Chap 20: Tôi phạt em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Hyuna đã giật mình dậy nhưng không ngờ ở phía đối diện có một người đang ngũ say sưa và bàn tay của cô cũng đang nằm trọn phía trong lòng bàn tay anh ta. Hyuna đột nhiên lại dùng tay còn lại của mình tiến đến khuôn mặt điển trai của người đối diện chạm nhẹ vào gò má lên mắt nhưng bất chợt tay cô bị anh chợp lấy khiến Hyuna có phen giật thót mình.
_ Em không để tôi ngủ yên được à. — Sehun ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối mắt đang né tránh của Hyuna.
_ Thật ra thì. .. . Ưm . . . Tôi chỉ là.... Chỉ là. . . À trên mặt anh dính cái gì á cho nên tôi lấy ra giùm anh thôi mà làm gì mà ghê vậy.
_ Em còn nói dối tôi à. — song song với lời nói là cái hích mạnh người mình về phía Hyuna khiến hai khuôn mặt khoảng cách chỉ cách nhau khoảng 3 cm. Hyuna đỏ mặt không biết làm gì ở cái tình huống này nó cứ giống như cô đã phạm lấy tội mà bị bắt quả tang phạm tội ấy.
_ Tôi ..  .. .. Không có làm gì đâu.
_ Em chắc chứ. Nếu em còn nói dối tôi sẽ phạt em đấy.— Sehun nghĩ trong đầu rằng :'' Kim Hyuna à tại sao em lại dễ thương như thế chứ ! Làm sao tôi chịu nổi đây. ''
_ Thật mà . . . Tôi chỉ. . . — Hyuna chưa kịp hết câu thì đã bị nụ hôn của Kim Sehun chặn lại. Bất ngờ . . .sốc. . . không biết làm gì một cái chạm môi ấy đã chặn hết tất cả mọi suy nghĩ ở cô. Hyuna cứ như người chết đứng tại chổ không dám thở nếu Sehun không buông ra kịp thời chắc cô đã chầu trời.
_ Yahh Kim Hyuna nếu em dám nói dối tôi một lần nữa tôi sẽ trừng phạt em như lúc nãy đấy. — Sehun nói xong ngượng ngùng đứng dậy đi về phòng những chợt nhớ ra gì đó đứng lại. — À đúng rồi. Sau này có như lúc nãy thì cô cũng vẫn phải thở nghe chưa ? . Ưm. . . Đi làm bữa sáng đi hôm nay tôi được nghĩ.

Sehun đi rồi nhưng Hyuna cứ ngồi lì ở đó không giao động gì cả. Sau vài phút để định thần Hyuna ngại ngùng mặt đỏ như quả gất đi vào bếp làm bữa sáng. Còn trong phòng Sehun lại cứ như con nít nhảy tưng lên nhưng khi anh nhớ lại kế hoạch ấy lòng anh lại nặng trĩu khó chịu nhói nhói ở tim đau đớn.
_______________ Hồi tưởng ______________

_ Cậu nhớ đó thời hạn là một tháng nhất định phải để cho cô ta yêu cậu.
— Ana nói giọng cực kì bình thản.

_ Được. — Sehun biết rằng và cũng quyết định anh sẽ giành hết một tháng này cho cô.
_________________________________________

Sehun bước ra ngoài với bộ dạng thơm tho sạch sẽ nhưng Hyuna lại không ngờ anh ta còn xịt nước hoa thường ngày ở nhà anh không như vậy nhưng hôm nay lại khác. Nó khiến Hyuna cảm thấy vui trong lòng vì con gái rất nhạy cảm nên mọi thứ thay đổi ở anh đều khiến cô nhận ra được dễ dàng.Đồ ăn đã được cô dọn sẵn ra bàn thật ra cũng không có gì ngoài trứng chiên xúc xích chiên với bánh mì kẹp. Thật ra thì trong tủ lạnh cũng không còn gì chỉ có những thứ đó. '' Đúng là đàn ông trong nhà đều có đầy đủ vật dụng những chỉ có ở bếp là thiếu thốn. '' 
_ À Sehun à một hồi tôi đi mua đồ để trong tủ lạnh. Hết đồ ăn rồi.
_  Vậy à? Vậy để tôi đi với em. — Sehun ngẩng đầu lên nói thấy Hyuna nhìn mình như sinh vật lạ. — À tại ở nhà cũng không có việc gì làm. Cho nên tôi đi với cô.

