Chap 4: Umma~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Seung Wan mở mắt dậy, ngay lập tức cô nhìn xung quanh tìm hình bóng Joo Hyun. Một cảm giác tổn thương và hụt hẫng dâng lên trong lòng Seung Wan khi cô không thấy Joo Hyun đâu cả!

Joo Hyun đâu rồi? Đã hứa rằng sẽ không bỏ mình đi nữa mà...

Bằng tất cả sức lực của mình, Seung Wan xoay sở để có thể trèo xuống giường, cũng may là giường của Joo Hyun khá thấp, không thì còn lâu "cái cục thịt" chỉ cao 50cm như Wan mới xuống được. Xuống được giường là một chuyện nhưng có ra ngoài được hay không là một chuyện khác. Seung Wan bò trên hai tay và hai chân của cô đến cánh cửa phòng. Cô xoay lại tư thế ngồi, rồi từ từ dùng hai tay bám vào cánh cửa để đứng lên. Đôi chân yếu đuối của Wan không đủ mạnh để Seung Wan có thể đứng vững, cô dựa cả người mình vào cánh cửa để làm điểm tựa. Trong khi một tay thì cố với lấy cái nắm cửa và xoay nó ra.

'Aish....sao mà cái nắm cửa cao dữ vậy?'

Loay hoay một hồi mà Seung Wan vẫn chưa thể mở cửa được, chỉ vì cái nắm cửa "quá cao", Seung Wan chỉ có thể chạm tới nó bằng những đầu ngón tay nhỏ xíu của mình.

'Cố lên nào Seung Wan, mày làm được mà. Chỉ là cái nắm cửa thôi.'

'Trời ơi mình nhớ thân hình chân dài sexy của mình quá!!!'

Nhón nhón ngón chân nhỏ xíu của mình lên, tay thì cố gắng với hết cỡ, Seung Wan cuối cùng cũng chạm được vào cái nắm cửa. Cô mừng quýnh, đang xoay nó thì...

'Ủa? Sao cái nắm cửa tự xoay vậy??..........THÔI CHẾT!...!!!....'

*muộn rồi em ơi =.=*

Rầm!

'Ui Da!!!'

"OMG, Wan, em làm sao không?"

'U một cục luôn òi nè chứ ở đó hỏi có sao không >.<'

"Sao em lại ra đó vậy? Đưa unnie xem nào" Joo Hyun hốt hoảng chạy tới bế Wan lên.

... 'Nhưng không sao, Joo Hyun vẫn ở đây với mình. Mình là Son Seung Wan mà, cục u này đáng gì chứ. Hehehe'

Vui vậy chứ Seung Wan không để lộ ra ngoài đâu, Wan mà cười thì Joo Hyun sẽ không dỗ Wan nữa thì sao? Lại thêm một cái suy nghĩ hết sức "ngây thơ" *cáo già* của Wan =.=

"Aaaaa......nhaaaaa......" Wan chu chu cái mỏ chút xíu ra, một tay ôm trán, một tay nắm vai áo Joo Hyun.

"Chết rồi, em đau lắm hả? Để unnie lấy thuốc xoa cho em" Joo Hyun đặt Wan lên giường rồi vội vã chạy ra ngoài lấy lọ thuốc xoa sau đó nhanh chóng quay trở lại.

"Unnie xin lỗi Wanie" Joo Hyun quỳ gối bên cạnh giường, cô dùng tay nhẹ nhàng xoa thuốc lên trán Wan. Wan vẫn im lặng, cô nhóc đang quan sát từng động tác quan tâm chăm sóc của Joo Hyun mà lòng thầm hạnh phúc

"Xong rồi"

Đặt lọ thuốc sang một bên, Joo Hyun quay trở lại quan sát Wan. Thật kì lạ, con bé vẫn không khóc, mặc dù bị đau như vậy. Nét mặt của Wan chỉ có chút nhăn nhó và làm nũng thôi, chứ hoàn toàn không hề khóc. Khẽ lắc đầu để dẹp suy nghĩ đó qua một bên, Joo Hyun bế Wan lên, con bé vẫn không ngừng mếu, tay thì lập tức ôm chặt lấy cổ Joo Hyun rồi vùi mặt vào cổ cô.

Mỉm cười, Joo Hyun khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên má Wan, miệng thì thầm:

"Em dễ thương quá Wanie, unnie yêu em"

Chỉ câu nói đó thôi đã làm mọi đau đớn của Seung Wan bay đâu hết trơn, cô đỏ mặt, miệng thì nở một nụ cười bự chảng. Wan ước gì bây giờ mình có thể nói được, cô chỉ muốn hét lên rằng cô cũng yêu Joo Hyun nhiều lắm.

Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, tận hưởng hơi ấm của nhau và cả niềm hạnh phúc đang tràn ngập trong trái tim họ, cho đến khi......

Kinh Kong!

'Aishhhhh. Ai dzô dziên vậy trời!!!'

Tiếng chuông cửa vang lên làm Seung Wan khẽ giật mình, cô không muốn rời khỏi tư thế này tí nào, cô muốn ở trong vòng tay của Joo Hyun thêm. Níu chặt lấy cổ áo Joo Hyun, Seung Wan không muốn Joo Hyun sẽ bỏ mình xuống. Và đúng như cô mong đợi, Joo Hyun tiếp tục bế cô và ra mở cửa.

"Ai đó?"

"Joo Hyun, anh đây"

"Changmin oppa"

'Changmin hả???'

Nghe tới cái tên đó thôi là Wan tỉnh liền, cô bật dậy ngó ngó cái người tên Changmin đó

Chiều cao : cũng được

Gương mặt : cũng được

Cách ăn mặc : tàm tạm

Check nhiêu đó thui, nhưng đủ để rút ra kết luận, đó là: THUA XA SON SEUNG WAN NÀY. HAHAHAHAHA

"Anh không nhận được điện thoại của em, thấy lo quá nên anh chạy sang đây" Changmin mỉm cười, anh đưa cho Joo Hyun một cái túi giấy

"Đây ..."

"Chocolate nóng, món em thích nhất đó"

"Um.....em....cám ơn oppa" Joo Hyun gật nhẹ đầu, cô nở một nụ cười dịu dàng với Changmin mà không hề hay biết có một người đã lắng nghe và quan sát cuộc trò chuyện của hai người nãy giờ đến nỗi tức muốn xì khói...

Seung Wan nhìn nụ cười của Joo Hyun, rồi quay sang nhìn Changmin đang mỉm cười lại với cô ấy. Cái bản mặt anh ta sao thấy ghét thế. Cho cô sửa lại cái bản check sơ bộ lúc nãy nha, phải ghi là:

Gương mặt : thấy ghét, nhìn là muốn đấm!!!

"Áaaaa....."

"Ủa? nhóc dễ thương này ai vậy?" Changmin lúc này mới chịu dứt ánh mắt khỏi Joo Hyun, anh nhìn về phía đứa trẻ trên tay cô ấy mà thích thú hỏi

"Ừm-....đây.......đây là—"

"UMMA~~~"

Trong lúc cần thiết nhất, cuối cùng Seung Wan cũng nói được. Không chỉ vậy, cô còn nói một câu thật đáng giá!!!





___________________

Hơi ngắn cơ mà đang gay cấn nên tui thik end chap ở đây :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net