Who are you ? - Tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào các bạn! Mình là Nhược Hà Uyển Vi. Mọi người thường gọi mình là ViVi. Mình học tại một ngôi trường THPT Năng Khiếu Điệp Vũ.

An Kỳ(bước đến):Cậu bớt tự nói một mình đi, mau đến thư viện tìm sách với mình!!(Còn đây là An Kỳ bạn thân nhất của mình)

ViVi: Ừa, chờ mình đi thay đồng phục nha!

Tại thư viện trường THPT Năng Khiếu Điệp Vũ

ViVi:Cũng nhanh quá Kỳ nhỉ ? Tụi mình đã vào trung học phổ thông được 3 tháng rùi đó ^_^

An Kỳ(đang loay hoay tìm sách): Ukm, cả trường cấp 2 chỉ có mình và cậu là thi đậu vào trường cấp 3 danh giá này đó.

ViVi: Chuẩn luôn! Điệp Vũ là trường năng khiếu vũ đạo lớn nhất nước và khu vực nên điểm thi vào hiển nhiên rất cao rồi.

An Kỳ: Vậy mới nói cậu rất giỏi, không những thi đậu vào mà còn đạt điểm cao nhất, giành luôn cả học bổng toàn phần....

ViVi: Xớ...ViVi mình mà...hihi...

An Kỳ: Thôi đi cô nương, chả biết khiêm tốn à! Mà cuốn sách mình tìm đâu rồi nhỉ ? Tìm nãy giờ mà không thấy, mình nhớ là ở kệ sách A35 mà ><

ViVi: Cậu tìm sách gì vậy ?

An Kỳ:Lịch sử thành lập trường...Mình cần nó cho bài thuyết trình ngày mai ^_^ À, nhắc mới nhớ, trường mình mới nhận 1 học sinh chuyển trường đó! Hình như là lớp 12...

ViVi: Chuyển trường.... Lạ à nha! Điệp Vũ chỉ tuyển sinh thi vào, không nhận học sinh chuyển mà, sao nay lại có ngoại lệ, huống gì lại là lớp 12.

An Kỳ: Mình nghe nói, anh ta có chút quen biết hiệu trưởng.

ViVi: Hèn gì...Chẳng qua chỉ dựa vào quyền thế, loại người này chắc học hành, nhảy nhót chẳng ra hồn gì đâu! Mình không quan tâm.

An Kỳ: Không biết nhảy nhót giỏi không nhưng mà nghe nói là đẹp trai lắm, có thể khiến người khác mất hồn đó.

ViVi: Đẹp trai...Mình gặp qua đủ loại trai đẹp rồi, ai mà có thể khiến mình mất hồn được chứ -_-

An Kỳ: Xớ...Ủa mà sao hôm nay thư viện vắng tanh vậy kìa ?

ViVi: À, nãy đi ngang sàn tập nhảy mình thấy mọi người tụ tập bên đó đó ^_^

An Kỳ: Thế à ? Bên đó có chuyện gì vậy nhỉ ? Hay tụi mình qua đó xem đi....

ViVi: Ừa...

Tại sàn nhảy

Girl 1: Anh ấy là Hàn Mặc Ngôn...Học sinh mới chuyển trường đến phải không ?

Girl 2: Đúng đó, anh ấy đẹp trai quá!

Girl 3: Không chỉ đẹp trai mà còn nhảy đẹp nữa...

Girl 2: Nghe nói anh ấy mới từ Anh trở về nước.

Girl 4: Hình như anh ấy còn là người thừa kế tập đoàn gì gì đó..

An Kỳ: Tập đoàn Shy, tập đoàn tài chính lớn nhất Châu Á, nằm trong top 10 tập đoàn kinh tế lớn nhất thế giới.

Girl 1: Ủa, sao cậu biết ?

An Kỳ: Mình còn tưởng là ai, chứ Hàn Mặc Ngôn thì đương nhiên phải biết.

ViVi: Còn phải hỏi sao ? An Kỳ là con gái của tổng biên tập báo Tài Chính Kinh Tế mà!

An Kỳ: Cơ mà ViVi...ViVi...Vi...

ViVi: Hở ?

An Kỳ: Vậy mà còn nói là không ai có thể làm cậu mất hồn.

ViVi: Mình...mình đâu có ! Tại kỹ thuật nhảy của anh ấy thật sự rất giỏi.

An Kỳ: Chỉ vậy thôi sao...

ViVi: ....

An Kỳ: Nhưng sao mình có cảm giác, ánh mắt của anh ấy cứ hướng về chúng ta, chính xác hơn là về phía cậu đó!!

ViVi: Có sao ?

An Kỳ: Cậu quen anh ta à ?

