Chương 1.1: tin vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     
      "Chị ơi, cố gắng lên! Chỉ một chút nữa thôi!!!"

   Giọng nói đầy gấp gáp cùng với vẻ mặt lo lắng của một chàng thanh niên cứ quanh quẩn bên tôi. Dù tầm nhìn có hơi mờ nhưng tôi cũng lờ mờ đoán được đó là thằng em trai tôi.

   Tôi muốn vươn tay ra nhưng vì không còn sức nên chỉ có thể mấp máy được vài câu

   " Phong. Chị mày không..." 

 Chưa kịp nói hết câu thì bỗng" roẹt" một tiếng. Bỗng chốc hình ảnh của thằng em, bác sĩ chuẩn bị tiêm thuốc hay lúc chuẩn bị phẫu thuật đều trôi qua như một thước phim bị tua nhanh. Tôi giật mình tỉnh giấc, nhìn vào cánh tay đang vươn lên trần nhà như muốn chạm lấy thứ gì đó. Mới lúc nãy tôi còn gặp thằng em mình mà? Tại sao tôi lại ở nơi này? Tự hỏi rồi sau đó lại tự cười bản thân đầy cay đắng.

    "Sao mình lại quên mất là mình đã..."

.

.

.

 _________________Chapter1__________________

.

.

.

     Tôi nhìn chằm chằm vào tấm chăn mềm, để mắt điều tiết lại sau một giấc ngủ. Ánh sáng phả vào qua những ô cửa sổ lớn, những vị hầu gái đã thay tôi kéo tấm rèm, cho tôi không gian tận hưởng ánh nắng ban mai, nhẹ nhàng mà thanh thoát.
  "Cộc...cộc..."  Đó là tiếng gõ từ cửa chính. 

       "Thưa tiểu thư, thần mang bữa sáng đến cho người rồi đây ạ." 

       "Cảm ơn, chị có thể để chúng sang đây được không?" Tôi để tay lên chiếc bàn gỗ bên cạnh mình

       "Vâng, thưa tiểu thư" Nari kính cẩn. 

       "Mà hai hôm nay tiểu thư dậy sớm thật đó, nếu vậy thì chắc người sẽ sớm hết bệnh thôi nhỉ?"- Chị ấy vừa sắp đồ ra bàn vừa nói 

       "Em cũng mong vậy."

    Sau khi ăn xong, tôi và Nari ngồi nói chuyện với nhau về những gì xảy ra ngoài kia. 

      " Tiểu thư A là có hôn ước với công tử B nhưng lại lén lút qua lại với chàng trai C, vì do gia cảnh nhà anh C không đủ điều kiện nên...", " trước có tin là doanh nghiệp D đã đầu tư vào công trình F, tưởng là họ bị điên nhưng khi công trình hoàn thiện đã thu hút được các..." 

     Chúng tôi cứ vậy mà ngồi huyên thuyên đủ thứ chuyện, chị ấy kể, còn tôi thì há hốc mồm nghe. Nói chuyện một lúc thì như nhớ ra được cái gì, Nari bắt đầu cho tay vào trong túi để tìm đồ.

     -" À, Tiểu thư, người còn nhớ cái này không?" - chị lấy ra một con mô hình thỏ bé bằng ngón tay, đặt vào lòng bàn tay tôi. Thú thật, dù tôi hay gọi nó là mô hình nhưng thực ra nó giống một bức tượng nhỏ hơn.

     -" trong lúc dọn dẹp tôi đã tìm thấy nó đấy!"- chị Nari nói tiếp.

     - Emm không nhớ là em có thứ này luôn đó. 

     -" Haha"- chị lấy tay che miệng, cười khúc khích.

     -  Nhớ lại việc lúc đó người giãy giữa đường để xin phu nhân mua bằng được món đồ này, tôi lại thấy hơi buồn cười chút.

    Thành thật mà nói, tôi khá xấu hổ khi nghe chị ấy nhắc về chuyện này. Tại sao ư? Vì nó là một trong số những câu chuyện về một số hành động kì lạ của tôi ngày bé. Chính vì thế, mỗi khi nghe chị hầu nữ nhắc lại chuyện này, tôi chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống thôi.

     - Thôi nào, chị đừng nhắc lại chuyện xấu hổ đó nữa, đó chỉ là chuyện quá khứ thôi.

     -" Vâng vâng, thưa tiểu thư"- chị Nari cười nhẹ. - " thần nghĩ rằng chúng ta nói chuyện cũng lâu rồi nên xin phép được lui trước, thưa tiểu thư ".

     Sau khi Nari rời đi, căn phòng tôi cũng được trả lại không khí im lặng vốn có của nó. Nằm trong phòng, ngó xung quanh cũng chỉ có mấy cái tủ gỗ, một vài vật dụng và bốn bức tường, những vật vô tri, vô giác không thể nói chuyện thì đúng là chán ngắt. Tôi giơ con tượng nhỏ lúc nãy chị Nari đưa, nhìn và nhớ về những tháng ngày khỏe mạnh cuối cùng kia của mình.

      3 năm trước, tôi đã tự ý chạy đến một cánh rừng kì lạ khi đi du lịch với ba mẹ ở Phía Bắc. Sinh ra tính vốn là một đứa tò mò và ưa mạo hiểm nên bất chấp bị ăn đòn, tôi vẫn lén lút cha mẹ, chạy ra đó để khám phá, coi xem có thứ gì hay ho không. Tiếc là mới đến gần cánh rừng thì đã lăn đùng ra ngất, lúc tỉnh dậy thì đã về dinh thự rồi.

      Sau vài ngày tôi bắt đầu bị mắc một căn bệnh lạ. Đầu tôi đau dữ dội như có hàng ngàn chiếc búa bổ vào đầu, dữ dội, dồn dập, đau đến mức tôi chỉ muốn xé toạc đầu mình ra. Không biết là do thật sự có dị vật hay do ảnh hưởng của thứ gì đó đã tác động quá mạnh mẽ đến não bộ mà vô tình chân tôi cũng bị ảnh hưởng theo. Bố mẹ tôi cũng mời các y sĩ có tiếng đến, nhưng đa số đều nói rằng sức khỏe của tôi là hoàn toàn bình thường, không hề có vấn đề nào cả. Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng cố gắng thử di chuyển chân nhưng lại không thể. Mỗi lần cố gắng nhấc chân, tôi đều cảm thấy như có hàng ngàn tảng đá đè lên chân mình.

        " Cộc cộc cộc"

      Tiếng gõ cửa vang lên, kéo tôi ra khỏi mớ hồi tưởng lúc nãy.

         " Vào đi"

      "Kẹt" một tiếng, bước vào là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ vest sẫm màu, tóc đen vuốt ngược, chân đi giày da, người đó không ai khác chính là cha tôi. 

      - Vanessa, đoá hoa nhỏ của ta, hôm nay con còn bị đau đầu không?

      - chỉ có một chút thôi, thưa cha.

      Cha ngồi cạnh giường, đặt tay lên xoa đầu tôi rồi nói:

      - Vanessa, ta đã gửi thư mời ngài Theo đến chữa trị cho con.

      - Ngài Theo?

      - ừ, đó là một trong những người được chúa lựa chọn, gửi xuống giúp đỡ những người mắc bệnh như con. Con đừng lo, ngài ấy đã hẹn muộn nhất hai đến ba ngày nữa sẽ đến đây, con cố gắng chịu đựng một chút nhé.

      Nghe cha nói vậy, lòng tôi bỗng trào dâng lên bao nhiêu suy nghĩ, cảm xúc chờ mong, háo hức. 

      Vậy là tôi sắp được đi lại sao? Vậy là tôi không phải chịu những cơn đau đầu, không phải thấy những cơn ảo giác nữa sao? 

      Nghĩ đến việc bản thân chỉ cần chịu đựng cái căn bệnh lạ này trong vài ngày nữa thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc lắm rồi. Chỉ trong vài phút, tôi đã nghĩ ra được bao nhiêu thứ sẽ làm khi khỏi bệnh rồi. 

      " Chỉ có vài ngày thôi mà, con có thể chịu đựng được thưa cha."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net