Chapter 6: Trust

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhanh lên, chạy đi!"

Đôi chân Erwin dọng trên bụi đất khi bọn họ phóng mình qua những con hẻm tối om và bốc mùi phóng uế. Họ đã chạm trán ba nhóm săn đuổi kể từ lúc leo ra khỏi cái Hố rồi đấy. Lũ tội phạm Thành phố ngầm hoạt động không ngừng nghỉ và hầu hết đều có kĩ năng hiến đấu vượt trội hẳn hơn những tên Cảnh vệ mà họ đã đụng phải – một ý tưởng thú vị mà Erwin sẽ phải đào sâu thêm khi bọn họ sống sót thoát khỏi cái lỗ này.

Và trong đó đặt ra một bài toán hóc búa cho hắn: hắn đã định bỏ lại Levi để tự mình chạy thoát thân – dù sao thì cái đầu hắn cũng đang được treo thưởng còn gì, và những tiết lộ mới đây không đặt cậu ta vào một vị thế tốt trong lòng hắn lắm đâu – nhưng, Erwin cần người đàn ông này để ra khỏi đây toàn mạng.

"Bên trái kìa!"

Erwin xoay người vừa đúng lúc một tên côn đồ ập xuống người hắn từ mái nhà. Họ lăn lộn trên nền đất và nước cống cho tới khi Erwin thành công đâm con dao vào họng gã. Hắn lật mình khỏi cái xác và nhận ra, với nỗi kinh hãi xẹt qua người, rằng hắn vừa mới giết chết một đứa trẻ, một cậu bé. Thật là lãng phí.

"Erwin, di chuyển đi!" Levi hét lên từ con hẻm nào đó ở phía trước. Hai cái bóng nhảy múa quanh cậu ta nhưng chẳng tên nào địch nổi cậu. Đến lúc Erwin chạy tới thì cậu ta đang chùi con dao đầy máu của mình trên tấm áo của một gã côn đồ, thở hồng hộc và văng tục dưới môi.

"Chỉ có lén lút thoát thân thôi mà cũng mệt thật," hắn than thở.

"Chúng ta sắp đến rồi," Levi nói khi cậu ta hòa mình vào bóng tối giữa những ngôi nhà. "Chẳng ai dại gì mà đuổi theo chúng ta đến gần chiếc cầu thang quá đâu. Chừng nào lên trên rồi ta sẽ xem coi trời tối chưa."

Erwin gật đầu, chẳng còn hơi sức đâu mà đáp lại, và lặng lẽ theo sau cậu ta. Những ý tưởng độc ác lướt qua đầu khi hắn chằm chằm nhìn vào gáy Levi, nhưng rồi hắn gạt chúng sang một bên. Tuy hắn rất muốn có một cuộc thảo luận đúng nơi đúng lúc cho đàng hoàng cùng Levi, trốn thoát khỏi Thành phố ngầm không phải là một thời điểm thích hợp để làm việc đó.

Nhưng Nữ hoàng... Khỉ thật, Levi cứ phải làm khó hắn mới được à. Làm sao mà hắn có thể lên một kế hoạch, dù chỉ một bước đi trước Levi thôi cũng được, khi mà Levi luôn luôn có thêm thông tin để che mắt hắn đây?

Mấy tên lính canh dưới chân cầu thang liếc nhìn họ đầy hăm dọa, nhưng ngay khi Levi thẩy bọc tiền của mình vào chân chúng, một tên liền chộp lấy nó và Erwin cùng Levi ngay lập tức chỉ còn là vấn đề vặt rãnh nhất của mấy tên này. Họ nhảy lên từng bậc thang cho đến khi chạm tới cánh cổng trên bề mặt và chờ đợi cho bất kì dấu hiệu nào của sự sống ở bên ngoài.

Một bảng màu cam và đỏ trét trên mặt đá cuội của con đường đang trải ra trước mắt họ.

"Hoàng hôn," Erwin thì thầm.

"Nếu còn đợi thêm nữa thì ta sẽ mất đi màn đêm để ẩn mình đấy," Levi nói.

