Chương ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aster (acc wattpad: @BetterUnseen)

Pete về nhà với Macau và Vegas. Vì Vegas vẫn không thể hoạt động nên anh ta cần ai đó giúp đỡ.

Anh ấy vẫn bị bó bột ở tay trái và vẫn chưa thể đi lại bình thường.

Pete tự giới thiệu mình là vệ sĩ được Gia Tộc Chính chỉ định để chăm sóc anh ... như những gì cậu đã từng làm trước đây.

Cậu ấy cũng đã được Ma Cau cấp cho một căn phòng mới. Nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ đối với mình.

Pete đang xách túi, theo sau Ma Cau, Vegas và Nop. Khi họ đến trước phòng Vegas; Pete dừng bước.

Đây cũng chính là căn phòng nơi cậu từng ở. Căn phòng theo chủ đề xanh đen giống nhau.

"Phi, đi thôi." - Ma Cau cho biết.

Pete và Nop chỉ có thể nhìn nhau. Khi Pete bước vào trong, cậu ấy có thể cảm thấy tất cả những cảm xúc tích tụ được rửa sạch trong toàn bộ con người cậu.

Cậu ấy chỉ nhận được mọi thứ vừa thân thuộc vừa xa lạ sau khi vào phòng.

Chiếc ghế dài vẫn được giữ nguyên như ngày xưa. Chiếc giường vẫn còn nguyên màu ga trải giường. Trên giường vẫn còn hai cái gối và một cái đệm mà cậu dùng để chia giường mỗi khi ngủ.

Nó vẫn giữ nguyên màu sắc của chiếc tủ và bàn bên cũng có một vài cuốn sách - được sắp xếp theo cách Pete sắp xếp.

"Phi Vegas. Phi Pete sẽ chăm sóc anh. Có lẽ hai người cũng có thể nói chuyện với nhau." - Ma Cau cười nói.

"Anh có thể tự lo cho mình." - Vegas nói một cách bướng bỉnh.

"Anh vẫn còn bị thương Vegas ... Khun Vegas và anh cần phải uống thuốc theo thời gian quy định." - Pete ngay lập tức can thiệp.

Vegas nhìn cậu ấy từ đầu đến chân và tránh ánh mắt của cậu. - "Sao cũng được. Chỉ cần ở trên ghế dài và tôi sẽ ngủ."

Khi Ma Cau và Nop rời đi, Vegas nằm trên giường và ngủ nhờ loại thuốc được bác sĩ Top khuyên dùng.

Pete nhìn thấy Vegas với lấy chiếc gối mà Pete sử dụng khi cậu ấy còn bị giam cầm. Đó là chiếc gối mà Vegas đang ôm lúc này.

Pete bắt đầu đi đi lại lại như cậu ấy thường làm. Sau đó cậu bước vào phòng tắm. Mắt cậu ấy dán chặt vào gương, trong đó có một cái cốc, tay cầm hai chiếc bàn chải đánh răng.

Màu đen là Vegas và màu trắng còn lại là bàn chải đánh răng của Pete.

Anh ấy vẫn không ném nó đi, hả?

Khi anh ấy đi đến gần tủ quần áo của Vegas, cậu ấy đã nó ra. Pete che mặt và nước mắt cậu bắt đầu rơi.

Quần áo của Pete vẫn còn đó. Chúng được gấp gọn gàng một bên. Đó là những bộ quần áo Vegas mua cho cậu. Một số quần áo của Vegas mà cậu thường mượn cũng được xếp ngay ngắn.

Nếu đúng như vậy thì làm sao cậu có thể rời bỏ anh được?

Vẫn đang khóc, Pete đi đến gần giá sách và xem những cuốn sách đã được sắp xếp. Cậu ấy đã chọn một cuốn; cuốn sách trong đó cậu đã từng hỏi Vegas về những gì anh ta nên làm nếu anh ta bị mắc kẹt trong rừng.

Cậu cố gắng lật từng trang và thấy một số phần được tô sáng. Lông mày của Pete chạm nhau, anh ấy không làm nổi bật điều này.

Chỉ phát hiện ra rằng, những tình huống mà Pete đã đọc để làm phiền Vegas đều do chính Vegas tô đậm.

Cũng có ít văn bản. - "Nếu em sắp bị kẹt trong rừng, anh sẽ đi tìm cách quay lại với em."

Cậu có nên từ bỏ nếu mọi thứ trong phòng Vegas - không gian an toàn của anh ta đều là về cậu?

Pete ở trong đó khoảng 1 giờ và lúc bước ra ngoài và nhận ra Vegas vẫn đang ngủ.

"Của cậu." - Nop đưa cho cậu ấy một tách cà phê.

Lần đầu tiên, Pete cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dinh thự của Gia tộc phụ thực sự trông như thế nào. Đó là một nơi rộng lớn, có đài phun nước phía trước và một ngôi nhà ba tầng.

"Khun Vegas đang ngủ à?" - Nop hỏi và uống cà phê của riêng mình.

"Đúng."

"Không hiểu sao Cậu ấy lại quên mất cậu." - Nop nói và nhìn cậu.

"Anh thật may mắn. Vegas vẫn có thể nhớ tên anh." - Mặc dù Vegas không biết Nop trông như thế nào, nhưng anh biết rằng Nop là tên vệ sĩ của họ.

Nop cười khúc khích. - "Đã từ bỏ?"

"Tôi có nên không?" - Pete nghiêm túc hỏi.

"Rời bỏ Gia tộc chính chỉ vì tình yêu." - Nop trêu chọc cậu. - "Tôi tự hỏi tất cả các món ăn miền Nam mà Khun Vegas mua cho cậu có gì mà cậu ấy đã khiến cậu phải lòng cậu ấy sâu sắc đến vậy."

Pete tinh nghịch vỗ cánh tay của Nop và cố gắng hết sức để mỉm cười. - "Chà, đồ ăn rất ngon."

Trong khi họ vẫn đang trò chuyện nhỏ, cả hai đều nghe thấy một âm thanh lớn.

Cả hai cùng lao về phòng Vegas. Pete nhanh chóng mở cửa phòng và thấy Vegas nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, ôm lấy chân mình.

"Chết tiệt!" - Vegas thầm nguyền rủa.

"Khun Vegas."

Cả hai người đều cẩn thận giữ lấy anh. Họ vẫn cần phải cẩn thận vì tay trái của Vegas vẫn bị gãy. Vegas nâng một bàn chân của mình lên do vết thương ở đó.

"Để tôi yên!" - Vegas hét lên và cố gỡ tay Pete và Nop.

"Khun Vegas! Hãy bình tĩnh và ngồi xuống đi ạ." - Pete nói khi chứng kiến Vegas trở lại lạnh lùng như trước.

Hành động đó ...

cũng giống như Vegas trước đây mà mà biết.

"Đi đi! Tôi có thể tự xử lý!" - Vegas hét lên và tiếp tục đẩy họ ra.

"Khun Vegas! Cánh tay của cậu có thể bị thương nặng."

"Ngươi là ai bảo mà ta phải làm sao?!" - Vegas hỏi một cách ngạo mạn và nhìn họ với ánh mắt đen tối thâm trầm.

"Cậu là Nop, phải không? Và cậu là Pete?" - Vegas chỉ ngón trỏ về phía hai người họ. - "Tôi không cần, mấy người chỉ là vệ sĩ chết tiệt."

Pete há hốc mồm và không thể tin được lại nhìn Vegas với vẻ phản đối như vậy. Nó giống như gặp lại Vegas vô tâm của người trước một lần nữa.

Cuối cùng thì khi Vegas đã ngồi trên giường, Pete vẫn đang ngây người nhìn anh.

Vì vậy, ... cậu ấy không cần thiết?

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Vegas đột nhiên nhớ đến cậu?

"Cậu đang nhìn gì vậy?" - Vegas giận dữ hỏi cậu ấy.

Nop sau đó nắm lấy cánh tay của Pete để lùi lại vài bước nhưng Pete vẫn im lặng. Sau một vài giây, Pete cuối cùng cũng lên tiếng.

"Khun Vegas. Tôi biết anh đang gặp khó khăn với hoàn cảnh của mình. Hãy cư xử đúng mực." - Pete giải thích. - "Nếu anh cần giúp đỡ thì hãy gọi cho chúng tôi. Anh thực sự không thể làm mọi việc một mình."

Vegas đứng dậy, với một chân đỡ anh ta.

Đôi mắt anh vô cùng lạnh lùng, đen tối, vô cảm khiến Pete rùng mình sợ hãi. Vậy mà Pete vẫn đứng yên; cậu muốn ôm anh, thật đau nhưng cậu biết làm sao đây?

"Cậu chỉ là vệ sĩ, biết thân biết phận đi."

Những lời nói của Vegas như nhát dao liên tiếp đâm vào tim Pete đến mức tim cậu rỉ máu.

Pete thở dài. Vegas không thể nhớ bất cứ điều gì, cậu ấy không thể. Đó là điều cậu không ngừng nhắc nhở bản thân.

"Chúng tôi được chỉ định để đảm bảo rằng anh sẽ bình phục nhanh hơn." - Pete lý do một lần nữa. Nop đã ra hiệu cho cậu ngừng nói. - "Chúng tôi mới có thể rời đi."

Vegas nhếch mép tà ác với cậu. - "Cậu thậm chí có biết những gì cậu đang cố gắng làm?"

"Biết."

"Biến đi." - Vegas ra lệnh.

Tim của Pete bắt đầu đập nhanh vì lo lắng nhưng cậu vẫn không thể rời đi.

"Không, Khun Vegas. Tôi sẽ chăm sóc anh cho đến khi anh bình phục." - Và cho đến khi anh có thể nhớ đến tôi.

"Biến đi !" - Vegas lại hét lên một lần nữa.

"Không!"

"Mẹ kiếp!"

Điều tiếp theo Pete biết, cậu nằm trên sàn khi nắm đấm của Vegas đặt lên má cậu.

Cậu đột nhiên cảm thấy đau nhói ở môi dưới. Khi cậu ấy chạm vào nó, đã có một vết máu.

"Biến đi trước khi tôi đấm cậu một lần nữa." - Vegas nói rồi lại ngồi lên giường.

Hình ảnh của Vegas lúc này khiến Pete đau lòng hơn là bị đấm vào mặt.

Giống như gặp lại ma quỷ một lần nữa. Hình ảnh địa ngục đã từng hiện ra trong tầm mắt cậu.

Cậu ấy có thể thực sự ở lại nếu người trước mặt cậu cư xử như con người trước đây của anh ta?
——————————————————————————

Không ổn thì về với em nha Pít, em chờ 😓


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net