Hyuna chỉ gật đầu vài cái rồi mỉm cười nhìn anh. Hai người ăn xong thì cô đi tham đồ sửa soạn anh thì ngồi xem TV đợi cô. Chợt điện thoại reo lên nhìn vào dòng số lạ Sehun bắt máy
_ Cho hỏi có phải số này của Kim Sehun không ạ ? — Sehun nhăn mày khi nghe được giọng nói của một người còn gái chưa thấy mặt.
_ Phải.
_ A Sehun à là em nè Seolhyun của anh đây. — Sehun vẫn còn rất mơ hồ về cái tên lạ lẫm ấy.
_ Seolhyun có vẻ cô nhầm lẫn rồi.
_ Làm sao nhầm được Seolhyun mà trước đây ở Australia. Chúng ta đã yêu nhau mà. — Sehun chợt nhớ ra thì ra trước khi về Hàn anh đã quen vài người một trong số đó là Seolhyun cô nàng có vẻ đẹp hóp hồn người đối diện nhưng ngoài anh ra. Đúng anh chưa từng bị vẻ đẹp mê hoạch bản thân. Anh quen cô ta chỉ để chơi đùa chả phải trước đó anh cũng nói chia tay rồi cơ mà còn cho cô ta một số tiền lớn cũng đủ cho cô ta phun phí vài năm.
_ Cô. . .gọi tôi làm gì ?
_ Ngày mai em về Hàn chơi với anh nha. Em nhớ anh. Anh ra đón em ở sân bay nha.
_ Xin lỗi có lẽ chúng ta đã chia tay rồi.
_ Ờ thì chia tay rồi.
_ Vậy tại sao tôi phải ra sân bay đón cô ?
_ Anh . . . Chờ đó. Có phải có con khác rồi phải không ?

Hyuna bước ra khỏi cửa phòng với chiếc đầm xanh nhạt giản dị không họa tiết những nó khiến cho tim anh đập mạnh . Bây giờ mới biết thật ra không phải anh không bao giờ bị hóp hồn chỉ là đúng người khiến anh rung động mà thôi. Hyuna hôm nay có trang điểm nhẹ đã lâu anh không thấy cô trang điểm ngoài khi đi làm chỉ thấy cô để mặt mộc.
_ Chúng ta . . . Đi được chưa ? — Hyuna nhìn anh ngơ ngơ hỏi
_ À đi thôi. — Sehun không quan tâm tới điện thoại nữa lập tức tắt cuộc gọi nhưng anh không hề biết và có lẽ cũng chẳng muốn biết tâm trạng của một người kia đang tức giận mà chọi nát cái smartphone đắt tiền của cô ta.

Sehun và Hyuna đi đến siêu thị gần nhà nhất.  Hai người đi song song với nhau anh thì đẩy xe đựng đồ cô thì di tới đi lui lựa xem mua gì. Đồng thời hai người lại có nhiều hành động khiến người khác dễ hiểu lầm. Có lẽ ai nhìn vào cũng nghĩ rằng là một cặp vợ chồng trẻ mới cưới mua những đồ dùng vặt để chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân của họ.
_ Anh xem còn thiếu thứ gì nữa không? — Hyuna xốc một đống đồ để trong xe đẩy tìm một thứ gì đó.
_ Em dọn muốn hết cái siêu thị của người ta rồi. Mà lại thiếu cái gì nữa.
_ Yahhh Kim Sehun những cái này anh cũng sữ dụng nữa nhá. — Hyuna lườm Sehun
_ hahhahhaha. Thôi thôi tính tiền rồi về. Tôi đói rồi.

Hyuna và Sehun đẩy ra hàng tính tiền thì nhận ra rằng hôm nay siêu thị lại cực kì đông khách một quày tính chắc cũng khoảng 2 3 người gì đứng đợi. Hai người đành thôi chờ đợi vậy. Cuối cùng cũng tới lúc cả hai tính tiền. Lần lượt từng món đồ đước tính cặn kẽ.
_ Dạ 546 ngàn won ạ. — Chị tính tiền nói với giọng lịch sự. Nhưng không ngờ đồng thời hai người lại cùng móc thẻ đứa ra. — Dạ ai sẽ là người thanh toán ạ .
_ Lấy tôi đi. — Sehun dùng bộ mặt hết sức nghiêm chỉnh và nam tính lên tiếng. Hyuna định nói gì nhưng không thốt được lời nào khi nghe câu nói này từ chị ban hàng.
_ Cũng đúng, chồng thì phải trả chi tiêu trong gia đình cơ chứ ?
_ Đúng rồi đó bà xã chúng ta là người một nhà sao em khách sáo quá vậy. ''Vợ chồng '' với nhau tiền anh cũng là tiền em mà. — Sehun đã hợp lấy thời cơ ngay sau khi chị bán hàng nói khiến khuôn mặt của Hyuna trở nên méo mó. Anh còn chưa dừng lại ở đó, tính tiền xong anh còn khoát tay cô đi thẳng ra ngoài. Trong khi cô vẫn còn sốc văn hóa con người trước mặt. Sao vợ sao WTF vợ sao mà còn là vợ chồng sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC