5. Cool World

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungwan tỉnh giấc trên vai Joohyun. Thật ra lúc chị đưa tay sang đẩy đầu cô về phía chị, cô đã nhận ra rồi nhưng vẫn là để yên như vậy.

Lâu rồi mới ngủ ngon như vậy nên Seungwan là ngồi vững lại, vươn vai phát ra mấy tiếng rên rỉ sung sướng làm chị cũng phải ngoái nhìn.

"Chị không ngủ à?"

"Không buồn ngủ"

Rõ ràng là nói dối, sáng nay cũng là chị thức sớm để nấu ăn rồi lôi đầu cả bọn dậy mà. Seungwan móc trong balo ra hai phần cơm nắm. Cái này là lúc đợi chị đi tắm thì cô lôi trong tủ lạnh ra rồi để vào lò quay lại. Chắc là còn ăn được đi. Seungwan ngửi ngửi rồi mới đưa sang cho chị.

"Chị không muốn..."

"Phải ăn", đôi mắt Seungwan mở to như muốn làm dữ, "Chị phải lấy sức để tối nay còn chăm mẹ chứ"

Nếu là trước đây, có lẽ Seungwan sẽ năn nỉ mè nheo đòi chị ăn các kiểu chứ không phải là dọa nạt như vậy. Nhưng dù sao, nó cũng thành công khi Joohyun nhận về phần cho mình.

"Tối quá chẳng ngắm được gì cả"

Vừa nhoàm nhoài thức ăn, Seungwan vừa cảm thán với khung trời bên ngoài. Joohyun không đáp, nhưng cũng theo hướng cô nhìn ra ngoài. Không gian yên ắng nhưng đầy bình dị và hòa hợp, có lẽ rất lâu rồi Joohyun mới cảm thấy như vậy khi ở bên cô.

Đến được nhà chị cũng là mười giờ hơn, ba của chị chào đón họ. Joohyun như cô gái nhỏ sà vào lòng ba rồi nhanh chân đi vào tìm mẹ. Seungwan cười cười nhìn dáng người chị, đến bắt tay chào bác trai.

"Cháu chào bác, cho cháu xin lỗi vì về mà không báo trước cho bác biết trước"

"Haha bác còn phải cảm ơn cháu vì đã đưa Joohyun về nhà, con bé nếu lên xuống một mình bác không yên tâm"

"Cháu biết mà, cháu sẽ không để chị ấy đi một mình đâu"

Ba mẹ chị ấy không biết về mối quan hệ tiến xa của hai người họ. Cả hai đã hứa chỉ khi nào đã ổn định, vững trãi hơn thì mới comeout thôi. Nhưng mà chưa kịp thì đã xảy ra chuyện.

Seungwan cùng bác trai đi vào nhà, bánh nước cũng xin phép bỏ qua một bên mà lên phòng thăm mẹ chị luôn.

Seungwan trông thấy chính là đôi bàn tay chị nắm chặt bàn tay mẹ, chị ngồi ở ghế chăm chú nhìn mẹ, chút chút lại cố chỉnh chăn đắp thật sát cho mẹ mình. Seungwan tiến vào, vỗ vỗ để chị biết rằng mình ở đây.

"Bác gái bị sốt ạ?"

"Ừ vì bà ấy không thích đi bệnh viện nên nhà cũng hết cách, đã tiêm thuốc rồi mà nhiệt độ vẫn còn cao"

Nói đến đây thì cô còn có thể thấy mặt chị nhăn nhó nhưng đầy đau lòng. Cô gái kiên cường này là một giọt nước mắt cũng không rơi trước mặt mọi người.

Seungwan lại lôi trong balo chuẩn bị của mình ra tinh dầu bạch dàn, lại đưa sang chị.

"Unnie, cái này có chứa chất Rubefacients giúp làm ấm, chị xoa lên gáy và lòng bàn chân bác gái nha, sẽ đổ mồ hôi rồi giảm nhiệt tốt hơn"

Rồi lại săn sốt sang hỏi bác trai, "Bác có thể chuẩn bị nước ấm và khăn giúp cháu được không?"

Joohyun nhìn tất thảy. Chị ngỡ ngàng vì cô đã chuẩn bị nhiều như vậy, còn chị thì thật ra vì quá lo lắng và gấp gáp nên chị thậm chí còn chẳng suy nghĩ đến việc phải làm sao để giúp mẹ mau hết bệnh, một lòng chỉ muốn mau mau về nhìn thấy mẹ vẫn ổn mà thôi.

Joohyun cũng không nghĩ gì nhiều nữa, yên lặng làm theo lời cô nói.

Có lẽ do vài động tác lau của Joohyun làm bác gái thức, nhìn thấy con gái cưng của mình trước mặt nên xúc động thều thào vài câu, "Joohyun về rồi đó à"

Seungwan vờ cùng bác trai đi ra ngoài, để khoảng không gian lại cho hai mẹ con vì khi mẹ chị lên tiếng, cô còn có thể thấy mắt chị long lanh muốn khóc. Nên là chị cứ khóc đi, không cần kìm nén nữa đâu.