Erwin nhìn lại mấy cái bóng đang tụ dưới chân cầu thang. Levi nói đúng: hiện giờ bọn côn đồ đang không tấn công ở đây. Nhưng liệu việc đó sẽ còn duy trì được bao lâu?

Levi nhìn theo hắn và xem xét lại tình hình. "Có lẽ bây giờ anh ra khỏi đây được rồi. Bọn chúng biết anh thuộc quân đội. Tôi có thể đợi ở đây cho đến khi đám lính đổi ca."

"Ở cầu thang làm gì có chuyện đổi ca, vào giờ này thì không," Erwin quở. Hắn biết tỏng chuyện này sẽ đi tới đâu rồi.

"Tch. Rồi anh có muốn ra khỏi đây hay không?"

Erwin nghiên cứu cậu ta một lúc rồi nhăn mặt. "Tôi muốn câu trả lời, và cậu là người duy nhất có nó. Tôi sẽ không để cậu thoát khỏi tầm mắt mình đâu."

Levi trông khó chịu vô cùng khi bị đọc vị dễ dàng như thế, nhưng rồi vai cậu ta ưỡn lên với một mục đích mới. "Được rồi, vậy anh đi ra trước, tôi theo sau. Hãy trốn trong con đường kế tiếp, rồi chuẩn bị-"

"Khoan!" Erwin rít lên, sột soạt lại gần cậu ta. Hắn cảnh giác lườm con phố. "Khoan. Nếu bọn Cảnh vệ chỗ cái Hố đuổi theo Kenny, sao chúng lại tấn công chúng ta? Sao không đợi cho chúng ta rời đi đã? Có thể là vì ngay từ đầu chúng đã nhắm vào – nhận ra chúng ta rồi. Nếu đúng như thế thì chúng chỉ có thể biết ta đang ở đây thông qua đám gác cổng. Vậy là chúng đã nhìn thấu lớp cải trang của tôi và chắc hẳn chúng phải biết tôi là ai và cả diện mạo tôi ra sao nữa. Nếu bây giờ tôi mà đi ra, bọn chúng sẽ đuổi theo tôi ngay."

Da Levi biến thành một màu trắng bệch đến không thể trắng hơn dưới ánh chói lọi của mặt trời lặn. "Shit. Shit. Sao tôi lại quên được cơ chứ? Bọn chúng để chúng ta xuống đấy, bởi vì diệt trừ chúng ta dưới Thành phố ngầm sẽ dễ dàng hơn. Được rồi... được rồi, anh chạy được chứ?"

"Dĩ nhiên là được. Nhưng mà cậu muốn đi đâu? Chúng ta đâu thể cứ dẫn chúng về nơi trú ẩn."

Họ suy xét câu hỏi trong im lặng. Cái cổng tò vò rộng mở lơ lửng trước họ như một cái máy chém. Thành phố ngầm cồn cào sau lưng họ như một con thú đói ngấu. Erwin quẹt mồ hôi khỏi đôi lông mày mình, người hắn rung lên với thứ năng lượng bồn chồn mặc dù giờ đây cơ thể hắn cũng đã cạn pin.

"Cứ chạy đi rồi dùng bộ cơ động," Levi nói. "Chúng ta sẽ cắt dấu chúng khi qua thành phố. Tấp vào đâu đó và chờ cho đêm xuống rồi hẵng quay về tầng hầm."

Erwin quay đi, đành thuận theo và lòng có chút tội lỗi vì, lần này, hắn không hỏi Levi liệu cậu ta có muốn bộ cơ động hay không.

"Theo nhịp đếm của tôi," cậu ta thì thầm. Và rồi: "Ba."

Họ phóng, dao rút và áo khoác thổi phành phạch sau lưng. Chẳng có tên lính nào chỗ miệng vòm nhưng đạn lạc cứ sượt qua chân họ khi họ quăng mình khỏi cánh cổng. Họ nhăn nhó trước cái gay gắt của ánh nắng lụi tàn; sau hàng giờ ở dưới Thành phố ngầm, tiếp xúc với ánh sáng trực tiếp như vậy dám mà đốt luôn võng mạc họ mất, hoặc ít ra thì cái cảm giác nó như vậy. Bộ cơ động kêu lạch cạch bên hông hắn và, với mọi dũng khí của mình, hắn phóng một bên móc vào cái mái nhà, kéo cò bấm đồng thời nắm lấy cánh tay Levi khi chân mình rời mặt đất.

"Mẹ nó! Điều chỉnh trọng tâm lại đi kìa!" Levi gào vào lỗ tai hắn.

Erwin nghiến răng và cố hết sức để giữ thăng bằng trong lúc đang lơ lửng. "Tôi đang đi đâu đây?!"

"Vòng ở đây-"

"Đừng có rục rịch nữa! Tôi thả cậu bây giờ!"

"Anh mạnh mà, anh sẽ làm được thôi! Bay thấp quanh cái tháp đó!"

Erwin phóng sợi dây của mình và vòng quanh cái cấu trúc cao cao nọ, hạ thấp mình để đánh lừa những kẻ truy đuổi. Họ lấy hơi dưới cái bóng của tòa tháp, Levi ngọ nguậy một cách khó chịu dưới cánh tay Erwin. "Chúng không bắn để giết chúng ta," cậu ta nói.

"Chúng muốn bắt sống ta," Erwin thở ra, nhíu mày. "Cả thời gian qua chúng chỉ ra sức bắt giữ tôi. Chúng chưa bao giờ cố giết tôi cả."

Levi lắc đầu. "Chúng cũng chưa từng cố giết tôi. Nào, đi thôi. Muốn bắt sống không có nghĩa là chúng sẽ không lỡ tay giết chúng ta đâu."

Erwin xô mình khỏi cây trụ bằng đá và bay trên đầu những cư dân đang thảng thốt của đô thành. Dưới đôi chân họ và ánh hoàng hôn, Mitras là một cái hồ lung linh của những vàng bạc và ngà voi. Cái ôm của Levi quanh bắp tay và hông hắn nhức nhối, nhưng hắn im lặng chịu đựng nó, với nhận thức rằng người đàn ông này đã có thể lấy bộ cơ động và để cho hắn tự lực cánh sinh. Chỉ tiếc là Erwin vẫn còn muốn giết cậu ta.

Một viên đạn bay vèo qua đầu hắn.

"Bộ trong trường quân đội người ta không dạy anh cách nhắm à?" Levi gào lên qua làn gió quần quật.

"Chỉ thêm chút nữa thôi!"

Erwin nghiến răng, bực bội vì bản thân không trình diễn được động tác nào cầu kì với bộ thiết bị. Mặc dù kí ức hắn đã bị xóa, hắn có thể hình dung Levi bay lượn trên không với sự thăng bằng và tư thế hoàn hảo, lộn nhào và xoay mình với một hiệu suất và tốc độ chết người. Erwin phải khó lắm mới giữ được một đường bay thẳng, nhất là khi có thêm một người cứ treo toòng teng trên người hắn nữa. Và tạ ơn Sina rằng dù năng lực của hắn có phần kém cỏi, bộ ODM vẫn là một lợi thế lớn trước bọn Cảnh vệ. Chẳng mấy chốc họ đã cắt đuôi được bọn chúng trong một mạng lưới nhỏ chằng chịt những con hẻm.

"Rẽ ở đây!" Levi chỉ hướng khi họ gần đến nơi trú ẩn.

Erwin nghiến răng mình và xiết chặt hơn lên eo Levi.

"Tôi nói rẽ – Erwin! Anh đang làm gì vậy?"

"Bây giờ chúng ta sẽ chơi theo luật của tôi!" Erwin trả lời trước khi đâm sầm vào mặt bên của một tòa nhà. Hắn ghim Levi ở đó và xem cậu ta đá chân mình giữa không trung. "Cậu đã khen ngợi trí thông minh của tôi nhiều lần, vậy nên đừng có coi tôi là kẻ ngốc. Có thể tôi đã tin cậu đến bây giờ, nhưng tôi sẽ không lập lại sai lầm đó lần nữa đâu. Cậu biết nhiều sự thật đến đâu chẳng quan trọng – cậu bị hoang tưởng! Chắc chắn thế! Cậu sẽ ám sát Nữ hoàng – rồi sao nữa? Đặt hết chúng ta vào lòng bàn tay bọn Hội đồng hả?"