ViVi: Không, không có chút ấn tượng nào, chưa gặp bao giờ!

Mạch Vỹ( nhìn quanh ): Các bạn nữ nào muốn xin số điện thoại của Mặc Ngôn thì lát nữa đến gặp riêng Mạch Vỹ mình nha ^_^

Tại Văn phòng Hội trưởng Hội học sinh

Mặc Ngôn: Nghiêm Mạch Vỹ...Cậu muốn tán gái cũng đừng lôi tôi vào chứ ?

Mạch Vỹ: Cái đó là cậu nợ tôi mà!

Mặc Ngôn: Tôi nợ cậu ?

Mạch Vỹ: Còn không phải sao ? Trước khi cậu tới đấy tôi là người đẹp trai phong lưu hào hoa nhất trường, bao nhiêu cô gái chết đi sống lại vì tôi. Vậy mà ccaauj xuất hiện, bọn họ liền xem tôi như không khí. Cậu phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi cũng đúng thôi!

Mặc Ngôn: Bọn con gái đó tôi không có hứng thú, cậu đừng lôi tôi vào!

Mạch Vỹ: Ơ...Cậu gay à!

Mặc Ngôn: Có cậu thì có, tôi chỉ là không có hứng thú thôi ~_~

Mạch Vỹ: Cậu đúng à người đầu óc không bình thường cho lắm, làm việc gì cũng không bình thường. Via dụ như chuyện tự nhiên đang yên đang lành, lại bất chấp tất cả đòi về nước cũng không bình thường.

Mặc Ngôn: Tôi nói với cậu tôi là người bình thường khi nào ? Chuyện tôi nhờ cậu đã làm chưa ?

Mạch Vỹ( đi vào, mở máy tính ra ): Đây, Nhược Hà Uyển Vi, còn gọi là ViVi. Điểm thi vào trường tất cả đều đạt điểm tối đa. Họ tên cha và mẹ đều để trống, người nuôi dưỡng là dì ruột. Có 1 điều tôi cũng không hiểu tại sao ? Đó toàn bộ hồ sơ trước năm 7 tuổi và thân thế của ba mẹ cô ấy đều không tài nào tìm được.

Mặc Ngôn: Sao lại như vậy được chứ. Cậu cố gắng giúp tôi điều tra tiếp tư liệu trước 7 tuổi của cô ấy xem.

Mạch Vỹ: Ukm...Nhưng không lẽ cậu có hứng thú với cô gái này ?

Mặc Ngôn: ....

Mạch Vỹ: Chậc...chậc... Nhìn xinh đó, 3 vòng đầy đủ, nếu cậu không có hứng thú vậy tôi sẽ theo đuổi cô ấy. Cậu thấy sao ?

Mặc Ngôn: Nếu cậu không muốn sống nữa thì cứ việc ( đi khỏi phòng )

Mạch Vỹ: Ơ.... Nói đùa thôi mà có cần dữ dằn vậy không ? ( xem video nhảy của ViVi ) Không lẽ...không lẽ cậu ta bất chấp tất cả trở về nước là vì cô gái này ?

Chiều hôm đó, tại khu nhà bỏ hoang sau trường

An Kỳ: ViVi chậm thôi, cẩn thận đó, lỡ ngã xuống thì sao..

ViVi: Không sao đâu mà, An Kỳ cậu cũng lên đây chơi đi, trên này vui lắm!

An Kỳ: Mình không lên đâu. Cẩn thận đó, cậu xuống đây đi, nguy hiểm lắm!

ViVi: Trên này đẹp lắm, vừa mát, vừa yên tĩnh nữa!

An Kỳ: ( Chỗ nào có cậu thì chỗ đó còn yên tĩnh được nữa sao ? )

ViVi ( nhìn xuống ): Ở tên này nhìn xuống thấy cậu bé tí như con kiến í...hehe..

An Kỳ: ....!!! Chúng ta về đi, trời tối rùi đó ViVi.

ViVi: Cậu cho mình chơi thêm chút nữa đi. ( đi loanh quanh ở trên đó )

Á......a.......a........a..

An Kỳ: ViVi.....

( bộp.... ) ViVi: Ơ... Mình chết rồi à ?

Mặc Ngôn: Em chưa chết! Và em cũng đừng nhìn anh với anh mắt như chưa từng gặp trai đẹp bao giờ như vậy.

ViVi: Em....em không có! Anh....anh nhìn cũng tạm được thôi, có đẹp trai gì đâu...

An Kỳ: ( Nói dối không chớp mắt... )

Mặc Ngôn: Vậy sao ? Em đang tập bay à ? Có vẻ tiếp đất không được thận lợi lắm nhỉ ?