Seungwan quay trở lại với thao nước ấm và khăn, đã trông thấy mẹ chị chìm vào giấc ngủ, còn chị thì tiếp tục xoa bóp cho mẹ mình. Cô tiến đến, bắt đầu nhúng khăn vào nước ấm, vắt cho khăn bớt nước rồi đặt lên trên trán bác gái.

"Để chị làm được rồi, em đi ngủ đi"

"Nhà em theo ngành Y đó unnie, hãy tin ở một người xém trở thành Bác sĩ là em đây"

"Không phải là nha sĩ à"

Seungwan uống nước mà cũng xém sặc. Chị cũng còn nhớ chuyện lúc trước.

"Nếu em không làm idol, có lẽ em sẽ theo học làm nha sĩ đó Joohyun"

"Thế lúc đó nha sĩ Son phải kiểm tra răng cho idol Bae đó"

"Vậy nếu chị không theo nghề này, chị sẽ làm gì?"

"Làm vợ của nha sĩ Son"

Seungwan nhớ lại và mỉm cười, "Thế bà xã tránh ra để nha sĩ Son kiểm tra cho mẹ nhé"

Má chị ửng đỏ trong đêm. Seungwan không nghe được câu trả lời nào nhưng vẫn rất vui trong lòng.

"Lúc nãy chị có cho bác uống nước chưa?", mấy cái chuyện chăm sóc bệnh tật này, phần nhiều cũng là Seungwan chỉ dạy nên chị mới biết thôi nên cô cũng không chắc là lúc nãy xúc động như vậy chị có kịp cho bác uống nước hay không. Và rõ là không khi chị lắc đầu nhìn cô.

"Vậy chị nâng đầu bác lên một xíu để em cho bác uống nước nhé"

Joohyun cũng là im lặng làm theo, mấy cái chuyện này thì toàn là vâng lời Seungwan thôi.

"Chị đi ngủ đi unnie, em chăm cho"

"Em qua phòng khách nghỉ ngơi đi, để chị"

Trước đây thì Seungwan lúc nào cũng nhường nhịn, chiều chuộng mỗi lời chị nói hết á. Giờ thì hay rồi, cãi lại chị.

"Em chăm thì bác sẽ mau khỏe hơn"

"Nhưng là mẹ của chị mà"

Hai kẻ cứng đầu, không ai chịu thua ai.

"Sau này cũng là mẹ của em mà"

Seungwan có bao nhiêu lời trong lòng cũng là không kịp giữ lại. Không khí lại vô tình căng thẳng hơn.

"Sau này đừng nói như vậy nữa"

Có lẽ lần này chị đã bỏ qua cho cô. Seungwan thở phào rồi  dạ dạ vâng vâng với chị.

Chốt lại là tối đó có hai người con gái cùng chăm mẹ Bae. Mà chủ yếu là Seungwan thay nước, nhúng khăn, đắp khăn cho mẹ Bae còn Joohyun thì chăm chú nhìn cô rồi nhìn mẹ.

Cuối cùng cũng thấy nụ cười Joohyun sau lần đo nhiệt kế lúc bốn giờ sáng, đã giảm rất nhiều.

Bởi vì ra rất nhiều mồ hôi nên cô mới bảo chị thay quần áo cho bác gái khỏe hơn, còn cô thì ra ngoài đi quanh một xíu. Vừa ra ngoài là Seungwan đã chạm mặt bác trai.

"Bác dậy sớm vậy ạ?"

"Bác chỉ chợp mắt một lát thôi"

Hai bác cháu xuống phòng khách ngồi, mới tờ mờ sáng nên không khí vẫn còn rất lạnh lẽo.

"Nhiệt độ bác gái đã ổn hơn rồi, bác đừng lo lắng nữa nha"

"Cảm ơn con, Seungwan à"

"Hồi nhỏ ở bên Canada con cũng cứ bệnh suốt, ba mẹ con cũng rất lo nhưng họ ở rất xa không thể làm gì được, con cũng không muốn họ cứ như vậy nên là cố gắng học cách tự chăm sóc mình rồi tìm hiểu thêm về cách chữa bệnh thông thường, may mà bây giờ chúng cũng có ích đôi chút"

"Seungwan à, mới đây thôi hai bác có theo dõi chương trình mấy đứa, thấy cháu cứ buồn thế nào nhưng cũng không  tiện hỏi thăm trực tiếp, bây giờ thấy cháu vui vẻ như vậy bác cũng mừng", bác nhìn cô với ánh mắt chân thành, "Cháu là thành viên cùng nhóm với Joohyun, cũng như con cháu của bác, nên nếu có chuyện gì không ổn cứ tìm Joohyun hoặc về đây, gia đình bác luôn chào đón con"

Seungwan có hơi xúc động, đôi mắt đã rưng rưng nhưng cũng chân thành nói với bác

"Mọi chuyện đã qua rồi, con nghĩ con vẫn đang trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn, đáng để tin tưởng hơn", Seungwan chần chừng nhưng rồi vẫn hỏi bác ấy, "con có thể trở thành người mà bác tin tưởng được mà phải không bác?"