Levi bám lấy cổ tay Erwin – cậu thậm chí còn chẳng cố đẩy hắn ra. "Mẹ kiếp Kenny, mình biết điều này sẽ xảy ra mà," cậu ta sôi máu. "Erwin, anh biết về những Titan. Anh biết những năng lực của chúng. Anh nghĩ ai là người nắm giữ con Thủy tổ?"

Đầu Erwin triệt để trống rỗng tròn năm giây – đủ lâu để câu hỏi của Levi tan biến như sương. "Giờ tôi sẽ tự quyết định chuyện này. Tôi đã theo cậu đến với Kenny the Ripper rồi. Cậu sẽ theo tôi đến Nữ hoàng."

Mắt Levi mở to. Cậu ta chẳng thèm hồi đáp bằng lời nữa. Trong nháy mắt, con dao đã nằm trong lòng bàn tay cậu và Erwin giật người ra xa theo bản năng, Levi chém một trong số những sợi dây đang treo họ lơ lửng. Erwin la lên kinh ngạc và bám vào sợi dây thứ hai. Xui xẻo thay, phản ứng của hắn đã cho phép Levi tuột và trượt xuống đất với một dáng đáp hết sức điêu luyện.

Cái tên chết dẫm đó.

Erwin đã mất quá nhiều thời gian để gỡ mình khỏi bức tường – đủ lâu để Levi biến mất dạng. Erwin tin tưởng cậu ta sẽ không trở về nơi ẩn náu để tránh gây nguy hiểm cho Mikasa, vậy nên hắn đi theo con đường duy nhất còn lại. Bộ cơ động kêu lang cang quanh hông hắn, giờ đây đã không còn dùng được, nhưng hắn không dám bỏ lại nó.

Tiếng súng vang vọng đâu đó đằng sau hắn. Erwin thở hổn hển, phóng hết từ con hẻm này sang con hẻm khác.

Hắn không thể để Levi vuột khỏi tay mình được. Hắn đã hứa với Nữ hoàng rằng hắn sẽ trở về cùng với Chamberlin – con người duy nhất còn có khả năng cứu nàng. Levi chỉ có thể tự trách bản thân nếu Erwin không còn dựa vào phương án đó được nữa thôi.

Tôi không nhớ mà, Levi đã khẩn khoản.

Những cái vỏ vô tri, Chamberlin từng bảo.

Để dâng cho Nhà vua quyền kiểm soát một Ackerman, Kenny the Ripper đã khinh khỉnh nói.

Ngài có tin ta không? Nữ hoàng đã hỏi. Và trong đời mình Erwin chưa từng tin tưởng ai đó nhiều như vậy.

Erwin dừng lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở và những ý nghĩ đang chạy tràn lan trong đầu mình.

Nhưng sự rỗng tuếch đó lại một lần nữa át quyền kiểm soát của hắn, để lại cho hắn một cơn buốt chầm chậm ngấm vào giữa mấy cạnh sườn như thuốc độc. Thế giới xung quanh hắn quay mòng mòng, hoà thành những mảng màu xám và trắng khiến hắn buồn nôn.

"Người duy nhất mình có thể tin tưởng," Erwin thì thầm với bản thân, "chính là cha."

Một cuộc tẩy não tập thể. Được điều hành bởi Nhà vua. Không – bởi dòng máu Fritz. Nữ hoàng là người thừa kế của gia tộc Reiss mà. Nàng thuộc dòng máu mới, thuần khiết. Nhưng rồi...

Nhưng rồi, vua Fritz đã chết như thế nào?

Erwin loạng choạng bước tới một vài bước, mặt vùi trong lòng bàn tay. "Nó không hợp lí chút nào cả. Nó không-"

Một khối nặng trịch ập vào người hắn, cú va chạm quá bất ngờ nên hắn gần như chẳng hề chống cự mà ngã uỵch về đằng sau, chỉ để thấy gương mặt hoang dại của Levi lơ lửng trên mình. Con dao kề xát cổ họng Erwin. Tay Levi không hề run.

"Một cuộc tẩy não tập thể," Erwin nói.

Người Levi phập phồng, cặp mắt màu kim loại của cậu ta sống dậy như một cơn bão.

"Titan Thủy tổ," Erwin nói tiếp, sọ hắn như muốn bổ làm đôi. "Nhà vua có Titan Thủy tổ, vậy rõ ràng ông ta là người đã thực hiện cuộc tẩy não. Nhưng tại sao lại là bây giờ? Sao lại chỉ mới một năm trước? Tại sao-?"

Cơn đau nhức nhối đến không thể chịu được. Erwin bám lấy dòng suy nghĩ của mình, nhưng chúng bị xé khỏi hắn, để lại những vết đẽo sâu như thể đã có những ngón tay vô hình đào bới không thương tiếc trong đầu. Tầm nhìn Erwin lập tức trắng trơn, và có lẽ hắn đã thét lên, nhưng khi khoảnh khắc đó đã qua, khi những ý nghĩ của hắn lắng xuống thành một thứ nhỏ bé hơn cả cát bụi, hắn nhớ hình ảnh Nữ hoàng Historia Reiss ngồi trước hắn, phủ mình trong ánh nắng của thiên thần, khẩn cầu sự tin tưởng của hắn.

Một giây sau, Erwin cân nhắc cái tình huống khốn khó của bản thân, và hất Levi ra cho tới khi hắn là người ghìm cậu ta xuống.

"Cậu không nằm trong sổ sách," Erwin nói với cậu ta. "Họ hàng thân cận nhất với cậu là một kẻ giết người hàng loạt. Cậu đến từ Thành phố ngầm. Cậu giết Giáo sư Chamberlin. Bộ cậu thật sự tin rằng tôi sẽ để cho cậu chạy thoát à?"

"Tôi tưởng chúng ta đã có thể tin tưởng lẫn nhau," Levi thử. Hắn bị sốc bởi vẻ tái nhợt của cậu ta dưới những cái bóng loang lổ dọc con hẻm. "Anh đâu có ý kiến gì với việc đi với tôi trước khi-"

"Trước khi tôi biết cậu đã suýt giết mình trong máu lạnh ấy hả?!"

"Nữ hoàng của anh gửi tôi đến để giết anh!" Levi gào lên, khuôn mặt cậu ta vặn vẹo bất thường trong cơn cuồng nộ. Lần thứ hai, kể từ đêm bàn tay Levi suýt vặn gãy cổ hắn thành một bãi máu me, Erwin thực sự thấy sợ người đàn ông này. Lần đầu tiên, hắn tin rằng mình chỉ có thể ghìm Levi xuống bởi vì cậu ta cho phép hắn làm như vậy mà thôi.

Erwin lắc đầu, ngực hắn phập phồng với nỗi sợ hãi và mệt mỏi. "Làm sao mà tôi tin cậu được?"

Levi nhìn chằm chằm vào hắn, cằm cậu ta mấp máy. Đôi mắt cậu ta mang một ánh nhìn thiết tha nhất từ trước tới giờ khi cậu ta đáp: "Bởi vì bây giờ tôi không hề cố giết anh."

Erwin chờ đợi.

Levi nuốt nước bọt. "Nếu tôi muốn anh chết, tôi đã có thể giết anh bất cứ khi nào tôi muốn. Dưới tầng hầm. Dưới Thành phố ngầm – sẽ chẳng ai đi tìm anh ở đó. Sẽ không một ai biết cả."

Erwin nhắm mắt lại và thả lỏng cái nắm trên cổ tay của Levi. "Cậu muốn gì ở tôi? Tại sao cậu lại tìm đến tôi?"

Levi không nói một lời.

"Tại sao cậu lại đi theo tôi? Tôi là gì đối với cậu?" Erwin nài ép, mấy ngón tay của hắn trắng bệch chẳng kém gì làn da của Levi.

"Anh là người mà tôi tin tưởng nhất."

Erwin mở bật mắt và nghiên cứu gương mặt Levi. Không một lời dối trá nào nằm trong những nếp nhăn dưới cặp mắt hay trong đường môi mím chặt của cậu ta. Không một lời dối trá nào trong sự quả quyết đó – trái với sự do dự đã trước giờ luôn chi phối những cuộc thảo luận giữa họ.

"Anh là," Levi lặp lại, "người mà tôi tin tưởng nhất."

Còn Erwin... Erwin chưa từng tin tưởng ai nhiều đến thế cả.

"Nếu như cậu tin tôi," hắn nói, "hãy để tôi đối chất với Nữ hoàng. Hãy để-"

"Không, cái tên ngốc này, không được, anh không hiểu," Levi than thở khi cậu ta để đầu mình đánh cái uỵch xuống đất.

Tiếng đạn bắn vang vọng giữa mấy tòa nhà bằng đá xung quanh họ. Những phương án quay cuồng trong đầu Erwin, và trước khi bản thân đưa ra được một quyết định hợp lí, hắn xiết chặt hơn trên hai cổ tay của Levi.

"Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi bị bọn Cảnh vệ tìm thấy," Levi nói, cậu ta chống cự trở lại khi nghe thấy tiếng nguy hiểm đến gần.

"Cứ để chúng tới," Erwin nhấn nhá.

"Gì cơ- Không. Không. Không. Không-"

Thứ sức mạnh quái vật của Levi – Erwin đang trải nghiệm nó một lần nữa khi người đàn ông nhỏ hơn dùng hết sức lực chống lại cái ghìm giữ của Erwin. Hắn có thể thấy cơ bắp cậu ta cuộn lên dưới tấm áo, và hắn tự hỏi, đã không biết bao nhiêu lần rồi, rằng liệu đây lại là một năng lực khác của dòng máu Ackerman hay liệu Levi chỉ đơn giản là mạnh đến thế thôi.

"Quân Cảnh vệ sẽ không giết chúng ta đâu," Erwin nói, mồ hôi hột lăn trên trán khi hắn chật vật giữ Levi xuống. "Nếu ta đầu hàng, bọn họ sẽ dẫn ta đến với bọn Hội đồng, và Nữ hoàng sẽ cứu chúng ta khỏi mưu kế của chúng-"

"Historia mới là kẻ mưu kế-"

"Đừng có gọi tên người một cách dễ dàng như vậy!"

Gương mặt Levi vẹo vọ thành một cái mặt nạ kinh khiếp đến nỗi Erwin phải lùi ra xa khỏi cậu ta. Nhưng đã quá muộn – mấy ngón tay của Levi chôn vùi trong thớ thịt mềm ở họng Erwin, rồi cậu ta kéo hắn đến xát mặt mình, như thể mong muốn hình ảnh cuối cùng Erwin được nhìn thấy trước khi chết phải là cặp mắt kim loại của mình.

"Tôi cũng đã từng đặt tay trên cuống họng cô ta," Levi thì thầm vào lỗ tai Erwin. Ngay cả khi ở gần đến thế này, Erwin vẫn khó lòng mà nghe được cậu ta qua tiếng đập bình bịch của trái tim mình. "Nữ hoàng của anh – cô ta đã từng phục vụ dưới lệnh của tôi, trong đội của tôi, chẳng hơn gì một con nhóc bất tài đã có thể dễ dàng nằm trong bụng Titan ngay nhiệm vụ đầu tiên. Và vì anh, dưới lệnh của anh, tôi đã nắm lấy cổ họng cô ta, hệt như khi tôi nắm lấy cổ họng anh dưới lệnh cô ta vậy, và tôi buộc cô ta phải chấp nhận cái ngai vàng đó. Tôi đã đặt cái vương miện đó vào tâm trí cô ta, nếu không phải là trên đầu cô ta. Thật trớ trêu, thật trớ con mẹ nó trêu," và cậu ta nặn ra một nụ cười với vẻ gần như là cuồng loạn, "trớ trêu là bây giờ nó lại quay về cạp tôi một vố đau đến vậy."

Tiếng súng nổ đã tắt ngúm xung quanh họ.

Levi xiết chặt hơn. Erwin ho khan.

"Tôi chán trò này rồi," Levi khàn khàn nói. "Tôi chán phải nghe lệnh rồi. Anh thậm chí còn không phải là Erwin mà tôi biết."

Lòng hắn nhói đau một cách khó hiểu.

Levi thả tay, và Erwin lập tức sụp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net