3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến phòng, Hoseok ngồi bó gối trong góc phòng, người run lên bần bật, giọng nói đầy sợ hãi

"Là hắn ta, là hắn ta..."

Tôi đóng vội cửa chính và cửa sổ, khóa chốt, trong lòng hoảng sợ thật sự. Tôi không biết phải làm thế nào để an ủi hắn, chỉ biết đến gần ôm hắn vào lòng, vuốt vuốt lưng hắn

"Đừng sợ, đừng sợ, có tôi ở đây"

Nói vậy thôi chứ tôi cũng đang rất sợ, may lúc nãy chạy nhanh, lão bảo vệ ấy cũng không đuổi theo, nói thật, ngoại hình của tôi cũng quá bình thường, chắc là không bị lão nhìn trúng đâu...

Tôi thật sự rất muốn giúp nam nhân này, nhưng tôi liễu yếu đào tơ, sợ chưa giúp được đã bị hại chết như hắn. Nếu thật sự hắn do tên bảo vệ kia hại chết, ắt phải có manh mối gì đó, tôi bảo hắn bình tĩnh, đưa tôi vào căn phòng kia xem xét lại một chút.

Căn phòng vẫn âm u như trước, một vài giọt nắng nhỏ ghé vào qua lỗ thông gió, cũng không đến nỗi quá tăm tối. Tôi dùng đèn pin rọi từng góc nhỏ trong phòng, tên bảo vệ đó cũng thật kĩ lưỡng, hắn lau sạch các ngóc ngách trong phòng, không chừa chỗ nào cả. Hơn nữa, vụ án này cũng xảy ra cách đây hơn mười năm rồi, tôi đi hỏi mấy cô lao công ở đây, thì biết được rằng, căn phòng này vốn không phải có người tự tử, mà cô gái ở phòng ấy phát điên, nên được đem về quê, cậu em trai song sinh thì bị mất tích mãi không ai tìm được.

Căn phòng cũng bị niêm phong vì không ai dám ở. Bản thân tôi nghĩ,có lẽ nam nhân bị giết ở đây, rồi được đem giấu ở căn nhà kho bỏ hoang đó, người chị song sinh có lẽ cảm nhận được nên phát điên

Tối hôm đó, tôi nghe tin, tên bảo vệ ngã xuống hồ đá, chết. Tôi cũng không thấy Hoseok đâu

Nghe bảo, tên bảo vệ bị phát hiện đang giấu diếm một bọc to, định ném bọc to đó xuống hồ thì chính lão cũng bị ngã xuống. Người ta vớt lão lên cùng chiếc bọc. Chính là thi thể hai cô gái mất tích trong trường hôm trước

Có câu:"Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma", câu này rốt cuộc cũng ứng trên người lão

Hai cô gái đó chính là lén ra ngoài chơi cùng bạn trai, nhưng chưa ra được đã bị lão dùng gậy đập vào đầu. Bạn trai của các cô hoảng sợ chạy biến, hai cô thì bị lão xâm phạm rồi đem giết đi
Cũng tối đó, tôi không chút sợ hãi, cầm đèn pin cùng một cây chích điện, từ từ tiến tới cái nhà kho, gỡ hết bùa dán trên đó ra

Quả nhiên, trong kho có mùi tử khí, Hoseok từ lúc nào xuất hiện bên cạnh tôi

"Cô so với lần đầu tôi gặp, đã can đảm lên rất nhiều"

Hắn đi đến một góc tường, chỉ xuống dưới. Tôi nhìn theo cách tay hắn, dùng xẻng ở bên cạnh, đào đất đá lên, cũng hơi cực một chút, nhưng có hắn bên cạnh lau mồ hôi cho tôi, cũng thật ấm áp...

Dưới lớp đất dày, một bộ xương khô đã phân hủy gần hết. Tôi...thật không dám nhìn...

Tôi để hắn tùy ý làm gì thì làm

"Thắp cho tôi nén nhang. Đem thứ này bọc lại, đem đến cho chị giúp tôi"

Tôi máy móc làm theo lời hắn.

Trong lòng tôi cũng mông lung lắm.

Kết thúc nhanh vậy sao?

Hắn sắp ra đi ư?

***

Cuối tuần này, tôi được nghỉ, thế nên theo lời Hoseok, tôi ôm bọc xương cốt, bắt chuyến xe về quê hắn. Trên xe, tôi ngồi thu lu một góc, hướng nhìn ra đường

Hắn ngồi cạnh tôi, nhìn tôi, nói

"Cảm ơn cô..."

Tôi không nhìn hắn, nói

"Tôi cũng đâu giúp được gì nhiều cho anh"

Hắn không nói gì thêm, hai chúng tôi yên lặng suốt chuyến xe. Thoắt chốc cũng tới quê hắn, phong cảnh thật đẹp. Hắn dắt tôi đến một ngôi nhà nhỏ, nhưng rất tiện nghi và thanh tĩnh, xung quang còn trồng rất nhiều hoa hướng dương. Trong vườn, một người phụ nữ đang ngồi đọc sách, váy áo trắng thanh khiết. Người ấy rất đẹp, cũng rất giống Hoseok, chắc là chị của hắn rồi

Nhận lấy bọc vải từ tay tôi, chị đã khóc rất nhiều. Ngày ấy chị giả điên vì sợ sẽ bị giết người diệt khẩu. Đêm hôn đó chị về rất trễ, thấy bóng tên bảo vệ kéo xác em chị đi, chị lao ra, rồi hắn đã làm điều xấu xa đó...Hắn bịt miệng chị lại, chị chỉ biết cắn môi đến bật máu. Chị cũng nghĩ đến báo cảnh sát nhưng đêm tối, chị không nhìn rõ tên sát nhân ấy là ai. Cảnh sát cũng kiểm tra khu quân sự nhưng không phát hiện được tung tích gì của em chị

Có lẽ tên nào vệ cũng đút lót cho cảnh sát không ít

Chị nói, lúc đó chị thật sự rất sợ, không muốn ở đó bằng bất cứ giá nào nên đã giả điên để được về nhà. Sau đó chị tiếp tục đi học nhưng được miễn quân sự, chị cũng không dám đến đó thêm một lần nào nữa. Kể từ đó cứ đêm đến là chị lại bị ám ảnh, người em song sinh xuất hiện trong giấc mơ bảo chị hãy cứu lấy hắn

Nhưng chị không thể, chị không dám đến nơi đó....cơn ác mộng của đời chị

Tôi không dám phán xét ai đúng ai sai. Nếu tôi là chị, tôi cũng hy vọng mình thoát khỏi nơi đen tối đó

Trò chuyện với chị một lúc lâu, trời cũng nhá nhem tối, chị bảo tôi

"Thôi thì em ở lại đây một đêm, mai hãy về, giờ cũng hết xe rồi, phòng của Seokie ở kia, chị cũng thường xuyên quét dọn, nên cũng không đến nỗi bừa bộn lắm"

Tôi nhìn thử xem hắn có ý kiến gì không thì hắn chỉ gật đầu rồi nói với tôi

"Cô cứ nghỉ lại đây, đi xe cả ngày cũng mệt rồi..."

Tôi nghe lời hắn, ôm túi xách theo chị vào phòng....

Đêm đó, vì lạ giường nên tôi cũng trằn trọc mãi. Nhìn quanh quất, hắn ở bên cạnh tôi suốt từ tối, giờ lại không thấy đâu. Lại thêm cái cảm giác khô rát ở cổ làm tôi hơi khó chịu một chút, tuy cũng hơi ngại nhưng tôi vẫn quyết định mò vào nhà bếp để lấy ít nước uống. Vừa mở cánh cửa ra, bỗng,tôi nghe thấy tiếng gì đó bên phòng chị, tò mò nên tôi lén tới nhìn thử

Bên trong khá tối. Nhờ ánh sáng mờ mờ ảo ảo của chiếc đèn ngủ, tôi thấy chị đáng chỉ vào bức tường. Đôi tròng mắt ánh lên sự giận dữ, chị hét

"Mày kêu con nhỏ ấy đến đây làm gì?Mày ám tao bao nhiêu năm qua chưa đủ hay sao?"

Tôi sửng sốt, tay nắm chặt chéo áo, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động

"Tao cho nó uống thuốc ngủ, giờ chắc nó đang mê mệt trong kia, tao sẽ xử nó nhanh thôi. Một dao, là nó chết. Nhưng có điều tao không hiểu, làm sao mày lại quen được con bé đó..."

Chị cầm bình rượu, lảo đảo, tay chỉ về phía bức tường. Tôi đã thấy hắn, hắn cũng đang rất sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra

"Ngày đó, rõ ràng là tao quen SeokJin trước, người hắn yêu cũng là tao, tại sao ? Tại sao, vừa nhìn thấy mày, hắn lại bị mày mê hoặc, hắn còn nói với tao, bảo tao giúp hắn làm quen với mày, mày nói xem, tao phải làm thế nào chứ ? Tao yêu hắn rất yêu hắn!"

Tôi đứng đó, có chút chao đảo, hóa ra...hóa ra sự việc vốn không như tôi đã nghĩ, cũng không như hắn đã nghĩ...

Người con trai tên Seokjin ấy, theo lời chị, chính là mối tình đầu của chị, Seokjin cùng chị lớn lên, đối xử rất tốt với cả chị và người em trai song sinh của chị, Hoseok. Thế nhưng,người Soekjin yêu, lại không phải chị...mà là Hoseok. Ngày ấy, chị thấy Seokjin cúi xuống hôn em trai chị khi nó đang ngủ. Chị đã không tin nỗi vào mắt mình. Cảm giác ghen tuông xâm lấn chị, mỗi khi chị thấy hai người trò chuyện với nhau, chị hận không thể cho Hoseok một nhát dao

Từ nhỏ, chị đã không thích người em trai song sinh của mình, vì nó rất giống chị, chị thật sự ghét điều đó vì chị cho rằng mình là người con gái xinh đẹp nhất thế gian, thì vì cớ gì, Hoseok, em trai chị lại sỡ hữu vẻ đẹp giống chị, hơn thế nữa, nó còn có vẻ mị hoặc, khiến người khác mệ muội hơn cả chị. Từ nhỏ, họ hàng, người quen, ai ai khi gặp hai chị em cũng bảo

"Homin rất xinh,nhưng mà Hoseok, thằng nhóc này còn đẹp gấp trăm lần chị nó, con trai..ai lại sở hữu đôi mắt buồn thế kia, thật là hút hồn người đối diện mà, hai đứa,thoạt nhìn giống hệt nhau, nhưng nhìn kĩ thì Hoseok sắc sảo hơn, thật sự rất đẹp"

Chị mỗi lần nghe như thế, trong lòng thật sự rất tức tối, bản tính của chị ích kỉ, lại được cưng chiều từ nhỏ, sinh ra kiêu căng và có chút hách dịch. Ngoài mặt, chị ngọt ngào với Hoseok nhưng khi vừa quay đi chị liền tìm nhiều trò để hại nó, nhưng nó không hề hay biết, vẫn cứ nghĩ, chị của mình là tốt nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất

Chị thật sự hận Hoseok đến tận xương tủy, bản thân chị luôn nghĩ, thằng nhóc Hoseok này, hắn đã cướp đi Seokjin người mà chị yêu nhất. Chị luôn có suy nghĩ ám ảnh rằng, chỉ cần Hoseok chết, người xinh đẹp nhất sẽ là chị. Soekjin cũng sẽ quay lại nhìn chị

Gần 10 tuần ở khu quân sự, chị đã lên kế hoạch để giết Hoseok, chính chị đã cấu kết với lão bảo vệ háo sắc đó, chị cũng đã cho hắn khá nhiều tiền. Vì sợ mọi người có thể truy ra nên chị đóng kịch rất giỏi. Chị giả điên, Seokjin lúc đó cũng ở bên chị, chăm sóc chị nhưng cũng không ngừng tìm kiếm Hoseok

Chị hận, rất hận Hoseok, cho đến lúc nó biến mất, Seokjin vẫn không quên nó

Nhưng mà chị đã có được Seokjin, chị đã rất mãn nguyện, thế mà hôm nay Hoseok lại trở về, tuy chỉ là một bọc xương cốt vô tri, nhưng cũng làm chị rất hoảng hốt

Chị hét lớn rồi bắt đầu đập vỡ chai rượu đang cầm trên tay, chị hướng tới lọ đựng xương cốt của Hoseok mà chiều nay, chị đã giả vờ trân trọng cho vào, chị còn nói với tôi sẽ đem nó lên chùa. Vậy mà giờ đây, chị định đốt cháy chiếc lọ đó

Tôi không nghĩ ra được điều gì liền vội vã lao tới ôm lấy chiếc lọ, tôi sợ, Hoseok sẽ tan thành tro bụi rồi biến mất...Tôi thật sự không muốn mất hắn...Tôi đưa hắn về đây là muốn tốt cho hắn nhưng rốt cuộc, lại thành ra hại hắn

Tôi nghe thấy tiếng hắn vang vọng đâu đây

"Cô không có lỗi..."

Nhưng mà, tôi vẫn không thể chấp nhận những chuyện chị đã gây ra cho hắn, tôi muốn bảo vệ hắn

Homin bị tôi cướp lấy chiếc lọ, ả điên tiết gào lên

"Con ranh, mày làm cái gì thế hả?"

Nói rồi, ả ném một bình rượu khác về phía tôi, tôi may mắn tránh được nhưng lại đạp trúng mảnh vỡ của bình rượu lúc nãy, tôi ngã xuống, trầy xước tay chân nhưng không phút giây nào buông chiếc lọ ra

Homin cần một con dao lớn tấn công tôi, động tác của ả rất nhanh, tôi vớ lấy một lọ hoa ném về phía ả, con dao của ả sượt qua bả vai tôi, chảy máu. Đau...thật sự rất đau, tôi cố gắng lết ra ngoài thì bị ả nắm lấy tóc, giật mạnh về phía sau. Ả đập mạnh đầu tôi vào tường, hét lên:

"Mày cũng bị thằng nhãi ấy dụ hoặc sao, lũ chúng mày điên  hết cả rồi!!!!"

Tôi bị ả làm cho hoa mắt chóng mặt, cũng may cạnh tường có thanh kiếm gỗ, tôi cố gắng đoạt lấy, chém vào người ả, ả thấy đau nên thả tay ra

"Mày khá lắm, để xem mày chết hay tao chết..."

Tôi thấy ả phát điên rồi nên cố thoát ra ngoài, ả ném con dao vào người tôi, lần này là ở lưng, tôi đau đớn hét lên một tiếng rồi ngã xuống. Trong cơn mơ , tôi mông lung nghe thấy tiếng gọi của Jimin, tiếng xe cảnh sát. Có lẽ, lúc đứng nghe Homin la hét, tôi đã nhanh trí bấm nút gọi cho Jimin, nó cũng biết nơi tôi đến nên đã cứu tôi một phen

Khi tôi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong phòng cấp cứu, toàn thân băng trắng, cũng phải, tôi bị thương nhiều chỗ vậy mà. Trông thật giống phế nhân. Jimin ngồi gọt trái cây, nó bảo may mà nó đến sớm không thì tôi đã chết trong tay ả rồi. Nó nói với tôi, khi cảnh sát đến, thấy ả đang tự siết cổ bằng dải lụa trắng, trông có vẻ rất đau đớn và vẻ mặt rất không mong muốn như vậy chút nào...Còn tôi, toàn thân đầy máu nhưng vẫn cố sống cố chết ôm chặt chiếc lọ, một chút cũng không buông ra

Tôi không nói gì...Chỉ nhìn ra cửa sổ phòng bệnh, nơi những chiếc lá đã rơi rụng gần hết, những cảnh cây khô héo trông thật ảm đạm. Tôi cũng không gặp lại Hoseok nữa, tôi chỉ nhớ, lúc tự tay đưa lọ đựng tro cốt cho mẹ hắn, hắn chỉ nhìn tôi, nhìn thật lâu, ánh mắt hắn, thật sự rất đau khổ...

Hắn nắm tay tôi một lúc rồi buông tay...

Tôi nhìn hắn đi càng lúc càng xa, nước mắt chảy từng giọt, tôi cũng không hiểu vì sao. Tôi nghe rõ từng câu từng chữ hắn nói với tôi...

"Xin lỗi..lẽ ra...tôi không nên tìm cô..."

Tôi đâu có trách hắn, chưa một lần trách hắn...

***

"Vâng, của cô hết 2000 won"

T/b mỉm cười nhận lấy ly cà phê, mắt liếc xuống bảng tên của người nọ

Ồ, là Hoseok

Hoseok

Hoseok

Hoseok

Là Hoseok

"Anh gì ơi"

"Có chuyện gì sao thưa cô?"

"Anh là Hoseok?"

"Vâng..nhưng chúng ta có quen nhau sao?"

"Không, chúng ta không quen nhau nhưng mai tôi lại có thể tới không..để uống cà phê ấy.."

Hoseok ngập ngừng một lát rồi mỉm cười gật đầu
"Vậy...hẹn gặp lại,Hoseok..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net