm nay, đã phải trả giá bằng sự đau đớn của máu và nước mắt.

Mùa hạ có vị của những cơn mưa
Trời đêm có vị của ngàn vì tinh tú
Tình đôi ta, có vị của yêu và thương.

---
2018/9/25.

[Hoàn Hanahaki.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net