Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wendy life
Tôi là một cô gái từ Canada đến, cuộc sống ở đây khác với bên kia nó có thể gọi là nhộn nhịp hay yên tĩnh hơn thì tôi cũng ko biết. Khi mới đặt chân đến sân bay tôi đã rất ngỡ ngàng với mọi người và không khí nơi đây, khi vửa bước ra khỏi cửa sân bay tôi đã thấy 1 người đang lóng nga lóng ngóng hình như là kiếm ai càng nhìn rõ hơn đó là ngươi bạn của tôi seulgi, cô ấy là người bạn thân nhất cũng có thể nói là tôi chỉ quen mình cô ấy thôi.
Khi vừa thấy tôi:....
Seulgi say :'YAH, biết tôi kiếm cậu nãy giờ không, tôi còn tưởng là đi lộn cửa đó mà nek làm gì mà cái mặt có vẻ như ko biết gì vậy hả làm người khác chờ muốn rụng cặp giò luôn, lo muốn chết mà đứg đây với cái mặt lạnh đó ak."
Wendy:" 0_0"
Seulgi think ̃:  "" sau một hồi xả xong cơn giận tôi ôm lấy wendy và tặng bó hoa cho cậu ta"".
Wendy say :" tớ xin lỗi vì tớ đi trễ chuyến bay nên mới ra trễ xin lỗi đã làm cậu đợi"
Seulgi say:" cái đồ ngốc nhà cậu, thôi bỏ đi tớ đã hạ cơn giận rồi mà nói nghe nếu thấy có lỗi thì đãi tớ ăn ngen bạn hiền^_^."
Wendy say:" bao nhiu năm rồi gặp lại mà vẫn ăn nhiều hen. Thôi được rồi tớ sẽ đưa cậu đi mà bây giờ đi được chưa seul, nãy h tụi mình tám muốn nhừ cháo luôn rồi đó."
Seulgi say:" quên quên xe mình để đằng kia nào đi thôi"
    Cả 2 chúng tôi trên đường về nói với nhau nhiều chuyện về cuộc sống của tôi và seulgi, vì để chuộc lỗi tôi với gấu đã ghé vào một quán ăn ven đường. Điều đặt biệt ở đây là nó gần nhà tôi và seulgi cũng là quán kỉ niệm của ba mẹ tôi khi họ còn sống ở đây.
Seulgi say:" Bà ngoại ơi hôm nay bà coi ai về nek"
Wendy think:"" tôi bước vào khung cảnh vẫn vậy vẫn đơn sơ, những món đồ cổ vẫn còn được đặt ở đó, vẫn là không gian mà tôi hay đến""" nghe gấu la như vậy tôi cũng bật cười.""
Say:" bà ơi;

Bà bae( ngoại) say:" oh, trời đất ơi wendy lâu quá mới gặp cháu, sao lâu quá cháu không về thăm bà làm bà nhớ cháu quá trời mỗi lần mà seulgi ghé quán chỉ có mình nó ko ak."
Wendy say:" cháu xin lỗi bà vì công ty của ba mẹ cháu nhiều việc quá nên cháu ko thể về thường xuyên nhưng bây giờ cháu được ba mẹ cho cháu về đây nên hằng ngay cháu sẽ đến thăm bà thường xuyên nka bà."
Bà say:" vậy bà vui rồi thôi cháu ngồi đi vẫn cũ nka."
Wendy say:" vâng"
Seulgi :" 2 người quên cháu rồi ak, bà ơi ngày nào cháu cũng qua ăn mà bà ko để ý đến cháu huhu."
BÀ và Wendy thấy vậy liền cười. Sau đó cả 2 cùng ngồi xuống khoảng 1 lúc sau 2 bát bún đậu được mang ra.
     Cả tôi, seulgi ăn thì bà ngồi xuống hỏi tôi này nọ, 2 bọn tôi và bà cùng nhau cười nói bỗng có tiếng cửa vào mới đầu tưởng là khách nhưng sau đó ko phải mà là cháu của bà tên chị ấy là Bae Joohuyn và cũng có thể gọi là irene.
BÀ : " cháu về rồi ak, lại đây xem ai nek"
Irene say:" tôi hỏi ai vậy bà rồi bước đến, tôi sững sờ thấy đó là wendy người mà tôi thương."0_0
Wendy say:" chào chị" tôi thấy chị bị đơ liền chào 1 tiếng thì chị giật mình
Irene:" ơ...ơ..à..,.,chào em"
  Vì thế sau khi tôi chào chị tôi lại ăn nốt bát bún đậu. Khi ăn xong tôi xin phép bà về . Cả 2 chúg tôi bước ra và về đến nkà của tôi và seulgi. Tôi nghỉ ngơi và ngủ một giấc dài vì nãy ở lại nói chuyện với bà nên mới về trễ.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net