"Ừ bác tin Seungwan mà"

Seungwan cũng có cảm giác như lúc chị bảo "Ừ chị biết rồi" vậy đấy.  Nói một hồi rồi Seungwan xin phép vào bếp để quậy quạng một lúc.

Đồng hồ điểm năm giờ cũng là lúc hai người phải chào tạm biệt gia đình, Joohyun dù luyến tiếc lắm cũng phải chấp nhận rời đi.

"Lần sau chúng ta sẽ có cơ hội ở lâu hơn mà, Joohyun  -unnie"

Taxi vội vã đưa họ đến ga tàu, ánh mắt chị vẫn là chăm chăm ở phía sau. Seungwan nhìn nhìn rồi cũng không tiếp lời nữa.

Vị trí ở cạnh cửa sổ luôn là vị trí yêu thích của chị, ấy vậy mà lần này lại muốn ngồi ở trong, còn Seungwan thì được chị cho luôn vị trí yêu thích. Lúc đầu cô cũng không hiểu, nhưng khi mọi cảnh vật dọc đường về Seoul hiện rõ qua ánh mặt trời, Seungwan cũng biết rồi.

Cô ngắm từng ánh mặt trời, rồi nhìn về phía chị. Seungwan có thể thấy gương mặt lo lắng của chị.

"Em đã nhắn mấy đứa tự túc ăn sáng rồi, chị đừng lo nữa"

Tối qua trước khi đi cô cũng đã dặn dò Seulgi hết thảy, dậy sớm, kêu hai đứa nhỏ, gặm bánh mì đỡ rồi tối cô sẽ đền bữa ăn sau.

Joohyun thì rõ là lo cho mẹ đến quên hết mọi chuyện, rồi nghĩ lại mới thấy mình chẳng nói gì với mấy đứa em. Ấy vậy mà đã Seungwan ra tay trước. Chị nhìn nhìn Seungwan, vốn muốn đọc trong đôi mắt đó là làm sao cô có thể biết được chính xác suy nghĩ của chị như vậy. Cuối cùng cũng bỏ cuộc, bởi vì ánh mắt cứ cười dịu dàng như vậy, chị không chịu nổi.

Balo lúc về của Seungwan lại cộm to lên. Khi Joohyun phát hiện ra cũng là lúc cô đưa ra chiếc hộp quen thuộc của Joohyun. Đấy là hộp cơm mà mẹ Bae hay chuẩn bị cho chị khi đi học. Bấy giờ lại nằm trong túi của Seungwan. Còn muốn hỏi cô rằng "em ăn trộm à" thì Seungwan đã kịp lên tiếng.

"Em lấy trong bếp nhà chị đấy", không đánh mà khai nhé, "Mặc dù là hộp hello kitty màu hồng này hơi quê mùa nhưng đồ ăn bên trong thì hơi đỉnh nha"

Nếu không có vế trước, có lẽ Joohyun đã vui vẻ dùng bữa sáng của mình.

"Không muốn ăn"

"Chị bị điên à Joohyun", Seungwan lại lỡ mồm nữa rồi huhu, "ố em xin lỗi, ý em là bây giờ chị không ăn, chúng ta cũng không có thêm thời gian để ăn nữa đâu. Chị biết đó, lỡ mà chị xỉu lúc luyện tập, chắc chắn thầy sẽ giận, công việc trì hoãn, comeback phải dời lịch, cả...."

Được Joohyun đưa ngón tay đến môi cho hôn, Seungwan vui lắm.

"Được rồi"

Joohyun thở dài, chẳng nhớ đây là lần thứ bao nhiêu chị phải chịu thua trước Seungwan nữa. Trước đây có bao giờ như vậy đâu, nhưng mà quả thật chị thích Seungwan như này hơn.

"Kimchi mẹ chị làm này, phần còn lại hoàn toàn là một tay em làm nhá"

Kimchi, trứng cuộn, cơm trắng, thịt xiên, canh giá đỗ, đầy đủ dinh dưỡng. Joohyun cũng chẳng nhớ đã bao lâu Seungwan chưa vào bếp và lo lắng cho từng bữa ăn của chị như vậy nữa.

Nói không cảm động là giả. Từ việc Seungwan thoi thúc chị đi về nhà, cùng đi với chị giữa đêm vắng bởi vì không muốn chị một mình, cả đêm thức trắng chăm sóc mẹ, lo lắng cho mỗi bữa ăn của chị, một Seungwan cứng đầu dám làm như vậy khiến chị cứ bồi hồi thôi.

Người ta thường có câu, căng da bụng là chùng da mắt. Nên chỉ một lúc sau là chị Joohyun vật vờ ngủ ra rồi. Lần này để vai Seungwan làm công tác nhá.

Để đầu chị về phía mình, mùi hương thoang thoảng từ chị làm Seungwan tỉnh táo hơn hẳn. Ngồi yên làm điểm tựa cho chị, cô cũng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn con đường này một cách khác,

Mặc dù cảm giác giống như đang lẩn quẩn trong vòng xoay,

Nhưng vì em yêu, vì em là chính mình

Nên khoảnh khắc này, vô cùng đẹp đẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net