ViVi: Bay...!! À không, em đang tập 1 điệu nhảy mới í mà!!

An Kỳ: ( Ặc... Cậu ta học nói dối ở đâu vậy kìa ? )

Mặc Ngôn: Vậy à! Anh đoán tên điệu nhảy là vũ điệu gãy chân hoặc vũ điệu nhảy lầu đúng không ?

ViVi:..... ( Mất mặt quá, nhục không thể tả....hichic )

Mặc Ngôn: Em thích được anh bế trên tay lắm nhỉ ?

ViVi: Ơ... Em xin lỗi, em xuống ngay đây ^_^ ( bước xuống...nhìn )

An Kỳ ( bước đến ): ViVi... Cậu có sao không ?

ViVi: Mình...mình không sao, may nhờ có anh ấy đỡ lấy mình.

An Kỳ: Cậu đó, mình đã bảo là phải cẩn thận rồi mà!! À mà cảm ơn anh!

Mặc Ngôn: Người mà đâm thẳng vào anh đâu phải là em, sao em lại cảm ơn ?

An Kỳ: ViVi, cậu không cảm ơn người ta à!

ViVi: Cảm ơn... anh!

Mặc Ngôn ( cười ): Cảm ơn suông vậy thôi sao ??

ViVi: Chứ anh còn muốn sao ? Hay như vầy, coi như em nợ anh, em sẽ mời anh đi uống cafe.

Mặc Ngôn ( cười gian ): Nói đến nợ em nợ anh rất nhiều đó.

ViVi: Em nợ anh lúc nào mà nhiều chứ ?

Mặc Ngôn: Em không nhớ anh thật sao ?

ViVi ( chống tay ): Hôm nay là lần đầu tiên em gặp anh mà! Anh bị em té trúng đầu hay sao mà phát điên lên vậy ?

Mặc Ngôn: ( Cô ấy không nhận ra mình ? Lại gần ) Anh có thể tha thứ cho em vì đã thất hứa, nhưng anh sẽ không tha thứ cho em vì đã quên anh đâu. Anh sẽ tính sổ với em sau. ( bỏ đi )

ViVi ( nhìn theo ): Ơ....này, anh ta...anh ta.. An Kỳ, hồi nãy cậu có thấy mình ngã té trúng đầu anh ta không vậy ?

An Kỳ: !!!!!....

ViVi: Chết rồi! Té trúng đầu người ta làm người ta bị điên có bị cảnh sát bắt giam không ?

An Kỳ: ViVi.... Người ta đã cứu cậu đó, sao cậu có thể nói như vậy được chứ ?

ViVi: Nhưng anh ta bị điên thật mà, đẹp trai mà điên...

An Kỳ: Cậu thật sự không có quen anh ta chứ ?

ViVi: Gì chứ, tới cậu cũng bị điên luôn rồi sao! Mình làm sao quen được anh ta chứ, anh ta mới từ Anh trở về mà!

An Kỳ: Ukm, cũng đúng... Cậu làm sao quen được anh chàng đẹp tra đó được chứ!!

ViVi ( nổi giận ): An Kỳ......

An Kỳ: Mình xin lỗi. Mà ViVi, có khi nào cậu quen anh ta trước khi mất trí nhớ không ?

ViVi ( suy nghĩ ): Chắc là không đâu, lúc đấy mình chỉ có 7 tuổi thôi mà ^,^

An Kỳ:....Ukm, lạ nhỉ...

ViVi ( nghiêm túc ): Vậy nên mình khẳng định rồi!

An Kỳ: ??????

ViVi: Anh ta bị điên.

An Kỳ: Ặc....@@

ViVi: An Kỳ, nếu cảnh sát có hỏi cậu vì sao anh ta bị điên thì cậu tuyệt đối không được khai mình ra đó.

An Kỳ: Cậu...đúng là hết chỗ nói mà!!!

Ở 1 nơi nào đó, có 1 người con trai lạnh lùng, với ánh mắt đượm buồn, nhìn vào hư không...

Mặc Ngôn: Tìm kiếm cô ấy gần 10 năm, thì ra cô ấy trốn ở đây. Nhưng sao cô ấy lại không thể nhớ ra mình chứ! Nhược Hà Uyển Vi, kể từ giây phút gặp lại em, anh đã xác định sẽ không để em rồi xa một lần nào nữa. Nhưng trước tiên, anh sẽ đòi em món nợ mà em đã nợ anh 9 năm trước. Cuộc sống yên bình của em nên có thêm một chút gia vị rồi.....

                                                                      To be continued

Cảm ơn các bạn đã đọc ! Nhớ theo dõi và bình chọn cho Who are you ? nhé >.<

                                              Thank you for reading!!!!!










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC